Gần đây Liễu bí thư không phải xã giao nhiều lắm nữa.
Cán bộ khu Trường Hà thông thường không dám mời Liễu bí thư ăn cơm uống rượu, không phải vì từng bị Liễu bí thư từ chối, mà căn bản không có ai dám đưa ra lời mời.
Uy vọng của Liễu bí thư đã quá cao.
Mọi người chưa bao giờ nghĩ tới, làm cấp dưới cũng có thể làm tới oai phong lẫm liệt như Liễu bí thư.
Phía các nhà đầu tư thì thi thoảng cũng đưa ra lời mời, nhưng thông thường Liễu bí thư uyển chuyển từ chối, trừ khi là lần đầu tiên tới khu Trường Hà hoặc có chuyện hết sức trọng đại xảy ra thì Liễu bí thư mới đồng ý tham gia tiệc mời.
Còn các cán bộ khác trong thành phố gần đây đều đang quan sát.
Không ai dám tới quá gần Liễu Tuấn, giống thế, cũng chẳng ai dám tới quá gần Đinh Ngọc Chu, tình huống chưa rõ ràng, không nên chọn phe tùy tiện thì hơn.
Bản thân Liễu Tuấn cũng không thích chuyện xã giao.
Một trong số nguyên nhân là y không thích uống rượu, cũng không thích cái cảnh ồn ào nhốn nháo.
Thường là y về nhà ăn cơm.
Người làm thuê theo giờ mà Vu Hoài Tín mời cho y nấu nướng không tệ.
Có điều hôm nay Liễu Tuấn vừa đi vào trong biệt thự, liền ngửi thấy nhà bếp có mùi lạ, cái mùi đậm đà này Liễu Tuấn quá quen thuộc, là thịt kho chính tông huyện Hướng Dương.
Cho dù là Tiểu Vũ nấu ăn cực giỏi cũng chẳng thể sao chép được hương vị chính tông này.
Thế thì lạ quá, hình như y ăn hết thịt kho rồi cơ mà, cái mùi này ở đâu ra?
Liễu Tuấn liền nhẹ nhàng đi vào trong bếp quan sát.
Vừa nhìn một cái Liễu bí thư đã giật mình.
Cô gái quay lưng lại với y đang bận rộn làm thức ăn, không thể quen thuộc hơn.
Không ngờ là Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh tới khu Trường Hà không thông báo trước cho y đã đành, lại còn vào phòng nhà bếp, đeo tạp dề làm thức ăn.
Niềm vui này thực sự quá bất ngờ.
Thoáng chốc, niềm vui sướng bùng nổ trong lòng Liễu bí thứ, bất kể ba bảy hai mươi mốt lao vào nhà bếp từ phía sau ôm lấy Tiểu Thanh.
Vẫn như thế, vẫn nhỏ nhắn mà đầy đặn, săn chắc.
- Á... Tiểu Thanh không kịp đề phòng thét lên sợ hãi, cái thìa trong tay rơi vào nồi. - Tiểu Tuấn, đừng phá...
Tiểu Thanh hét lên, không ngờ Liễu Tuấn đã hà miệng cắn lấy vành tai của cô, nhay mạnh.
- Đừng... Để em làm hết món ăn này đã...
Tiểu Thanh người mêm nhũn, cười khanh khách, trở tay vuốt ve gương mặt Liễu Tuấn.
- Em làm việc của em, anh làm việc của anh, không can thiệp vào nhau.... Liễu bí thư sử dụng lý lẽ méo mó của mình.
- Anh... Anh quấy rối như thế em còn làm thước ăn sao được.
- Vậy thì anh ăn em trước.
Liễu bí thư đúng là không hề thuận miệng nói bừa, lời vừa dứt là một cái tay luồn qua cổ áo Tiểu Thanh chui vào, tóm ngay lấy bầu vui no căng dày vò.
- Đừng, Tiểu Tuấn ngoan, ăn cơm trước đã nhé.... Tiểu Thanh mềm mỏng cầu khần, lòng lại đầy dịu ngọt.
- Được, tha cho em lần này, có điều anh muốn bế em. Liễu Tuấn ngừng hành động, nhưng vẫn ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, không chịu buông tay.
