- Liễu bí thư... Tôn Đại Vận là em họ của Lương Lượng.
Vừa mới đi ra khỏi phòng hội nghị không bao xa, Đậu Dĩ Đức đã đột nhiên nói.
Lương Lượng.
Liễu Tuấn dừng chân lại, ánh mắt lướt qua mặt Bành Khoan.
Bành Khoan có chút xấu hổ, Lương Lượng chạy mất trong tay hắn ta, nếu như lần đầu tiên bắt được hắn không thả ra thì Lương Lượng chạy sao nổi.
Chuyện này nếu Liễu Tuấn muốn truy cứu, Bành Khoan sẽ phải chịu trách nhiệm.
- Bành Khoan, phái người khống chế Tôn Đại Vận.
Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi quyết định, y vốn có nghi ngờ với Tôn Đại Vận, kẻ này ăn mặc đồ công nhân hẳn là chỉ giả bộ, trên tay còn đeo nhẫn vàng to như vậy. Xã hội thời đó nam nhân đeo nhẫn không nhiều, đừng nói là nhẫn vàng, huống chi Tôn Đại Vận lúc đầu nói chuyện với y thái độ có chút thiếu tự nhiên.
Liễu Tuấn hỏi Đậu Dĩ Đức: - Người bị thương đưa tới bệnh viện nào?
- Bệnh viện trong huyện... vào đó gần hơn bệnh viện nhân dân một chút.
- Lão Đậu, ở lại công ty, Bành Khoan, đồng chí và tôi tới bệnh viện.
Đậu, Bành vâng lời.
Chiếc xe Audi vừa mới đi tới cửa bệnh viện, điện thoại của Liễu Tuấn lại vang lên. Thôi Phúc Thành hỏi ngay không chào hỏi:
- Liễu bí thư đã biết công ty điện cơ xảy ra xung đột đổ máu chưa?
Liễu Tuấn cười: - Tôi đang ở Cty điện cơ, thị trưởng cũng biết rồi sao?
- Tôi đang tới... Văn phòng Thai tỉnh trường thông báo cho tôi.
Liễu Tuấn lại cười, Thai Duy Thanh sau khi biết việc này thông báo cho Thôi Phúc Thành mà không báo cho Liễu Tuấn, có thể thấy trong lòng người này, quan niệm đẳng cấp rất nặng. Có điều thái độ của Thôi Phúc Thành khiến Liễu Tuấn hài lòng, vừa biết được tin là tới ngay, ở trên xe gọi điện cho y, có thể thấy quan hệ giữa hai người không còn khoảng cách nữa, Thôi Phúc Thành đã cho rằng chuyện của Liễu Tuấn là chuyện của hắn.
- Thị trưởng, hiện giờ tôi đang tới bệnh viện huyện Ngọc Tây thăm người bị thương, công ty điện cơ tạm thời không còn vấn đề gì nữa.
- Vậy được, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.
Nghe ngữ khí bình tĩnh của Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành yên tâm lại, Thai Duy Thanh vừa mới tới, Cty điện cơ xảy ra việc này, đúng là làm Thôi Phúc Thành tức giận, sự kiện quần chúng xưa nay nói lớn cũng được nói nhỏ cũng xong, quan trọng là phải xem ý tứ bên trên thế nào.
Mà dù là Thai Duy Thanh, hay là Cù Hạo Cẩm sắp tới, xem chừng đều chẳng "tử tế" gì.
Thôi Phúc Thành tới bệnh viện sẽ cần một chút thời gian, Liễu Tuấn tới trước cũng không đợi, đi thẳng vào thăm công nhân bị thương. Chuyện này vốn có chút kỵ húy, theo lý Liễu Tuấn phải đợi cấp trên tới mới cùng đi thăm người bị thương.
Có điều với quan hệ hai người, không nhất thiết quá chú trọng chuyện nhỏ nhặt nữa.
Bên ngoài phòng mổ, Liễu Tuấn đang thấy Trương Văn Ba thấp thỏm lo âu.
- Liễu bí thư.
Nhìn thấy Liễu Tuấn, Trương Văn Ba lộ vẻ hổ thẹn, có lẽ cho rằng mình phụ sự kỳ vọng của Liễu bí thư, để xảy ra chuyện này.
- Tình hình thế nào?
Liễu Tuấn không nổi giận, chỉ hỏi thăm tình hình.
