Nội dung báo cáo điều tra và phê duyệt của mấy lãnh đạo, tất nhiên là Trầm Đan không biết, bản báo cáo này tới chỗ Liễu Tuấn cơ bản là dừng lại, đương nhiên có một bản đưa cho Đinh Ngọc Chu, nhưng ông ta khẳng định không có bất kỳ ý kiến gì, vì Liễu Tuấn chưa phê mà.
Có điều thái độ Liễu bí thư rất rõ ràng, đích thân tới Giang Khẩu tìm Trương Văn Ba chính là minh chứng.
Có một việc Liễu Tuấn không ngờ tới, nhà máy nơi Trương Văn Ba làm việc lại là thuộc về nhà máy dưới quyền công ty Đằng Phi, nhất là Liễu Tuấn vừa khéo gặp Nguyễn Vĩ Đức cũng vừa tới thị sát công việc, hai chiếc xe BMW 600 đen bóng gặp nhau ở cổng nhà máy.
Mặc dù Giang Khẩu là thành thị kinh tế phát triển nhất cả nước, nhà giàu nhiều như lông trâu, nhưng hai chiếc BMW 600 đắt giá cùng xuất hiện ở cổng nhà máy vẫn thu hút ánh mắt một đống người.
Nhìn thấy chiếc xe kia, Hắc Tử cười nói: - Là giám đốc Nguyễn.
Liễu Tuấn hơi bất ngờ: - Anh cả ư?
Nguyễn Vĩ Đức cũng nhận ra xe Hắc Tử.
Là một trong số giám đốc của tập đoàn công nghiệp lớn nhất Giang Khẩu, Nguyễn Vĩ Đức là khách quen của khách sạn Thu Thủy, nên thân thuộc với Hắc Tử, liền bảo lái xe đỗ lại, đi xuống chào hỏi.
Nguyên Vĩ Đức trong lòng ngạc nhiên, giám đốc Nhan sao lại tới đây? Lại còn đích thân lái xe.
Đợi tới khi Liễu Tuấn xuống xe, Nguyễn Vĩ Đức vui mừng vô cùng.
- Ha Ha, Tiểu Tuấn, chuyện này thật đúng là .. Ha ha...
Nguyễn Vĩ Đức hơn Liễu Tuấn đúng 15 tuổi, đã là người trung niên trầm tĩn vô cùng, nhưng lúc này cũng chạy nhanh tới, giang tay ra ôm lấy cậu em họ.
- Tiểu Tuấn, sao em lại tới đây? Đúng là không ngờ được.
Nguyễn Vĩ Đức là con trai cậu cả của Liễu Tuấn, giống như Liễu Triệu Thời, mười mấy năm qua luôn chủ trì nghiệp vụ của công ty Đằng Phi ở Giang Khẩu, gần như thành một nửa người Giang Khẩu rồi.
Liễu Tuấn cười đáp: - Em tới đây tìm một người.
- Hả? Tìm ai thế?
Nguyễn Vĩ Đức giật mình, hắn biết Liễu Tuấn giờ là quan cao rồi, so từ xa xôi ngàn dặm chạy tới một vùng ngoại ô Giang Khẩu tìm người? Đúng là kỳ quái.
- Một kỹ sư tên Trương Văn Ba, là kỹ sư kết cấu phòng kỹ thuật của nhà máy này.
Trầm Đan kính phục, mình chỉ nói với Liễu bí thư một lần tình huống của Trương Văn Ba mà Liễu bí thư nhớ kỹ như thế.
Nguyễn Vĩ Đức hỏi: - Tìm anh ta có việc gì?
- Trương Văn Ba là người Ngọc Lan, em muốn gặp tìm hiểu một số chuyện.
- Được được, vừa vặn hôm nay anh cũng tới tìm hiểu tình hình phát triển sản phẩm mới của nhà máy, cùng vào văn phòng nói chuyện nào.
Liễu Tuấn gật đầu đi vào nhà máy.
Nguyễn Vĩ Đức và Hắc Tử một trái một phải, còn thư ký thực sự Vu Hoài Tín bị vứt qua một bên.
