Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 851: Chẳng thèm quan tâm



Chức vụ của Trương Khiếu Hoa hiện nay là phó chủ tịch công đoàn, hơn nữa xếp gần bét, phải nói rằng hắn có thể ở chức vụ này là không tệ rồi, vì bối cảnh hắn đủ vững, nếu không với sai lầm hắn phạm phải, phán ba tới năm năm tù là có dư.

Đối với loại quan viên này Liễu Tuấn không có chút thiện cảm nào.

Tham ô hối lộ, không chịu làm chuyện việc nghiêm chỉnh, chỉ biết đấu tranh, khu Trường Hà trong tay hắn là một đống lộn xộn hoàn toàn, giờ còn sót lại nhiều vấn đề Liễu Tuấn đang phải chùi đít cho hắn.

Ví dụ như sự kiện Cty Trường Giang hiện giờ đang gây xôn xao, nếu chẳng phải tên họ Trương này nhận tiền của Vương Kim Căn bật đèn xanh, thì lấy đâu ra chuyện ngày hôm nay.

- Trương xử, Lăng xử.

Không bao lâu sau, cửa phòng bao xuất hiện một trung niên nam nhân béo như lợn, tuổi chừng trên bốn mươi, đầu chải hất ra sau, có chút tướng làm quan, ăn mặc bình thường, chỉ có một chiếc sơ mi trắng, nhìn một cái là biết loại hàng rẻ tiền, quần và giày da cũng là hạng hết sức tầm thường, đừng ở cửa cười rất dè dặt, hơi khom lưng xuống, không dám đi vào.

- A ha ha, Trương chủ tịch tới rồi, mau mau mời vào.

Trương Nghị rất nhiệt tình, đứng dậy chào mời Trương Khiếu Hoa, nắm tay hắn hết sức thân thiết.

Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã, cô bối rối quay đầu đi, không dám tiếp xúc với anh mắt của y.

- Nào nào Trương chủ tịch, tôi giới thiệu một chút, vị này là bí thư Liễu Tuấn, hai vị hẳn nghe tên nhau từ lâu rồi chứ?

Theo lời kể của Lăng Nhã, Trương Nghị là kẻ rất giỏi xã giao, nhìn biểu hiện hôm nay của hắn đúng là không phải chỉ có hư danh, rất biết làm không khí sôi động.

Trương Khiếu Hoa tỏ ra kinh ngạc, đi nhanh tới trước mặt Liễu Tuấn, khom lưng xuống, ngửa mặt lên nhìn Liễu Tuấn:
- Xin chào Liễu bí thư, đúng là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sét đánh bên tai.

Liễu Tuấn chỉ hơi gật đầu, lãnh đạm nói:
- Trương chủ tịch.

Thấy người ta chẳng hề có ý bắt tay với mình, Trương Khiếu Hoa tỏ ra có chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt càng thêm khúm núm, nghe lời mời của Trương Nghị dè dặt ngồi xuống, nhưng cách Liễu Tuấn khá xá, ngồi ở một bên Trương Nghị, bày ra thái độ cấp dưới. Lăng Nhã ngồi gần Liễu Tuấn gần nhất.

- Liễu bí thư uống chút rượu nhé?

Trương Nghị dò hỏi, trong lòng có càm giác quái lạ, đáng lý ra hắn là con cháu cách mạng chính tông, Liễu Tuấn chẳng qua chỉ là một khách quý, dù tiền đồ vô lượng cũng không thể tạo thành áp lực với mình, nhưng Trương Nghị lại cảm thấy một áp lực nặng nề thực sự, Trương Nghị ở kinh thành lâu năm, nhìn thấy quan cao nhiều rồi, có rất nhiều quan lớn hơn Liễu Tuấn, nhưng ít người mang lại cho hắn cảm giác này.

Mỗi lần gặp Liễu Tuấn, cảm giác này lại tăng thêm vài phần.

Cường giả!

Đột nhiên trong lòng Trương Nghị nảy ra danh từ đó.

Chắc chắn Liễu Tuấn là loại cường giả bẩm sinh.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Rượu vang đi, ăn đồ biển tốt nhất là rượu vang.

