Hà lão gia tử quay về nhà thì đã là đêm khuya, đi về cùng ông còn có Vũ lão gia tử và Vương phó chủ tịch quân ủy, chính là cậu của Khâu Tình Xuyên, bộ hạ cũ của Hà lão gia tử.
Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn đều đã tới trước một bước, mọi người yên lặng uống trà trong phòng khách, không ai nói một lời.
Hà đại tiểu thư biết có chuyện xảy ra rồi.
Ba người Hà Đông Tiến khẳng định là do nhận được thông báo của lão gia tử về nhà bàn chuyện.
Hà Mộng Doanh vừa rót thêm trà cho mọi người, vừa liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, chỉ thấy y sắc mặt bình thường, ngồi ngay ngắn uống trà, khí độ chẳng kém mấy vị tướng quân.
Đợi hai lão gia tử và Vương phó chủ tịch tới nơi, mấy người liền đi vào thư phòng.
Lần này ngay cả Hà đại tiểu thư cũng không được đi vào làm "phục vụ".
Hà đại tiểu thư chỉ đành đợi ở bên ngoài, có chút nóng ruột, không biết vào lúc này ở trong kinh thành có biết bao người đang đứng ngồi không yên, trắng đêm khó an giấc.
Họp không lâu lắm, chừng bốn mươi phút sau, Vương phó chủ tịch ra trước, tiếp đó là nhóm Hà Đông Tiến, không ai nói một lời, sắc mặt nghiêm nghị, đi lên xe đợi sẵn trước cửa tử hợp viện phóng đi.
Lại thêm mấy phút nữa, Liễu Tuấn theo sau hai vị lão gia tử, chậm rãi đi ra khỏi thư phòng.
- Liễu Tuấn, đêm ngay nghỉ lại đây đi... Đại nha đầu, cháu dẫn Liễu Tuấn đi nghỉ. Hà lão gia tử vẻ mặt mang chút đau thương, căn dặn.
- Vâng thưa ông! Hai ông cũng sớm đi nghỉ. Liễu Tuấn cúi đầu làm lễ với hai vị lão gia tử, cả hai đều gật đầu.
Hà Mộng Doanh không dám nói nhiều, dẫn Liễu Tuấn tới phòng, nói: - Muốn gọi điện thoại thì máy di động sẽ tốt hơn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, thời điểm quan trọng như thế, Liễu Tuấn tất nhiên phải liên lạc với hai người cha, tâm tư của Hà đại tiểu thư rất chu đáo.
Liễu Tuấn cầm điện thoại lên, Hà Mộng Doanh liền khép cửa lại, lặng lẽ ngồi bên cạnh Liễu Tuấn.
Cú điện thoại đầu tiên là gọi cho Nghiêm Ngọc Thành.
- Lão ba, con ở thủ đô, lão nhân gia vừa mới đi rồi...
Ở phía bên kia điện thoại, Nghiêm Ngọc Thành im lặng một lúc rồi nói: - Ta biết rồi.
- Cục diện không có biến đổi lớn, thái độ của ông Hà rất rõ ràng.
- Ừ.
Lần này Nghiêm Nghọc Thành đáp càng đơn giản hơn, dừng lại một chút rồi dặn: - Tất cả phải thận trọng để ý, nghe nhiều ít nói.
- Vâng con biết.
Nghiêm Ngọc Thành cúp điện thoại.
Cú điện thoại thứ hai tất nhiên là gọi cho Liễu Tấn Tài, thái độ của ông cơ bản giống hệt của Nghiêm Ngọc Thành, có điều cha con gắn bó, Liễu Tấn Tài dặn Liễu Tuấn thêm mấy câu, nhắc nhở y giữ lên hệ với Chu tiên sinh.
Liễu Tuấn vâng lời đặt điện thoại xuống, ngả đầu dựa vào lưng ghế, tựa hồ vô cùng mệt mỏi, một bàn tay tho thả đưa tới, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.
Liễu Tuấn ngậm điếu thuốc, rít hai hơi, thở ra thật dài.
- Liễu Tuấn, làm sao mà cậu biết?
Vừa mới hút hết điều thuốc, Hà đại tiểu thư đã không nhịn được hỏi, câu này cô đã phải kìm nén trong lòng lâu lắm rồi, tiểu sắc ma có thế dự đoán chuẩn xác thế cục, hoặc là nói "ánh mắt như đuốc", thì còn có thể hiểu được. Nhưng nhìn thấu sinh tử như thế thì không sao tin nổi.