Cảnh tượng này làm các giám đốc nhà máy nghe tin ra nghênh tiếp Nguyễn Vĩ Đức tròn mắt, với bọn họ một giám đốc nắm trong tay tài sản tới trăm triệu như Nguyễn Vĩ Đức, nhân vật quyền thế thứ ba công ty Đằng Phi là nhân vật ở tít trên cao, dù là quan viên như phó thị trưởng Giang Khẩu tới công ty Đằng Phi, giám đốc Nguyễn vẫn đứng ngang hàng, người trẻ tuổi này lại được giám đốc Nguyển coi như cấp trên, không biết lai lịch gì.
Đương nhiên họ không dám hỏi nhiều, dẫn đoàn người tới khu văn phòng.
- Lão Chu, anh đi gọi một người tên Trương Văn Ba, kỹ sư phòng kỹ thuật lên đây.
Nguyên Vĩ Đức sai giám đốc nhà máy.
Lão Chu vâng lời ngay, ra cửa truyền lệnh.
Nguyễn Vĩ Đức quay sang Liễu Tuấn, tò mò hỏi: - Tiểu Tuấn, Trương Văn Ba là ai mà quan trọng tới mức em phải đích thân tới tìm?
Nguyễn Vĩ Đức mặc dù không ở trong quan trường, nhưng cũng giao tiếp với nhân vật quan trường không ít, hiểu rất rõ phó bí thư thành phố cấp phó tỉnh lớn thế nào, nên rất ngạc nhiên.
Liễu Tuấn cười: - Tìm hiểu chút chuyện, ngoài ra muốn khoét tường của anh.
Nguyễn Vĩ Đức càng ngạc nhiên: - Khoét tường của anh à?
Liễu Tuấn gật đầu: - Vâng, lát nữa em sẽ nói chi tiết với anh. Lần này em tới Giang Khẩu để đàm phán đầu tư, mấy ngày nữa còn phải tới Hồng Kông một chuyến.
- Vậy tốt rồi, tối nay anh mời khách, mấy anh em chúng ta phải vui vẻ một chút.
Liễu Tuấn cũng không chối từ: - Được, cứ quyết định tối nay, em ở chỗ Hắc Tử. Có điều em nói trước nhé, đoàn của em có hai mươi mấy người đấy, lúc đó mỗi người chúc anh một chén rượu, anh phải cố chống đỡ nhé.
Nguyễn Vĩ Đức cười ha hả: - Không thành vấn đề, anh cũng không tới một mình đâu.
Hắc tử cười: - Giám đốc Nguyễn có một đôi Hoa tỷ muội, đều là nhân vật tửu lượng hàng đầu, khi rảnh thì ủ chăn cho giám đốc Nguyên, trên bản tiệc thì làm thần bảo hộ.
Liễu Tuấn tròn xoe mắt: - Còn có loại chuyện này cơ à? Anh cả, anh được đấy.
- Thì cũng theo thời đại thôi.
Nguyễn Vĩ Đức cười xấu hổ, hắn có chút kính sợ cậu em họ này, dù trong quan trường hay thương trường cũng đều làm ra tấm ra món.
Liễu Tuấn cười nói: - Giỏi cho câu theo thời đại, đừng để chị dâu biết đấy nhé.
- Sao để cô ấy biết được? Yên tâm, anh cẩn thận lắm. Nguyễn Vĩ Đức lại hỏi: - Tiểu Tuấn, khu Trường Hà còn cần đầu tư không? Hay là anh qua đó mở mấy công xưởng?
Trầm Đan nghe hai anh em nhà này nó chuyện mặt đỏ tới tận mang tai, cô là người phụ nữ rất chính thống, chuyện quan trường bao vợ bé, nuôi tình nhân luôn rất không quen. Chỉ có điều người ta là Chu Du và Hoàng Cái, một người muốn đánh một người muốn chịu, cô cũng chẳng làm gì được. Nhưng nghe lời sau của Nguyễn Vĩ Đức thì giật mình.
Người ta đi kêu gọi đầu tư thì van hết ông này bà nọ, tới Liễu bí thư thì ngược lại, người ta lại còn hỏi có cần đầu tư không?