Trương Nghị gật đầu, không quên ninh bợ một câu:
- Liễu bí thư chẳng những chấp chính tài giỏi, sinh hoạt cũng rất có trình độ... Em gái, chỗ này có rượu vang lâu năm không, Bordeaux, Lafite đều được.

Mỗi phòng bao của khách sạn Thu Thủy đều có người phục vụ chuyên chức.

- Vâng thưa tiên sinh, chúng tôi có Lafite năm 86, Bordeaux năm 88, xin hỏi...

- Lấy Lafite năm 66.
Không đợi phục vụ nói xong, Liễu Tuấn đã cắt ngang.

Tất cả mọi người đều giật mình, nhất là Trương Nghị, hắn giao du với đám nha nội hoàn khố ở kinh đô, hiểu biết về rượu vang sao lại chẳng sâu, Lafite năm 66, chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ có cơ hội thưởng thức. Lafite năm 82 ở kinh đô đã là đô cực phẩm rồi, giá trị hơn vạn đồng một bình, còn không có mà mua, dù sao rượu lâu năm uống một chai là ít đi một chai, chẳng thể tái sinh được.

Lafite năm 66, căn bản là vô giá.

Có tiền cũng chẳng mua được, mấy thứ này đều cất giọng trong hầm rượu của vương thất quý tốc, khi chiêu đãi khách quý cấp quốc gia mới dùng. Khách sạn Thu Thuy mặc dù xa hoa số một trong nước, nhưng liệu có được thứ này không?

Trương Nghị không tin lắm.

Phục vụ thận trọng nói:
- Thưa tiên sinh, trong khách sạn chúng tôi không có...

- Đi nói với giám đốc của các cô, bảo Liễu Tuấn muốn.

Phục vụ thấy vẻ mặt y rất tự tin, liền không dám nói chiều, vâng dạ xoay người rời đi, không khí trong phòng liền có chút nặng nề, Liễu Tuấn không nói, Trương Nghị và Trương Khiếu Hoa không dám nói, ngay cả Lăng Nhã cũng im lặng.

Một lúc sau, phục vụ quay lại, mặt ửng đỏ tựa hồ khá kích động, theo sau là một nam nhân hơn ba mươi, trong tay thận trọng ôm một chai rượu, đi vào phòng bao, khom mình chào Liễu Tuấn:
- Liễu bí thư, đây là Lafite năm 66 mà ngài muốn.

Người này Liễu Tuấn nhận ra, chính là giám đốc khách sạn Thuy Thủy ở Ngọc Lan, trong hầm rượu nơi này, có một khu vực đặc biệt cất 20 chai Lafite năm 66, còn có một số loại vang lâu năm khác, cái hầm rượu này có mật mã bảo vệ, chỉ có một mình giám đốc mới biết.

Sau khi Liễu Tuấn tới khu Trường Hà, Tiểu Thanh liền chuyển số rượu này qua, vào những năm 80 Liễu Tuấn đã bảo Tiểu Thanh thu mua những thứ rượu lâu năm, về sau mở riệc rượu, tặng quà đều dùng tới. Thực tế rượu ngon của Liễu chủ tịch đã trở thành một đề tài trong giới siêu cấp phú hào ở Hồng Kông, Tiểu Thanh gửi số rượu này tới, tất nhiên là để lấy thể diện cho Liễu nha nội rồi.

Quan hệ của Liễu Tuấn với khách sạn Thu Thủy, chỉ có rất ít thân tín biết được khi thành lập khách sạn Thu Thủy số hai ở Giang Khẩu, những người này hiện giờ đã thành thành viên hạch tâm cao tầng cả rồi, những giám đốc về sau chiêu mộ tới không biết rõ nội tình, bọn họ chỉ nhận được lệnh của tổng bộ, tất cả mệnh lệnh của Liễu Tuấn đều phải phục tùng vô điều kiện, còn nói rõ ràng, số rượu ở Hồng Kông chuyển tới là tài sản riêng của Liễu Tuấn, do bạn Liễu bí thư tặng, tạm thời cất trong khách sạn.

Chưa nói cái khác, chỉ riêng giá trị của số rượu này đã làm giám đốc phải cận thận đối đãi rồi.

Liễu Tuấn cười ôn hòa, nói:
- Cám ơn anh, mở ra đi.

