Phó thị trưởng thường vụ Đỗ Văn Nhược trực tiếp bị đồng chí kỷ ủy tỉnh dẫn đi khi đang họp, tiếp đó truyền tới tin tức Đỗ Văn Nhược và Quách Mỹ Lệ bị kỷ ủy song quy.
Tin tức này khiến cho quan trường thành phố Ngọc Lan đang cuồn cuộn sóng lại lần nữa bị ném xuống một khối thuốc nổ, làm cho rất nhiều người choáng váng, nhất là những cán bộ ngày thường qua lại mật thiết với Đỗ Văn Nhược thì như ngày tận thế đã tới.
Từ xưa tới nay Đỗ Văn Nhược đều lấy tư thế của một cường giả xuất hiện trước mặt mọi người, bề ngoài nhìn như trầm tĩnh kín tiếng, thực chất tác phong làm việc cực kỳ cứng rắn, phát huy câu "thuận ta thì sống chống ta thì chết" phát huy tới cực điểm. Phàm là kẻ nào một lòng một dạ theo hắn sẽ thu được không ít lợi ích, còn kẻ nào đứng đứng ở phía đối diện, hắn sẽ không từ bất kỳ một thủ đoạn nào dồn đối thủ vào đường cùng.
Đỗ Văn Nhược chính là hạng người như thế.
Trong một thời gian dài rất nhiều người thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải là kẻ địch của Đỗ thị trưởng.
Hiện giờ một nhân vật uy thế như vậy mà bị đổ sụp.
Như vậy tiếp theo đó sẽ có phản ứng dây chuyền như thế nào? Căn cứ vào thông lệ mà xét, một vị quan to như Đỗ Văn Nhược mà đổ, nhất định sẽ lôi theo cả một đám người.
Thành Phố Ngọc Lan loạn rồi.
Nhưng những người có thực lực thật sự họ không quan tâm tới chuyện này, họ quan tâm cái ghế do Đỗ Văn Nhược bỏ lại sẽ do ai lấp vào.
Đương nhiên bọn họ còn chú ý một vấn đề, vì sao Đỗ Văn Nhược bị rớt đài.
Đỗ Văn Nhược bị đưa đi, cuộc họp tất nhiên không thể tiếp tục tiến hành, gây phút nhìn Đỗ Văn Nhược bị người của kỷ ủy đưa đi, mắt Đinh Ngọc Chu lạnh như băng.
- Liễu bí thư... Đỗ Văn Nhược bị kỷ ủy tỉnh song quy rồi.
Thôi Phúc Thành sau khi có được tin tức xác thực, vội vội vàng vàng gọi điện cho Liễu Tuấn, hiện giờ Thôi thị trưởng sắp thành quan lớn cấp phó bộ nhưng lại càng tỏ ra tôn trọng Liễu Tuấn, điều này có thể phát hiện ra từ giọng điệu khi hắn nói chuyện với Liễu Tuấn.
Thôi Phúc Thành có thể lên được con thuyền lớn của Hà Duyên An, người trẻ tuổi bên kia điện thoại là nhân tố quan trọng.
Liễu Tuấn tựa hồ không ngạc nhiên lắm, chỉ trầm mặc một lúc rồi nói ba chữ: - Tôi biết rồi.
Thôi Phúc Thành hơi ngẩn ra.
Người này quá trầm tĩnh rồi, đại sự như thế mà chỉ nói ra mấy chữ hời hợt.
- Vậy.... Thôi Phúc Thành không biết phải dùng từ ngữ thế nào, đột nhiên hắn phát hiện trong lòng mình không ngờ đang kỳ vọng được Liễu Tuấn chỉ điểm, hoặc nhắc nhở. Trước kia, chỉ đối diện với lãnh đạo cũ mà hắn tin phục nhất, Thôi Phúc Thành mới có tâm lý này.
Người trẻ tuổi này thành lãnh đạo của mình rồi sao?
- Không có gì đâu, Đinh Ngọc Chu cũng phải ra tay thôi. Có thể do hiểu được bất an trong lòng Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn lại bình thản nói thêm một câu.
Thôi Phúc Thành bất an là có lý do, mặc dù trung tổ bộ đã khảo sát với hắn, bản thân đã thành công chen lên đuợc đảng ủy chính phủ tỉnh, nhưng lúc này Đỗ Văn Nhược đột nhiên xảy ra chuyện có ảnh hưởng tới sự tiến bộ của hắn hay không thì khó nói.
Nghe câu này của Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành thở phào.
Hắn vốn cho rằng Đỗ Văn Nhược rớt đài là do Liễu Tuấn đứng sau giật dây, dù sao nhìn qua thì Liễu Tuấn là người có khả năng ra tay nhất, tất nhiên Thôi thị trưởng cũng có động cơ.