- Anh đó, đã là cán bộ cao cấp rồi mà còn tính khí trẻ con như vậy. Tiểu Thanh lắc đầu than thở, nhưng xen lẫn trong lời nói là niềm vui vô hạn, cô làm bà chủ đỉnh cấp nhiều năm, nhưng việc nấu ăn chưa bao giờ bỏ, hiếm có nhất là bị Liễu Tuấn ôm ghì lấy như vậy không ngờ vẫn làm được món thịt kho đầy đủ hương sắc vị.
- Ừm, quá ngon... Hai người ngồi dựa vào nhau cùng ăn cơm, Liễu Tuấn nhét một miếng thịt to tướng vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, nước mỡ thuận theo khóe miệng chảy xuống, hình tượng cực kỳ "thô bỉ", nhưng ai mà thèm quan tâm.
Tiểu Thanh cười khúc khích, lấy giấy ăn lau miệng cho y, nói: - Em về Liễu gia sơn một chuyến thăm ba mẹ, biết anh thích ăn thịt kho, nên mang theo một ít.
- Bác bảy, thím bảy vẫn khỏe chứ?
- Khỏe lắm, ba em hoàn toàn nghỉ hưu rồi, không làm chủ tịch giám sát của Cty Đằng Phi nữa, chỉ thích trồng rau quả...
Liễu Tuấn cười: - Cái này khó đây, Liễu gia sơn đâu còn đất cho bác ấy trồng rau cỏ.
Liễu gia sơn đã hoàn toàn phát triển thành tiểu thành trấn công nghiệp, hoàn toàn không còn đất ruộng nữa, nếu chẳng phải như thế, tổng bộ Cty Đằng Phi đã chẳng phải chuyển tới thành phố Đại Ninh.
Tiểu Thanh đáp: - Hi hi, cái này khó gì đâu, cải tạo lại nóc nhà một chút, làm vườn rau bên trên.
Liễu Tuấn cười lớn: - Ý tưởng hay, người ta làm vườn hoa trên không, tới nhà em thành vườn rau trên không rồi.
- Anh đừng có cười, rất nhiều người học them đó, Liễu gia sơn nhiều năm không ai trồng trọt, thế hệ trước rảnh tới phát ngán, thấy ba em làm cái vườn rau này, mọi người đều hâm mộ học theo! Ngay cả bác năm cũng làm một cái muốn so với ba em xem ai trầu rau tươi ngon hơn...
Liễu Tuấn liên tục gật đầu: - Chuyện này rất tốt, vừa rèn luyện thân thể, lại làm sạch không khí, nhất cử lương tiện.
Hai anh em già so tài ở chuyện trồng trọt này, chỉ nghĩ thôi Liễu Tuấn đã thấy thú vị.
- Nhưng mẹ em cứ cằn nhằn.... Nhắc tới chuyện này Tiểu Thanh hơi xấu hổ, tất nhiên thím bảy cằn nhằn về chuyện hôn nhân của Tiểu Thanh, thực ra mười năm trước hai bác đã lo lắng về chuyện này rồi.
Liễu Tuấn đặt bát xuống, khẽ năm lấy tay cô.
Tiểu Thanh tựa hồ muốn nói gì, nhưng nhịn lại, cười duyên nói: - Ăn cơm trước đã, anh đừng để bị đói xỉu ra đó, một lát nữa lại nói chuyện.
Liễu Tuấn gật đầu lại cầm bát lên ăn hùng hục, tài nấu ăn của Tiểu Thanh vẫn như cũ, giống như Xảo Nhi làm món nào cũng hợp khẩu vị của Liễu Tuấn, ăn ngon lành hơn bình thường gấp bội.
Thấy Liễu Tuấn ăn như sói đói, Tiểu Thanh lòng tràn ngập niềm vui, cũng ăn nhiều hơn nửa bát.
Cô biết quá rõ cái tính nóng vội của Liễu Tuấn, kinh hoàng kêu lên: - Chờ chút đã, vừa ăn cơm xong.
- Được, vậy thì chờ một chút. Liễu Tuấn ôm tấm thân nhỏ nhắn của Tiểu Thanh trong lòng, đi thẳng vào phòng ngủ ở tầng trên.
Biệt thư rất lớn, có tới mấy phòng ngủ chính, đều bố trí đầy đủ.
Tiểu Thanh hai tay quấn lấy cổ Liễu Tuấn, thỏ thẻ: - Tiểu Tuấn, em muốn anh cứ mãi ôm em như vậy.
- Được! Liễu Tuấn ôm cô, ngả người lên giường, Tiểu Thanh nằm trên người y.