Viên giám đốc đích thân mở rượu, rồi rót cho mọi người, hương rượu thuần, với ánh rượu màu hổ phách, cực kỳ mê người.

- Nào...
Liễu Tuấn nâng ly lên, đám Trương Nghị, Trương Khiếu Hoa vội vàng nâng ly lên theo.

Thật ra đối với Liễu Tuấn mà nói, bất kể là Lafire năm 66 hay là rượu vang mới sản xuất trong nước cũng chẳng có gì khác biệt gì, đều chỉ là thứ nuốt vào bụng, nhưng có lúc cần phải làm ra vẻ.

Trương Nghị nhấp một ngụm nhỏ, tấm tắc khen không ngớt miệng.:
- Liễu bí thư thật là thần kỳ, cho dù ở thủ đô một bình Lafite năm 82 đã là tuyệt phẩm rồi, thật không ngờ tới đây lại gặp được thứ này, thuật đúng là....

Lăng Nhã khẽ cau mày, có điều không nói gì cả, chỉ im lặng gắp thức ăn, tựa hồ nhiệm vụ hôm nay của cô là hẹn Liễu Tuấn tới, còn cái khác không liên quan nữa.

Trương Khiếu Hoa mấy lần muốn mời rượu Liễu Tuấn, nhưng từ lúc vào cửa, trừ lần chào hắn ra thì không nhìn hắn cái nào, coi hắn như không khí vậy, Trương Khiếu Hoa do dự mãi, cuối cùng không dám mở miệng, mặc dù trong phòng mở máy lạnh, nhưng trán hắn lấm tấm mồ hôi, chỉ đành nhin Trương Nghị cầu viện.

Trương Nghị cười ha hả nói:
- Liễu bí thư, Trương chủ tịch là thân thích của tôi, là anh họ, nghe danh Liễu bí thư đã lâu, luôn muốn tới thăm, nhưng sợ làm lỡ thời gian quý báu của Liễu bí thư...

Liễu Tuấn lạnh nhạt:
- Không dám, Trương chủ tịch là bí thư tiền nhiệm của khu Trường Hà chúng tôi, phải do tôi tới thăm mới đúng.

Liễu Tuấn miệng thì nói thế nhưng trong lòng thầm kinh hãi, vốn cho rằng Trương Nghị nhận tiền của Trương Khiếu Hoa nên mới tới làm thuyết khách, không ngờ hắn có quan hệ với nhà họ Trương, mặc dù không biết loại quan hệ này gần tới mức nào, nhưng dù sao có dính dáng tới nhà họ Trương là cần phải thận trọng.

Liễu Tuấn nhìn qua Lăng Nhã, nhưng mặt cô lạnh tanh, có điều dùng ánh mắt nói với y, chuyện này cô cũng không biết. Thực tế trước kia cô và Trương Nghị cũng rất ít trò chuyện với nhau, đừng nói là loại họ hạng xa này, cho dù là người rất thân thiết Lăng Nhã cũng chưa bao giờ tiếp xúc, hôm nay cô chỉ phụ trách mời Liễu Tuấn mà thôi, còn thứ khác do Trương Nghị an bài.

- Liễu bí thư nói thế là xa lạ rồi, nào, Liễu bí thư, cạn chén, hôm nay Trương chủ tịch may mắn được gặp Liễu bí thư, ngày sau mong Liễu bí thư chỉ giáo thêm.

Liễu Tuấn không hề nâng ly, vẫn nói rất lãnh đạm:
- Xin lỗi Trương xử, tửu lượng của tôi không cao, cũng không quen uống rượu vang, mọi người cứ tự nhiên.

- Vâng vâng, Liễu bí thư nói tự nhiên thì tự nhiên vậy.

Trương Nghị ngượng ngùng thu ly rượu về, trong mắt thoáng qua vẻ căm hận.

Cho dù nói thế nào hắn cũng là con cháu thế gia đại tộc, đã bao giờ lạnh nhạt như thế? Nhưng hôm nay có việc cần cấu người ta, không tiện phác tác, hơn nữa Liễu Tuấn khí thế mạnh mẽ, Trương Nghị thực sự không dám làm ra vẻ trước mặt y.

Còn mồ hôi trên trán Trương Khiếu Hoa càng lúc càng nhiều, chảy ròng ròng xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.