Liễu Tuấn đáp: - Tư Mã Ý đêm xem thiên văn, thấy một ngôi sao lớn màu đỏ ánh sáng lóe lên, từ phía đông bắc bay sang phương nam, rơi vào doanh trại quân Thục, liền bấm quẻ mà than...
Hà Mộng Doanh tức thì dở khóc dở cười.
Người này không ngờ lại kể tam quốc diễn nghĩa với cô.
- Này, đừng nói là cậu biết nhìn sao nhé.
Liễu Tuấn thản nhiên: - Kẻ làm tướng không biết thiên văn, không tường địa lý, không hiểu âm dương, chỉ là hạng tầm thường.
Hà Mộng Doanh điên cả đầu: - Liễu Tuấn, cậu còn nói năng bậy bạ, chị không thèm để ý tới cậu nữa...
Liễu Tuấn thở dài: - Được rồi, em nói với chị chân tướng, nhưng chị nhất định phải giữ bí mật.
- Được được, chị nhất định sẽ giữ bí mật. Hà Mộng Doanh hớn hở, khuôn mặt xinh đẹp ghé tới, đầy vẻ chờ đợi.
Liễu Tuấn cười: - Em là người thế giới tương lai trùng sinh về đây, cho nên biết được thế giới đã từng xảy ra chuyện gì.
Hà Mộng Doanh tức tới nghiến răng ken két, nếu chẳng phải là ở trong tứ hợp viện mà là ổ nhỏ của hai người, Hà đại tiểu thư nhất định sẽ hét lớn một tiếng cắn cho y một cái thật mạnh vào vai, không cắn cho tóe máu ra thì không buông.
Hà đại tiểu thư đầy thương xót nói: - Ôi, xem ra cậu mệt thật rồi, thôi được, không làm phiền cậu nữa, nghỉ ngơi cho thật khỏe đi nhé.
Nói năng lung tung như thế, xem ra mệt lắm rồi.
Liễu Tuấn nói đùa: - Ở lại với em đi.
- Không được ... Chị còn chưa xin phép với mẹ, đợi nói rồi thì hẵng hay...
Hà đại tiểu thư nói với vẻ hết sức nghiêm túc, không nhìn ra chú đùa cợt nào, tựa hồ thực sự sẽ làm như thế. Lần này tới lượt Liễu bí thư mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm ra nhìn Hà Mộng Doanh, nói không ra lời, lợi nhớ tới đêm qua cô nói muốn sinh con, chẳng lẽ...
- Hi hi...
Hà Mộng Doanh thấy dọa được tiểu sắc ma, không khỏi sung sướng, xoay tấm thân lả lướt đi ra khỏi khòng.
.. ...
Liễu Tuấn rất ít khi tới văn phòng của Chu tiên sinh, có điều mấy ngày qua tiên sinh không ở nhà nhiều lắm, gần như đều ở trong văn phòng bộ tuyên truyền.
Thời kỳ phi thường, trận địa tuyên truyền không thể nhiễu loạn.
Liễu Tuấn tìm tận tới bộ tuyên truyền TW.
Phiền thư ký của chu Tiên Sinh là người quen cũ của Liễu Tuấn, hai người đã gặp nhau ở nhà Chu tiên sinh nhiều rồi, biết Liễu Tuấn là học trò cưng nhất của chủ nhiệm, nên khi Liễu Tuấn gọi điện tới hẹn gặp liền lập tức an bài.
Chu tiên sinh hơi ngạc nhiên: - Tiểu Tuấn, sao cháu lại tới đây?
Phát sinh ra chuyện trọng đại như thế, Liễu Tuấn xuất hiện ở kinh thành là chuyện thường, vì Nghiêm Liễu đều không thích hợp lộ diện, chính là câu là quan lớn một phương, chưa được triệu gọi, đã tới kinh thành là tối kỵ. Liễu Tuấn tuy vùn vùn thăng thiên, nhưng chỉ là cán bộ phó sở nho nhỏ, tới kinh sư liên lạc là rất hợp. Chu tiên sinh ngạc nhiên là Liễu Tuấn lại tới nhanh như thế.
- Cháu tới từ hôm kia rồi. Liễu Tuấn không giấu diếm.
Chu tiên sinh nhướng mày lên: - Hà lão gọi cháu tới sao?
Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện với tiên sinh, lắc đầu: - Cháu tự tới, chỉ vừa khéo thôi.
Cái vừa khéo này cũng quá khéo rồi, có điều Liễu Tuấn nói thế Chu tiên sinh cũng không truy cứu sâu thêm, nghe sao biết thế thôi.
