Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 897: Tương lai của Hồng Kông



May có Từ Hưng Bang giải vây cho Tiểu Thanh.

Liễu Tấn Bình thấy Tiểu Tuấn và Tiểu Thanh đầu mày cuối mắt với nhau, tựa hồ có chuyện gì giấu mình, trong lòng hết sức nghi hoặc, chính đang muốn hỏi thì điện thoại của Tiểu Thanh vang lên.

Tiểu Thanh vừa nhìn số gọi tới, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc:
- Chào chủ tịch Từ! Tôi là Liễu Thanh đây.

Điện thoại là do Từ Hưng Bang gọi tới, giây phút đó Tiểu Thành lại từ cô bé rụt rè biến thành bà chủ oai phong, giọng nói trẩm ồn, lịch sự mà uy nghiêm.

- A chào Liễu chủ tịch! Nghe nói lệnh tôn lệnh đường tới Hồng Kông?

Tiểu Thanh mỉm cười, tin tức của Tử Hưng Bang đúng là rất linh thông:
- Đúng thế Từ chủ tịch! Cám ơn ông quan tâm.

- Không biết Liễu chủ tịch và nhị lão hiện giờ có rảnh không, tôi muốn qua thăm một chút.

- Làm phiền tới Từ chủ tịch tự mình giá lâm, sao tôi dám nhận.

- Liễu chủ tịch khách khí quá, hai vị lão nhân gia tới Hồng Kông, Từ mỗ phải đến bái kiến là đúng mà.

Thái độ của Từ Hưng Bang vô cùng khiêm tốn, tự coi mình là vãn bối của hai vị lão nhân gia, với thân phận và địa vị của Từ Hưng Bang ở Hồng Kông, điều này coi như hết sức lễ nghĩa rồi, Liễu Thanh tất nhiên không thể từ chối.

Tiểu Thanh cúp điện thoại, Liễu Tuấn hỏi:
- Từ Hưng Bang muốn tới à?

- Ừ, muốn tới thăm ba mẹ chị.

Liễu Tuấn cười:
- Không ngồi yên được nữa rồi.

Tiểu Thanh cũng nhỏen miệng cười:
- Giống tố sắp tới mà....

Nói ra bởi vì Từ Triết Hoằng mà Từ Hưng Bang có chút hiềm khích với Liễu Tuấn và Tiểu Thanh. Đương nhiên với những đại phú hào như ông ta, sự khó chịu đó sẽ không đeo ở trên mặt, giờ quỹ Thịnh Nghiệp ngày càng hùng mạnh, Từ Hưng Bang càng không chủ động gây sự với Liễu Thanh, cố gắng làm tốt quan hệ, hai bên cùng có lợi.

Tiểu Thanh nói với cha mẹ:
- Ba, mẹ, một lúc nữa có khách tới, họ Từ, coi như là ông chủ lớn ở Hồng Kông, nói muốn tới thăm hai vị lão nhân gia.

Liễu Tấn Bình nói:
- Ồ, ông chủ Từ này quá khách khí rồi.

Liễu Tấn Bình đương nhiên không biết Từ Hưng Bang là nhân vật nào, nhưng nếu được con gái gọi là "ông chủ lớn", thì ắt phải là tỷ phú, đích thân tới thăm hỏi mình, đúng là vinh dự.

Thím bảy hơi lo lắng nói:
- Con phải bàn công việc, vậy ba mẹ tránh đi nhé?

Tiểu Thanh cười:
- Người ta đặc biệt tới thăm hai vị lão nhân gia mà, ba mẹ tránh đi thì sao mà được?

Liễu Tuấn nói:
- Không sao đâu thím bảy, đều là bạn chị Tiểu Thanh thôi, chị ấy giờ là bà chủ số một số hai của Hồng Kông rồi.

Thím bảy cười tít mắt, liên tục gật đầu, ba luôn tin lời Liễu Tuấn.

Từ Hưng Bang tới rất nhanh, xét thân phận của ông ta, Liễu Thanh đích thân ra cửa đón, tuy tài lực của quỹ Thịnh Nghiệp trên tập đoàn họ Từ, nhưng dù sao họ Từ kinh doanh ở Hồng Kông mấy chục năm, căn cơ chắc chắn, thanh danh hiển hách, khôngphải những người mới nổi như Liễu Thanh có thể bì được.

- Liễu chủ tịch đích thân ra đón, thật không dám nhận.

Từ Hưng Bang thấy Liễu Thanh đứng chờ ở công, rất hài lòng, liên tục chắp tay.

- Chủ tịch Từ đại gia quang lâm, là vinh hạnh của tôi mà.
Liễu Thanh đáp rất khách khí.

Hai đại phú hào chào hỏi rồi cùng đi vào phòng khách.

Liễu Tuấn đứng dậy:
- Chào Từ chủ tịch.