Cái tư thế này Tiểu Thanh không thể quen thuộc hơn được nữa, mỗi lần ân ái xong, Liễu Tuấn đều thích đặt tấm thân nhỏ xinh của cô trên lồng ngực lớn của mình, hai người bốn mắt nhìn nhau nói chuyện.
Hiện giờ tất nhiên cũng như vậy, Tiểu Thanh nâng khuôn mặt góc cạnh của Liễu Tuấn, nhìn sâu vào đôi mắt thâm thủy của y, bốn con mắt đầy chan chứa ái tình.
Liễu Tuấn nâng đầu lên bốn cánh môi nóng hầm hập xoắn lại vào một chỗ.
- Tiểu Tuấn... Chúng ta... Đi tắm đi... Giống như lần đầu tiên vậy... Tiểu Thanh thở gấp.
- Ừ.
Liễu Tuấn bật cười, ôm cả Tiểu Thanh dậy, lại đi thẳng vào trong phòng tắm.
Trong hơi nước lờ mờ, thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Thanh vẫn y như mười năm trước, lả lướt yêu kiều, đẹp không sai tả xiết, hai người đùa nghịch trêu ghẹo, tay dạo khắp người đối phương, hơi thở dần trở nên nặng nề, Liễu Tuấn thô bạo ấn Tiểu Thanh lên tường, vác cặp đùi cô lên, tiến thẳng tới.
- Á. Tiểu Thanh khẽ thét lên một tiếng, hai tay quấn lấy cổ Liễu Tuấn, bầu vú trắng mịn rung rinh theo từng động tác của Liễu Tuấn.
... ...
Triền miên qua đi, Tiểu Thanh thỏa mãn cuộn mình trong lòng Liễu Tuấn, gò mã trắng ửng hồng khiến cô càng thêm xinh đẹp, Liễu Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn mịn của cô, hỏi: - Tiểu Thanh, em muốn có con phải không...
Trước đó từ rất lâu Tiểu Thanh đã muốn có con rồi, nhưng về sau đủ mọi công việc quấn lấy nên bị trễ nải, hiện giờ Nhạc Nhạc đã ba tuổi, Liễu Dương đã ra đời, Liễu Tuấn lại nói tới chuyện cũ, y coi Phi Phi, Xảo Nhi, Tiểu Thanh đều là vợ mình, có con với nhau là đương nhiên.
- Vâng... Tiểu Thanh lại rúc vào lòng y, ôm chặt thêm một chút.
- Em chỉ lo việc quá nhiều... Hay là, động thủ với nước Thái ngay bây giờ..
Nói ra trong mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, Tiểu Thanh là cô gái háo thắng nhất, có lòng theo đuổi sự nghiệp nhất, còn Xảo Nhi cũng sở hữu bạc tỷ nhưng thực chất thích làm cô gái bình thường cùng chồng săn sóc con cái sống tới cuối đời hơn, gia tài bao nhiêu cũng chẳng bằng nụ cười của Nhạc Nhạc và Liễu Tuấn. Còn Hà đại tiểu thư chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống, hứng thú kiếm tiền trước kia giờ cũng đã nhạt dần, Hà Mộng Doanh biết rất rõ, tiền kiếm nhiều đến đâu cũng không có nhiều tác dụng, hiện giờ cô liên tục mở các câu lạc bộ đều là một loại quán tính, dù sao có mô thức cố định, có tập thể quản lý hoàn chỉnh, chuyện cần cô nhọc công lo lắng không nhiều, có điều gần đây Liễu Tuấn quan sát thấy tâm tính Hà đại tiểu thư tựa hồ có chút thay đổi, có vẻ đã muốn có con rồi, mấy lần nói chuyện với y hay nói về Nhạc Nhạc và Liễu Dương. Còn Bạch Dương thì điềm đạm, tình cảm với y hòa trộn giữa yêu và chiều, vừa là chị và là tình nhân, trong năm vị hồng nhan, Bạch Dương là người duy nhất không chủ động gặp Liễu Tuấn.
Đương nhiên, chuyện này cũng do cô ở trong thể chế, phương diện thời gian không tự do như các cô gái khác.
Liễu Tuấn cười: - Tiền kiếm đến bao giờ cho đủ, kiếm nhiều một chút hay ít một chút cũng không sao.
- Ừ, em biết mà... Tiểu Tuấn, em muốn thương lượng với anh chuyện này.. Tiểu Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên nói rất nghiêm túc