Liễu Tuấn muốn lấy thuốc ra mời Chu tiên sinh, nhưng liếc mắt nhìn thấy trong gạt tàn đầy đầu thuốc liền thu lại.
Chu tiên sinh cười, đẩy gạt tàn tới: - Muốn hút thì hút đi, nhà họ Hà có phản ứng gì?
Liễu Tuấn châm thuốc, suy nghĩ rồi nói: - Chiều hôm qua ông Hà tới chỗ lão nhân gia, khi đó người có mặt không nhiều, Cao lão và Biện lão cũng có mặt, thủ trưởng số một cũng có, còn cả mấy vị nguyên lão...
Tình huống tất nhiên là do Hà lão gia tử sau khi trở về nói cho Liễu Tuấn biết.
Chu tiên sinh chậm rãi gật đầu.
Nói như vây các nhân vật lãnh tụ của hệ phái chủ yếu đều có mặt, hẳn là đạt thành đồng thuận sơ bộ, ít nhất đã tiến hành một số thương thảo.
Chu tiên sinh trầm tư chốc lát rồi hỏi: - Biện lão có thái độ gì.
Biện lão là lãnh tụ của phái hệ Nghiêm Liễu, tư cách không bằng Đổng lão, cũng là nguyên lão trong đảng, trước khi lập nước đảm nhận chức vụ trọng yếu trong đảng, làm quan lớn nhiều nhiệm kỳ, cũng như đảm nhận thủ trưởng chủ yếu trong ban ngành TW, uy vọng rất cao. Sau khi Đổng lão qua đời, Biện lão thành cây cờ đầu của phái hệ, trong nội bộ phái hệ, cũng chiếu theo các đại lão mà phân chia thành từng nhóm nhỏ, tư tưởng chính trị của Nghiêm Liễu nghiêng về thủ trưởng trẻ nhất, là thủ trưởng do một tay biện lão đề bạt lên.
Thực tế sau khi Đổng lão qua đời, trong hệ phái có tiếng nói khác nhau, hai vị đại lão của hệ phái, vị lớn tuổi hùng tâm bừng bừng, muốn sánh ngang đương kim thủ trưởng, thái độ cứng rắn khiến các hệ phái khác bất an. Khi đó thái độ Biện lão là quan trọng nhất, nếu nội bộ hệ phái không thể thống nhất tư tưởng, thì trong cuộc đấu tranh sau đó sợ rằng sẽ rơi vào thế cực kỳ bất lợi.
- Biện lão rất xem trọng thủ trưởng, Hà lão cũng có ý tứ này, đã trao đổi qua với Biện lão.
Liễu Tuấn chỉ báo cáo tinh huống không xen vào phân tích của mình, để tránh ảnh hưởng tới phán đoán của tiên sinh.
Chu tiên sinh lần nữa rơi vào trầm tư, hồi lâu sau chậm rãi nói: - Có Hà lão ủng hộ, vấn đề của Tấn Tài không lớn, thành tích của Tấn Tài về mặt kinh tế thì ai cũng thấy. Biện lão cũng có ý đó, còn về Ngọc Thành.
Chu tiên sinh lại trầm mặc.
Liễu Tấn Tài là do Hà lão yêu cai yêu cả đường đi lối về, muốn giúp Liễu Tuấn, thì trước tiên phải bảo vệ Liễu Tấn Tài, huống chi Liễu Tấn Tài là nhân tài hiếm có, được cả các hệ phái khác tán thành. Nghiêm Ngọc Thành đi theo con đường đảng , tranh đấu kịch liệt hơn nhiều.
Liễu Tuấn hỏi: - Bác, có phải Cao bí thư có ý về kinh?
Cao bí thư là cha của Cao tương hoanh, hiện đang là bí thư tỉnh ủy tỉnh tây nam, là đối thủ lớn nhất của Nghiêm Ngọc Thành. Hai người đều mong tiến bộ ở đại hội đảng thứ 15, khả năng va chạm nhau ở vị trí cụ thể.
Chu tiên sinh cười: - Theo bác thấy, lão Cao ở lại địa phương một khóa thì có lợi hơn, kinh nghiệm chấp chích địa phương của ông ta ít hơn Ngọc Thành, còn Ngọc Thành thì kém kinh nghiệm TW hơn.
Liễu Tuấn gật đầu: - Cháu cũng nghĩ như thế, tỉnh D khả năng ông ta không tới, Cao lão sẽ không để ông ta tới cạnh thùng thuốc nổ.
Chu tiên sinh thản nhiên: - Trừ tỉnh D vẫn còn nơi để đi