- Cần chứ, hoan nghênh! Chủ nhiệm ban quản lý bên em lần này cũng tới, tối anh anh và người ta nói chuyện. Anh cả, em có để nghị, nếu anh muốn mở công xưởng ở khu Trường Hà, em thấy chủ yếu nên sản xuất máy nông nghiệp cỡ nhỏ, khu Trường Hà đang chuẩn bị mở rộng trồng trọt bằng máy móc, chính phủ bỏ tiền trợ cấu nông dân mua máy móc, anh làm cái này, hai bên cùng có lợi.
- Được, em nói sao thì làm vậy. Nguyễn Vĩ Đức và Liễu Triệu Thời đều là phó chủ tịch tổng công ty Đằng Phi, mở một công xưởng chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không cần phải thương lượng với bất kỳ ai.
Hơn nữa tới hỗ trợ Liễu Tuấn, bất kỳ một lãnh đạo nào của công ty Đằng Phi cũng sẽ không phản đối, ai dám dị nghị, Liễu Tấn Văn đâu hiền lành, cả chủ tịch Liễu Triệu Ngọc chọc giận ông cụ cũng phải nếm đủ.
Không lâu sau, lão Chu dẫn một người trung niên nam tử trên ba mươi tới.
Trầm Đan vừa thấy lập tức kích động đứng dậy gọi: - Văn Ba...
Người đó là Trương Văn Ba, hắn nghe nói tổng giám đốc tới tìm mình thì kinh hãi, cái nhà máy này quy mô mấy nghìn người, hắn chỉ là một người mới đến chưa được một năm, bình thường tới trưởng phòng cũng chẳng gặp được nói mấy câu, chứ nói gì tới giám đốc.
Hôm nay tổng giám đốc triệu kiến mình, thực sự không biết xảy ra sự cố gì.
Đang đầy bụng nghi hoặc thì thình lình thấy Trầm Đan ngồi trong phòng khách, thực sự sợ hãi, mặt tái nhợt: - Trầm Đan, xảy ra chuyện gì? Trong nhà có chuyện gì?
Từ sau khi hắn trượng nghĩ lên tiếng, nhiều lần phản ánh các vấn đề của công ty điện cơ, vận rủi đổ xuống liên tục, bản thân bị đuổi việc, sau đó tới vợ bị tinh giảm biên chế, sinh tồn của cả nhà gặp vấn đề, ép hai vợ chồng phải ra ngoài làm công kiếm sống, không yên tâm trong nhà còn có già có trẻ , Trầm Đan kiếm việc ở gần công ty điện cơ, Trương Văn Ba thì phải đi xa làm ăn, mỗi lần nói chuyện qua điện thoại với vợ toàn nghe được tin tức xấu.
Hiện giờ Trầm Đan đột nhiên tìm tới tận nơi, không có dấu hiệu báo trước, Trương Văn Ba sao chẳng run sợ, phản ứng đầu tiên là trong nhà có chuyện, nếu không Trầm Đan sẽ không tới đây.
Trương Văn Ba sợ tới mức giọng nói cũng biến đổi.
Trầm Đan thấy Trương Văn Ba hiểu lầm vội an ủi: - Không sao, không sao, trong nhà đều ổn cả, anh đừng nghĩ bậy.
Trương Văn Ba thở phào, ngạc nhiên hỏi: - Vậy sao em lại tới đây?
- Liễu bí thư bảo em tới tìm anh.. Liễu bí thư muốn tìm hiểu chuyện của công ty điện cơ.
- Liễu bí thư!
Trương Văn Ba ngạc nhiên: - Liễu bí thư nào?
- Là Liễu bí thư của thành ủy thành phố Ngọc Lan.
- Đồng chí Trương Văn Ba, tôi là Liễu Tuấn, phó bí thư thành phố Ngọc Lan, hôm nay tới đây là để tìm đồng chí.
Liễu Tuấn đứng dậy, đưa tay ra với Trương Văn Ba. Thành phần trí thức đầy chính nghĩa như vợ chồng Trương Văn Ba, Liễu Tuấn luôn rất tán thưởng, chưa bao giờ làm ra vẻ.
- Ngài là phó bí thư thảnh ủy?
Nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, Trương Văn Ba thấy không sao tin được