Nhưng hắn không động vào Đỗ Văn Nhược.
Nếu như là đòn của Liễu Tuấn, như vậy sắp tới sẽ phải đối diện với sự phản kích toàn diện của Đinh Ngọc Chu, làm như thế là dồn Đinh Ngọc Chu vào đường cùng, ông ta quyết không thể không phản kích.
Mà đứng đằng sau Đinh Ngọc Chu chính là Cận Tú Thật.
Giả sử Cận Tú Thật kiên quyết phản đối hắn tiến cấp, TW chắc chắn sẽ suy nghĩ lại.
Cận Tú Thật không có lý do để trực tiếp ra tay với Liễu Tuấn, hơn nữa còn có rất nhiều cố kỵ, nhưng ra tay với Thôi Phúc Thành thì không cần suy tính quá nhiều.
Hiện giờ nghe ý tứ của Liễu Tuấn thì hạ Đỗ Văn Nhược do Đinh Ngọc Chu chủ trương, như vậy thì tốt hơn nhiều rồi.
Đinh Ngọc Chu đối với Đỗ Văn Nhược có thể nói là ân nặng như núi. Càng như thế lại càng không thể chấp nhận sự phản bội của Đỗ Văn Nhược, hơn nữa suy tính về góc độ quyền mưu, Đinh Ngọc Chu đúng là có lý do để ra tay đối phó với Đỗ Văn Nhược.
Giả sử thân tín công khai phản bội mà Đinh Ngọc Chu không tỏ thái độ gì thì sau này làm sao còn đứng vững được nữa? Ngoài ra Đỗ Văn Nhược ngả về hướng đối phương, làm tăng thêm một trợ thủ mạnh cho đối phương, Đinh Ngọc Chu chẳng những bị cô lập ở trên cuộc họp văn phòng bí thư, mà trên cuộc họp thường ủy cũng rơi vào thế yếu.
Nếu như Đỗ Văn Nhược đã không thể để cho mình dùng được nữa, vậy thì hạ hắn xuống, xào bài lại chính là sách lược tốt nhất mà Đinh Ngọc Chu sử dụng.
Liễu Tuấn nói: - Thị trưởng, cứ lặng im xem diễn biến thôi.
Thôi Phúc Thành hiểu ý, lúc này đối với Thôi Phúc Thành mà nói, quan trọng nhất là mình tiến lên một bước, còn ai thay thế Đỗ Văn Nhược mặc dù quan trọng, nhưng không tiện xen vào.
Đó là chuyện của Cận Tú Thật và Hà Duyên An.
.....
- Này Liễu Tuấn, anh có phải là quá ác rồi không?
Khi thành phố mới lên đèn, Liễu Tuấn xuất hiện ở trong phòng trà của "ngữ hậu thiêm tình", chậm rãi pha trà, Lăng Nhã ngồi ở đối diện vừa hứng thú nhìn y đun nước, vừa nói.
Liễu Tuấn cho một muỗng trà vào bình, mí mắt chẳng thèm nhướng lên một cái.
- Em đang nói chuyện với anh đấy. Lăng Nhã bĩu môi, nói rất là không vui.
Liễu Tuấn liếc nhìn cô: - Em làm thư ký cho Hà tỉnh trưởng bao lâu rồi?
Lăng Nhã ngẩn ra: - Nửa năm rồi.
Liễu Tuấn cười khẽ: - Em cũng nhớ được là nửa năm rồi à? Vậy anh hỏi em, nửa năm qua em làm gì?
- Làm cái gì? Phục vụ cho thủ trưởng chứ còn có thể làm cái gi?
Lăng Nhã đột nhiên phát hiện ra, chỉ cần ở cùng Liễu Tuấn, đầu óc mình trở nên chậm chạp.
Liễu Tuấn đặt bình Tử Sa lên chiếc bếp nhỏ rực lửa, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lăng Nhã. Lăng Nhã mặt bộ y phục thời trang của Italia cuối năm ngoái mua ở khách sạn Thu Thủy, cho dù là cô đang ngồi, nhưng đường cong duyên dáng của cơ thể vấn được tôn lên rõ ràng, vòng trân châu trên chiếc cổ ngọc phà phát tán ra ánh sáng nhu hòa, càng làm sắc đẹp của cô thêm mê người.
- Nói như vậy là em chẳng học được gì, vẫn là một kẻ đại ngốc hả?
Liễu Tấn hỏi rất nghiêm túc.
Lăng Nhã tức thì xấu hổ vạn phần.
Làm sao có thể như thế được.
Người này rõ ràng đang trêu ghẹo mình, nhưng lại làm ra cái vẻ trang nghiêm, thật tức chết.