- Ồ, là Liễu bí thư, thật bất ngờ.

Từ Hưng Bang thấy Liễu Tuấn thì giật mình, lại liên tục chắp tay.

- Hai vị chắc là phụ mẫu của Liễu chủ tịch rồi! Chào hai vị lão nhân gia!

Hà huyên với Liễu Tuấn xong, Từ Hưng Bang đi thẳng tới trước mặt vợ chồng Liễu Tấn Bình, cúi đầu chào hỏi. Từ Hưng Bang đã gần sáu mươi, chỉ ít hơn Liễu Tấn Bình vài tuổi mà thôi, nhưng lại dùng lễ vãn bối, rất là cung kính. Ông ta tuy không phải người sáng lập tập đoàn họ Từ, nhưng là người làm nó nổi danh, quả nhiên biết co biết dưổi.

Từ Hưng Bang thành danh đã lâu, cử chỉ lời nói đều có khí đó đường đường, làm hai vợ chồng Liễu Tấn bình vội vàng đáp lễ, có chút luống cuống.

- A Hoa.

Từ Hưng Bang vẫy tay gọi tùy tùng.

Người đó đi tới, đưa chiếc hộp lễ vật to giao vào trong tay Từ Hưng Bang, nhìn cảnh Từ Hưng Bang nhận lấy nó khá vất vả thì biết thứ ở bên trong không nhẹ. Ông ta cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn, mở ra.

- Đây là một bức tượng quan âm đại sĩ mà tôi đặt làm, mời một vị đại sư ở chùa Bảo Liên đích thân khai quang, hai vị nhân gia tới Hồng Kông, Từ mỗ không có gì tỏ lòng, chỉ có chút lễ mọn, không đáng cười, cầu bình an thôi.

Đó là một bức tượng quan âm toàn thân bằng ngọc, được trạm khắc tinh tế, đoan trang hiền từ, sáng lấp lánh, là tác phậm nghệ thuật hiếm có, dùng tặng cho người già rất hợp lý, có thể thấy Từ Hưng Bang bỏ không ít công cho lần tới bái phỏng này.

Hai vợ chống Liễu Tấn Bình thấy bức tượng quan âm xa hoa không khỏi tấm tắc khen, bác bảy mặc dù không tin Phật, nhưng thím bảy lại tin. Một bức tượng như thế đặt ở trên phật đường đúng là rất vinh diệu.

Liễu Thanh vội gật đầu nói:
- Liễu Thanh xin thay mặt gia phụ gia mẫu cám ơn ý tốt của chủ tịch Từ.

- Liễu chủ tịch chê cười rồi.

Thấy bức tượng quan âm thu được hiệu quả như dự đoán, Từ Hưng Bang cũng rất hài lòng, tiếp đó mọi người chia chủ khách ngồi xuống, Từ Hưng Bang thăm hỏi cuộc sống hàng ngày của hai vị lão nhân gia, Liễu Thanh thay mặt trả lời, không khí rất hài hòa.

- Liễu chủ tịch, lần này quỹ Tịnh Nghiệp ra tay với đồng Bạt, thu hoạch hẳn không nhỏ.

Tán gấu chuyện nhà một hồi, Từ Hưng Bang đổi đề tài, phải nói Từ Hưng Bang hỏi như vậy là hơi phạm kỵ húy, có điều nhà họ Từ lấy thực nghiệp làm chủ, bình thường tuy cũng xen vào thị trường tài chính, nhưng quy mô kém xa quỹ Thịnh Nghiệp, nói với tính chất tán gẫu cũng không phải là chuyện lớn gì.

Liễu Thanh cũng không giấu diếm:
- Thái Lan kinh tế phát triển quá nhanh, thị trường tài chính hỗn loạn, từ chôn xuống mầm họa rồi, lần này mọi người chỉ tưới thêm chút nước cho nó mà thôi.

Từ Hưng Bang cười:
- Liễu chủ tịch quá khiêm tốn rồi, quỹ Thịnh Nghiệp ngày nay đã là tập đoàn lớn nổi danh thế giới rồi, với Liễu chủ tịch có thể là một chút nước, nhưng với Thái Lan mà nói lại nặng như Thái Sơn, không thể ngăn cản.

Liễu Thanh mỉm cười, trao đổi ánh mắt với Liễu Tuấn.

Từ Hưng Bang đột nhiên tới thăm, tuyệt không đơn giản chỉ là thăm hỏi hai vị lão nhân gia, cũng không phải là vì chúc mừng cô, cả hai lờ mờ đoán ra ý của ông ta rồi.

Quả nhiên tiếp đó Từ Hưng Bang thở dài nói:
- Qua chuyến đả kích lần này, sợ là nước Thái Lan tổn thương nguyên khí lớn, không có vài năm thì khó phục hồi được. Kỳ thực tình hình tài chính ở Hồng Kông cũng không khác mấy nước Thái, cực kỳ hỗn loạn, đúng là làm người ta lo lắng.

