Khi Liễu Tấn Tài về đến nhà thì đã hơn bảy giờ tối, mọi người chờ đợi có chút sốt ruột, không phải vì lỡ bữa ăn, mà vì lo lắng cho sức khỏe của Liễu Tấn Tài, nhưng đêm 30 tết, không ai để lộ lo lắng ra ngoài.
- Ba!
Liễu Tuấn đi tới đón, nhận cặp da trong tay cha.
Vừa vào cửa mặt Liễu Tấn Tài mang chút mỏi mệt, nhưng nhìn thấy con trai thì cười vui vẻ, dù Liễu Tuấn đã gọi điện báo trước, dù sao gặp mặt vẫn khác.
- Tỉnh trưởng về rồi ạ!
Tạ Ý Tưởng đi tới chào hỏi.
- A, Ý Tường cũng tới rồi hả.
Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu, tinh thần trở nên phấn chấn.
- Ông nội.
Liễu Dương lạch bạch chạy tới gọi.
Liễu Tấn Tài hết sức vui mừng, đây là lần đầu tiên được nghe cháu đích tôn gọi ông nội, làm Liễu chính cục cười không ngậm miệng lại được, vội ngồi xuống bế cháu lên.
- Ui da, Dương Dương nhà ta là chú bé béo, ông nội sắp không bế được rồi.
Liễu Tấn Tài đưa tay béo cái má bầu phúng phính của Dương Dương, cười tươi tỉnh, dường như tất cả mọi mệt mỏi đã bay biến mất.
Liễu Dương gặp ông nội không nhiều, nhưng sự thân cận huyết thống là trời sinh, chú bé con không quấy phá trong lòng ông nội, làm Nguyễn Bích Tú và Phi Phi cười tít mắt.
- Về rồi, ăn cơm đoàn viên thôi, mọi người đều đang đợi ông đấy.
Nguyễn Bích Tú nói với chồng.
- Để mọi người đợi lâu như thế đều là lỗi của tôi.
Nguyễn Bích Tú bĩu môi: - Lần nào cũng nhận sai nhưng không chịu sửa.
Liễu Tuấn nói: - Ba con khiêm tốn tiếp thu, kiên quyết không sửa.
Mọi người cười rộ lên, vui vẻ ngồi quây quần bên bàn, giúp việc bày bát đũa, Tạ Ý Tường rót rượu cho Liễu Tấn Tài, nói những lời chúc may mắn.
Mọi người yên lặng ăn cơm, quy củ của Liễu Tấn Tài là ăn cơm không chuyện trò, mọi người đều tuân theo, chỉ có Dương Dương không chịu an phận, chú bé vừa mới ăn một bát to, bụng no căng, chỉ lo quấy phá.
Phi Phi vội đặt bát xuống, bế Dương Dương lên: - Mẹ ơi, Tiểu Tuấn khi nhỏ có nghịch như thế không?
- Nó à, còn nghịch hơn Dương Dương, chẳng chịu yên tĩnh lấy một giây, Dương Dương nhà ta ngoan hơn ba nó nhiều. Nguyễn Bích Tú nhìn con trai đầy yêu thương, cười bảo: - Phi Phi, để mẹ bế, con ăn trước đi rồi mẹ ăn.
- Mẹ, mẹ ăn trước đi.
Phi Phi bế Dương Dương đứng dậy.
Nguyễn Bích Tú không nói thêm, ăn vội một bát cơm rồi đỡ thay cho con dâu.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi xuống chuyện trò, Liễu Tấn Tài hỏi tới tình hình công việc của Tạ Ý Tường ở Giang Châu, Tạ Ý Tường báo cáo thành thực, Liễu Tấn Tài gật đầu, rất hài lòng với việc hắn làm.
Liễu Tấn Tài dù có làm huyện trưởng hay tỉnh trưởng, phương diện công tác chưa bao giờ có chút qua loa nào, cấp dưới không dám nói dối ông, nếu không rất dễ bị ông vạch trận trước mặt, Liễu Tấn Tài thường ngày thân cận dễ gần, chỉ có công việc là không cho phép qua loa, với cấp dưới không nghiêm túc làm việc tuyệt đối không nể mặt chút nào.
Tạ Ý Tường theo Liễu Tấn Tài nhiều năm, tất nhiên ở phương diện này phong cách y hệt.
Nói một lúc, Tạ Ý Tường không khỏi thương cảm.
Liễu Tấn Tài rất hiều tâm tư của hắn: - Ý Tường, chỉ cần công tác làm tốt, làm chu đáo, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp lại.
- Vâng thưa tỉnh trưởng.
Lời này của ông kỳ thực là một sự hứa hẹn.
Thấy thời gian muộn rồi, Tạ Ý Tường đứng dậy cáo từ cùng Mục Toa Toa chạy suốt đêm về thành phố Giang Châu.
- Ba tới thủ đô có thể cùng bác Chu, bác Liêu với cha vợ còn tụ tập nói chuyện rồi.
Tiễn vợ chồng Tạ Ý Tường đi, cả nhà năm người ngồi quây quanh nói chuyện, Liễu Dương pha phách hồi lâu, hơi mệt, yên tĩnh nằm trong lòng mẹ, mơ mơ màng màng như muốn ngủ.
Nguyễn Bích Tú liền vội lấy chăn mỏng đắp lên cho cháu.
Liễu Tấn Tài mỉm cười không trả lời.