- Đáng ghét, không được nói người ta như thế... Anh cho rằng ai cũng gian ngoan xảo quyệt như anh đấy hả? Còn hồ ly hơn cả hồ ly.
Liễu Tuấn phì cười: - Chuyện này nếu em không hiểu thật thì có thể đi hỏi Hà tỉnh trưởng.
Lăng Nhã bĩu môi: - Anh cho rằng em là anh à, chuyện gì cũng dám nói càn trước mặt lãnh đạo? Chuyện này làm sao em dám đi hỏi.
Câu này có lý.
Trên quan trường rất nhiều thứ phải dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ.
- Vậy em đi hỏi chị Mã cũng được.
Lăng Nhã càng không chịu: - Không phải chứ, Liễu Tuấn, anh không nói cho em được à? Vì sao phải đi hỏi hết người này tới người kia? Cứ như em ngốc thì anh vui lắm phải không.
Liễu Tuấn mỉm cười: - Em vốn là cô ngốc mà.
Lăng Nhã uất ngẹn, quay ngoắt đầu đi không lý tới y nữa, nhưng đợi một hồi lâu không thấy Liễu Tuấn có động tĩnh gì, Lăng Nhã không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy Liếu Tuấn đang chuyên tâm pha trà, hoàn toàn không để ý tới sự hờn dỗi của cô.
Lăng Nhã hoàn toàn bị đánh bại rồi.
Cả đời này chỉ gặp hai nam nhân làm cô động lòng, người đầu tiên là do trong nhà ra sức vun vào làm cô động lòng, kết quả tệ tới không thể tệ hơn. Khó khắn lắm mới gặp được Liễu Tuấn, không ngờ cũng y như thế, làm thủ đoạn của tiểu cô nương hoàn toàn không thể thi triển được.
Nghe đám bạn thân như Thi Thi nói, nam nhân dễ mềm lòng nhất là khi nữ nhân hờn dỗi làm nũng, chiếu này dùng trăm lần được cả trăm, sao tới phiên mình thì lại xui xẻo như thế.
Lăng Nhã đang tự giận bản thân thì Liễu Tuấn hỏi: - Chị Mã đã nói gì với em?
Lăng Nhã hai mắt tròn xoe, đem sự bất mãn vừa rồi ném lên tận chín tầng mây, ngạc nhiên hỏi: - Làm sao anh biết được chị Mã nói gì với em?
Liễu Tuấn cười: - Em cứ trả lời anh lầ được.
- Chị ấy nói ... Chiêu này của anh quá độc ác.
Lăng Nhã trong lòng ngạc nhiên vì tài tiên tri của Liễu Tuấn, nhưng miệng không chịu nhận thua, tiếp tục nói lung tung.
Liễu Tuấn nhìn cô, mỉm cười lắc đầu.
Lăng Nhã biết mình không thể gạt được nam nhân trước mặt này, đầu óc y đúng là co không sao so bì được, chỉ đành thành thực khai báo: - Chị ấy nói , tuyệt vời, một chiêu xua hổ nuốt sói quá hay! Giờ thì anh hài lòng rồi chứ?
Liễu Tuấn cười: - Cho nên em còn phải chăm chú học tập. Cán bộ địa phương không đơn giản như em nghĩ đâu.
Lăng Nhã lại lần nữa bĩu cánh môi mọng ướt lên, có chút nhụt chí nói: - Em học không nổi.. Hay là em từ chức luôn cho xong.. Em ra biển làm ăn...
Liễu Tuấn cười phá lên: - Với đầu óc đó của em mà muốn ra biển làm ăn? Em có bao nhiêu tài sản chứ?
Lăng Nhã cười: - Em có bao nhiêu tài sản cũng không quan trọng, lỗ sạch cũng không sao, dù sao anh đã nói là sẽ nuôi em.
Liễu Tuấn ho sặc sụa, thiếu chút nữa bị bình Tử Sa làm bỏng, mắt trợn tròn: - Không phải chứ, Đại tiểu thư, tôi nói thế bao giờ nhỉ?
Thấy Liễu Tuấn luống cuống, Lăng Nhã liền vui vẻ, cười hì hì nói: - Ấy sao lại quên rồi? Anh nói cho em mười triệu làm vốn. Trong ba năm kiếm cho em một trăm triệu.
Liễu Tuấn tức thì cứng họng không phản bác được.
Câu này đúng là y nói thật.
- Được rồi, em nghĩ thông rồi, em muốn một trăm triệu, anh đưa đây. Lăng Nhã thò tay ra trước mặt Liễu Tuấn, cười ranh mãnh.
Liễu Tuấn cười lớn: - Một trăm triệu không có vấn đề gì? Nhưng em phải nghĩ có kỹ, có qua thì phải có lại. Em cầm một trăm triệu này, thì về sau phải ngoan ngoãn nghe lời anh.