Liễu Tuấn cười:
- Tập đoàn họ Từ lấy thực nghiệp làm chủ, thị trưởng tài chính dao động, hẳn là không bị ảnh hưởng lớn.

Từ Hưng Bang lắc đầu:
- Liễu bí thư không cần an ủi tôi nữa, kinh tế toàn cầu nhất thể hóa, tài chính và thực nghiệp xưa nay luôn liên quan tới nhau, giông tố sắp tới ai có thể đặt mình ra ngoài được, tình hình thật đáng lo.

Liễu Tuấn im lặng.

Từ Hưng Bang không hổ là lăn lộn thương trường lâu năm, cách nhìn với tương lai Hồng Kông trùng hợp với ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn. Ở trong thế giới Liễu Tuấn tới, mặc dù chính phủ đại lục mãnh mẽ tham gia, thành công đánh lui được sự "xâm lược kinh tế" của George Soros, giữ cho đô la Hồng Kông không giảm giá trì, nhưng sau đó kinh tế vẫn suy thoái một thời gian dài, thị trường bất động sản sụt giảm mạnh, rất nhiều công ty địa ốc phá sản. Tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông có sản nghiệp lớn, tiền đồ không lạc quan.

Tiểu Thanh nói:
- Chủ tịch Từ không cần quá lo, chuyện gì cũng có cách ứng phó.

Từ Hưng Bang nhìn quý phụ xinh đẹp này, trong lòng thoáng qua vẻ mong đợi, nói:
- Nguyện nghe kỹ hơn.

Liễu Thanh mỉm cười:
- Gốc rễ của tập đoàn họ Từ đặt ở Hồng Kông, cũng là nơi đặt tập đoàn Thịnh Nghiệp, chỉ cần mọi người bắt tay với nhau, có cửa ải nào không qua được.

Từ Hưng Bang không ngờ Liễu Thanh tỏ thái độ rõ ràng như thế, không khỏi vui mừng, các quỹ tài chính lớn toàn cầu tấn công Đông Nam Á, Hồng Kông lúc nào có thể đi theo Thái Lan, bùng phát nguy cơ tài chính, đó là điều những người như Từ Hưng Bang hoàn toàn có thể dự liệu được, đến lúc đó chính phủ đại lục có xen vào không, Từ Hưng Bang không dám xác định, nếu không có lượng dự trữ ngoại hối cực lớn của chính phủ đại lục làm hẩu thuẫn, thì thái độ của quỹ Thịnh Nghiệp là quan trọng nhất.

Thái độ của Liễu Thanh đã làm Từ Hưng Bang như được uống thuốc an thần.

Chỉ cần quỹ Thịnh Nghiệp không liên thủ với các tậo đoàn tài chính thế giới đối phó với đô la Hồng Kông, nguy cơ tài chính sẽ giảm đi rất nhiều, cho dù các tập đoán khác mạo hiểm tấn công, có quỹ Thịnh Nghiệp dẫn đầu liên hợp với các tập đoàn khác của Hồng Kông đối kháng, thắng bại là 50/50.

- Ha ha, Liễu chủ tịch quả nhiên không kém đấng anh hào, Từ mỗ nguyện đi làm mã tốt.

Từ Hưng Bang chắp tay với Liễu Thành.

- Từ chủ tịch, thực gia không cần phải sợ đấu tài chính đối với kẻ đầu cơ quốc tế đó.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.

Từ Hưng Bang chăm chú nhìn y, cho dù Liễu Tuấn là cán bộ đảng bộ nội địa, chẳng dính dáng gì tới cục thế tài chính Hồng Kông, nhưng Từ Hưng Bang không dám coi thường ý kiến của y, hai mấy tuổi leo cao như thế trong thể chế nội địa, ắt phải có chỗ phi phàm.

- Bọn họ đều là kẻ theo chủ nghĩa đầu cơ, chỉ có lợi mới làm, trước khi ra tay khẳng định cân nhắc thiệt hơn, cho dù mạo hiểm tấn công, muốn đánh bại bọn họ cũng không khó. Quan trọng là làn sóng tiếp theo, nhất định phải cẩn thận. Giống như Từ chủ tịch nói, thế cục kinh tế toàn Đông Nam Á đều có liên quan, Hồng Kông không thể đặt mình ra ngoài, khó tránh khỏi một đợt sụt giảm, nhất là nghành địa ốc, mong Từ chủ tịch cân nhắc.

Liễu Tuấn nói rất mập mờ, trong đó liên quan tới một số vấn đề mẫn cảm, y không thể nói quá rõ.

Từ Hưng Bang liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn có chút thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.