Biết hai cha con có điều muốn nói, Nguyễn Bích Tú liền bế Liễu Dương lên, gọi con dậu ra phòng khách xem TV. Liễu Tuấn đưa thuốc cho cha, hỏi: - Ba, chuyện ở quốc kế ủy đã xác định chưa?
Quốc kế ủy cơ cấu nội bộ bên trong mô phỏng các ban ngành ở Quốc vụ viện để bố trí, trừ các công tác có tính độc lập cao như quốc phòng, ngoại giao, tư pháp thì các ban ngành khác đều có cơ cấu tương ứng như bên trong quốc vụ viện, rất nhiều hạng mục trọng đại của địa phương phải báo cáo cho quốc kế ủy phê chuẩn trước, nếu không được thông qua coi như chấm hết.
Quốc kế ủy thường đều trực tiếp chịu trách nhiệm với thủ tướng, trong các chính phó chủ nhiệm của quốc kế ủy, có tới mấy vị cấp chính bộ, tầm quan trọng của nó còn hơn xa các ban ngành khác trong quốc vụ viện.
Theo ý của Hồng thủ tướng, trong ban nội các mới, ban ngành này giao cho Liễu Tấn Tài phụ trách, đồng thời muốn làm một số cải cách trọng đại. Trong kiến thiết dân sinh, quốc kế ủy chiếm phân lượng quá lớn, giả sử những ban ngành này không cải cách trước, sợ rằng không theo kịp nhu cầu cải cách, ngược lại thành hạn chế cải cách.
Vì mức độ quan trọng của quốc kế ủy, thành viên nội các khóa mới tranh đọt quyền sở hữu nó quyết liệt, mong muốn của Hồng phó tổng có được quán triệt hữu hiệu không, còn nhiều nghi vấn.
Nếu như Liễu Tấn Tài có thể thuận lợi nắm được quốc kế ủy, có nghĩa là trong ban nội các, quyền lực của ông chỉ kém hơn hai vị thường ủy.
Liễu Tấn Tài trầm ngâm nói: - Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.
Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng lên nói: - Để người khác làm, không bằng tự mình làm.
Liễu Tấn Tài một lòng vị việc công, Liễu Tuấn cho rằng ban ngành này nắm trong tay cha có thể phát huy tác dụng lớn hơn mang lại lợi ích thiết thực cho người dân.
Liễu Tuấn kiếp trước chỉ là thảo dân thấp cổ bé họng mà thôi, đối với kế lớn quốc gia, bất kể tốt xấu đều chỉ có thể im lặng hưởng thụ thành quả hoặc chịu đựng áp lực, căn bản không thể xen vào. Sau khi trùng sinh thân trong quan trường, hơn hai mươi năm đấu tranh, có năng lực ảnh hưởng nhất định cục bộ nhỏ, nhưng ở cấp độ quốc gia hiển nhiên không đủ tư cách.
Nhưng hiện giờ đã có biến đổi lớn, cha y và cha vợ y đều trở thành lãnh đạo của đảng và quốc gia, nằm trong trung tâm quyền lực, Liễu bí thư cũng hết lòng quan tâm tới vấn đề trọng đại này.
Ý kiến của y, có thể thông qua tay cha mình rất có khả năng ảnh hưởng được tới phương châm lớn của quốc gia rồi.
- Về cơ bản thì vấn đề không lớn lắm.
Liễu Tấn Tài sắc mặt rất bình tĩnh.
Liễu Tuấn hiểu rõ tính cha, đã nói như thế là phải nắm chắc 7,8 phần rồi, mỉm cười nói: - Nếu như thế, ba , con có kiến nghị cái tên quốc kế ủy nên đổi đi, nó không còn phù hợp với đường lối mà đại hội thứ 15 đề ra nữa.
Đây là lần thư hai Liễu Tuấn nhắc tới chuyện này. Liễu Tấn Tài gật gù: - Ừ Hồng thủ tướng cũng nói thế.
- Ba và Hồng thủ tướng đã tham khảo qua rồi sao?
Tuy nói đã quyết định trong nội bộ, dù sao chưa chính thức nhậm chức mà Hồng thủ tướng đã tiến hành trao đổi vấn đề quan trọng như thế với Liễu Tấn Tài, làm Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.
Liễu Tấn Tài gật đầu: - Mọi việc nên có sự chuẩn bị trước, nếu không ắt hỏng! Hồng thủ tướng tính cách rất thẳng thắn.
- Không những thẳng thắn, con thấy còn hơi hơi nóng vội.
Liễu Tấn Tài ngản ra, rồi lập tức mỉm cười, đưa con này của mình lúc nào cũng rất nhạy cảm, nói trúng ngay đặc điểm lớn nhất của Hồng tổng lý. Cũng chỉ ở trong nhà, cha con tâm sự mới có thể thoải mái nói như thế.
Liễu Tấn Tài khẽ thở dài: - Ừ, năm tháng có chờ ai đâu.
Hồng thủ tướng năm nay đã tới tuổi cổ lai hi, năm năm sau cách cục chính trị ra sao rất khó nói, tất nhiên rất muốn trong nhiệm kỳ của mình làm tốt mọi chuyện.
Liễu Tấm trầm ngâm: - Một số việc dục tốc bất đạt, đặc biệt là liên quan tới cải cách dân sinh, ví dụ như y tế, giáo dục, bảo hiểm xã hội và cải cách nhà ở. Phải đặc biệt thận trọng ứng phó, mặc dù cải cách cho phép đi chệch hướng, dù sao nó sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn với người dân, bớt được thì vẫn tốt hơn.
Liễu Tấn Tài chăm chú nhìn con trai, nghiêm túc gật đầu