- Tổng cộng có 5 người bị thương, 4 người vấn đề không lớn, thương nhẹ, đã được xử lý. Chỉ có người tên Hàn Minh bị thương ở đầu, bác sĩ nói trong đầu chảy máu, đang phẫu thuật.
Liễu Tuấn cau mày.
Xuất huyết nội là rất nghiêm trọng, làm không khéo có thể thành án mạng, xung đột đổ máu đã khó giải quyết rồi, truyền đi ảnh hưởng không tốt, nếu còn có người chết, càng tồi tệ.
Liễu Tuấn hỏi: - Hàn Minh là ai?
- Nhân viên phòng bảo vệ, 38 tuổi. Trương Văn Ba thuận miệng đáp: - Căn cứ vào tình huống mà xét, Tôn Đại Vận dẫn công nhân muốn xông vào văn phòng công ty, Hàn Minh tới ngăn cản, hai bên liền va chạm, khung cảnh rất hỗn loạn, không biết là ai ra tay trước, kết quả Hàn Minh bị đánh trúng đầu.
Liễu Tuấn quay lại bảo Vu Hoài Tín: - Đi mời viện trưởng lại đây.
Vu Hoài Tín đáp lời rồi rảo bước đi thi hành.
- Liễu bí thư, tôi... Tôi công tác không tốt, bí thư phê bình tôi đi...
Trương Văn Ba cúi đầu xuống, nói rất bất an, Trương Văn Ba rất khâm phục Liễu Tuấn, là một lãnh đạo làm việc thực, tuổi trẻ dũng cảm lại vô cùng chính trực, hiện giờ để công ty xả ra chuyện như thế, hcắn tự cảm thấy không làm tròn phận sự.
Liễu Tuấn khoát tay.
Căn cứ theo tình huống hiện thời phân tích, nếu như có kẻ giật dây đằng sau thì không thể trách Trương Văn Ba và Đậu Dĩ Đức, Liễu Tuấn không phải loại lãnh đạo giận cá chém thớt.
Không lâu sau, viện trưởng và hai người khác theo Vu Hoài Tín vội vã chạy tới, đứng lại cách Liễu Tấn mấy bước.
Vu Hoài Tín giới thiệu: - Bí thư, đây là Lý viện trưởng bệnh viện.
- Xin chào Lý viện trưởng, tôi là Liễu Tuấn. Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra.
- Xin chào, xin chào Liễu bí thư.
Lý Viện trưởng nắm chặt tay Liễu Tuấn, lắc liên tục, vẻ mặt có chút kích động.
- Lý viện trưởng, hiện giờ trong phòng phẫu thuật là cán bộ Hàn Minh của công ty điện cơ Ngọc Tây, đầu bị thương, theo chuẩn đoán quý bệnh viện thì xuất huyết trong đầu. Tôi muốn tìm hiểu, loại tình hình thế này, tỉ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu?
Liễu Tuấn đi thẳng vào vấn đề.
Lý viện trưởng trịnh trọng đáp: - Liễu bí thư, đang phẫu thuật thì khó xác định, có điều chúng tôi đã phái bác sĩ ngoại khoa tốt nhất chủ trì, phương diện kinh nghiệm rất phong phú. Bệnh nhân xuất huyết trong đầu chúng tôi đã gặp rất nhiều ca, theo trước kia mà xét, tỉ lệ thành công rất cao, có trên 80% người bệnh khỏi hẳn.
Liễu Tuấn gật đầu.
Xem ra vị viện trưởng này cũng là cán bộ khá cẩn thận, không kết luận bừa, Liễu Tuấn luôn có thiện cảm với những cán bộ như thế.
- Lý viện trưởng, mong bệnh viện toàn lực cứu chưa, tính mạng quần chùng là ưu tiên hàng đầu.
- Vâng, Liễu bí thư yên tâm, chúng tôi sẽ toàn lực ứng phó.
Liễu Tuấn trầm ngâm một lát rồi hỏi: - Có cần bệnh viện thành phố chi viện không?
Lý viện trưởng mặt hơi thiếu tự nhiên, nghĩ một chút rồi nói: - Liễu bí thư, hiện giờ đang phẫu thuật, chuyên gia thành phố tới tạm thời khó tiếp nhận...
Liễu Tuấn hiểu, xem ra tỉ lệ thành công là rất cao, nếu không Lý viện trưởng không tùy tiện từ chối thành phố chi viện.
Đang nói chuyện thì hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, một đôi phóng viên nam nữ vội vã chạy tới, nữ phóng viên cầm microphone, nam vác camera, trong dáng vẻ thì là phóng viên truyền hình.
Không đợi Liễu Tuấn ra lệnh, Vu Hoài Tín và Tiết Chương Dịch đồng thời chắn giữa hành lang.
Vu Hoài Tín nghiêm mặt quát: - Các người muốn làm gì?
Phóng viên nữ tuổi chừng trên hai mươi, có lẽ là chạy quá vội, hơi thở dốc, nói: - Chúng tôi là phóng viên đài truyền hình, nghe nói công ty điện cơ Ngọc Tây phát sinh sự kiện quần chúng nghiêm trọng, có người bị thương, đặc biệt tới phỏng vấn... Còn anh là ai? Tại sao ngăn cản chúng tôi.
- Xin lỗi, chuyện này đang trong quá trình xử lý, không thể phỏng vấn.
Vu Hoài Tín nhận ra nữ phóng viên này là người chủ trì chuyên mục tin tức đài truyền hình, tên Tằng Thiến, ở thành phố coi là danh nhân, có điều lúc này Vu Hoài Tín mặc xác cô ta là ai, sự kiện này rất dễ xảy ra cả làn sóng theo dây chuyền, Vu Hoài Tín tất nhiên phải ngăn cản.
Hiện giờ kiểm sát thông tin đã không còn nghiêm ngặt như trước kia nữa, đài truyền hình, báo chí, chủ quyền lớnn hơn rất nhiều, tính tích cực săn tin tăng lên nhiều.
- Anh là ai? Anh có thể tự quyết định được sao?
Tằng Thiến rõ ràng không nể mặt Vu Hoài Tín, trừng mắt lên rất khó chịu.
Không phải ai cũng có thể lên mặt với phóng viên truyền hình.
- Phóng viên Tằng, đài truyền hình thành phố cũng chịu sự lãnh đạo của thành ủy chứ? Thành ủy đang xử lý việc này, còn chưa có kết quả, không được phỏng vấn.
Chưa có chỉ thị của Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín không tiết lộ thân phận, có điều hắn đi theo Liễu Tuấn trên hai năm, dần dần hình thành khí thế uy nghiêm nhất định, mặc dù trước mặt Liễu Tuấn không phát hiện ra, nhưng với người ngoài thì khác, ngôn từ rất mạnh mẽ tự tin.
- Thành ủy cũng không thể cấm phóng viên phỏng vấn? Tự do thông tin là gì anh có hiểu không? Tằng Thiến vẫn không nể mặt: - Hơn nữa anh là ai, anh đại biểu được cho thành ủy à?
Liễu Tuấn đứng ngoài quan sát, trong lòng cười nhạt.
Có chút thời gian như vậy mà ngay cả phóng viên truyền hình cũng biết, chuyện này ngày càng rõ ràng là có kẻ giật dây, chính vì thế càng phải cẩn thận ứng phó.
Thấy hai người kia nổ ra tranh cãi, Liễu Tuấn đi tới nói: - Phòng viên Tằng, tôi là Liễu Tuấn, phó bí thư thành ủy, chuyện này thành ủy đang xử lý, tạm thời không thể phỏng vấn.
Tằng Thiến không ngờ gặp được Liễu Tuấn ở đây, cô ta từng thấy Liễu Tuấn ở trên hội nghị thành phố, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc.
- Xin chào Liễu bí thư. Dù sao cô ta là phóng viên, đi nhiều gặp nhiều, đối diễn với Liễu Tuấn không hề bối rối, tự nhiên đưa tay ra bắt tay Liễu Tuấn: - Liễu bí thư, chúng tôi muốn tìm hiểu sự kiện...
Liễu Tuân khoát tay ngăn lại, hỏi: - Phóng viên Tằng, đài truyền hình làm sao biết được tin?
- Chúng tôi nhận được điện thoại của quần chúng.
Liễu Tuấn gật đầu. "Quần chúng" quả nhiên có người "tốt".
- Phóng viên Tằng, chuyện này đang xử lý, còn có người bị thương đang cấp cứu, tất cả hãy lấy cứu người làm trọng, được chứ? Đợi chuyện có kết quả rồi, đài truyền hình hãy phỏng vấn