Sau mùa xuân, tỉnh A từ trên xuống dưới đều trở nên bận rộn, người trên quan trường thì chủ yếu là bận mở đại hội đảng và nhân dân.
Hai đại hội này đều tối quan trọng, liên quan tới tuyển cử khóa mới, tỉnh A bị trì trệ năm năm, phải chấn chỉnh lại rồi. Cán bộ tỉnh A càng thêm bất an hơn cán bộ tỉnh khác, mặc dù hai đại hội này chí xác định thành viên cấp tỉnh, nhưng sau khi bố cục tỉnh đã định rồi, không có gì phải nghi ngờ, tiếp đến sẽ là điều chỉnh ban bệ các thành phố, chuyện này sẽ thành phản ứng dây chuyền, giống như ném một tảng đá xuống nước gợn sóng sẽ lan đi từng vòng một.
Thời gian thành lập các thành phố tỉnh A khác nhau, đại hội đảng và nhân dân mở ở thời gian cũng khác nhau. Trước khi đại hổi cấp tỉnh mở ra, một số nơi đã tiến hành tuyển cử khóa mới, xác định ban bệ lãnh đạo mới, thành phố Ngọc Lan vốn cũng muốn mở đại hội trước tỉnh, nhưng bị phủ quyết, tỉnh ủy yêu cầu rõ ràng hai đại hội lớn của Ngọc Lan, phải mở sau tỉnh.
Kỳ thực mở đại hội luôn do thành phố tự quyết, chỉ cần không làm trái pháp luật quy định, thường thì tỉnh sẽ không tùy tiện can thiệp vào.
Lần này tỉnh ủy bất ngờ phủ quyết Ngọc Lan mở đại hội cũng có chỗ bất đắc dĩ.
Nguyên nhân là vì Cù Hạo Cẩm còn chưa tới nhậm chức.
Ngọc Lan muốn tranh thủ trước khi bí thư tỉnh ủy mới tới, định ra bố cục nhân sự là có thể hiểu được, Đinh Ngọc Chu thân là phó bí thư tỉnh ủy, hướng đi của ông ta do TW quyết định, tỉnh A chỉ có quyền kiến nghị.
Có điều làm Đinh Ngọc Chu lo lắng là tỉnh chần chừ không tỏ thái độ về hướng đi của ông ta, Đinh Ngọc Chu đi hỏi thẳng Cận Tú Thật, chỉ nhận được câu trả lời là hãy yên tâm , TW sẽ có an bài thích đáng.
Không phải Cận Tú Thật sinh ra ý kiến gì với Đinh Ngọc Chu, nhưng hiện giờ Cận Tú Thật có nhiều chuyện không xác định được, ông giờ chỉ là anh hội trưởng duy trì thôi, đại kế lớn phải đợi Cù Hạo Cẩm tới quyết.
Đinh Ngọc Chu chính vì thế mà muốn xác định ban bệ Ngọc Lan trước, mặc kệ sau này đi hay ở, trong phạm vi mình khống chế an bài ổn thỏa vẫn tốt hơn. Chỉ cần Cận Tú Thật còn ở tỉnh A, cơ bản mong muốn của Đinh Ngọc Chu vẫn được chấp hành quán triệt.
Có điều người khác nhìn thấu được suy nghĩ của ông ta.
Đại lão cao tầng khi trao đổi điện thoại với Cận Tú Thật đã nói rõ ràng, ban bệ Ngọc Lan, phải đợi sau khi Cù Hạo Cẩm tới mới có thể xác định.
Điều này Cận Tú Thật có thể hiểu.
Nếu là thành phố khác thì cũng đành đi, song Ngọc Lan là trung tâm chính trị kinh tế của tỉnh A, sao có thể để cho phía dưới tự ý quyết định?
Cận Tú Thật tuy mạnh mẽ thật, nhưng là người rất quy củ, khi ông còn tại nhiệm không cho phép người khác phá hỏng quy tắc, khi sắp rời nhiệm, bản thân càng không thể làm việc phá quy tắc. Đó là nguyên nhân đại lão cao tầng không hài lòng với tỉnh A, nhưng vẫn rất tôn trọng con người Cận Tú Thật.
Một người tận sức duy trì lợi ích của cả giai tầng, ắt sẽ được nhân vật trọng lượng cùng giai tầng tôn trọng.
Liễu nha nội thì vẫn như cũ tận lực với công việc trong phạm vi của mình, trải qua phong ba năm ngoái, đa số quốc hữu ở Ngọc Lan thuận lợi cải tạo cổ phần, một số đi vào sản xuất. Xí nghiệp thua lỗ nghiêm trọng như Cty điện cơ Ngọc Tây cũng đã có dấu hiệu phát triển tốt đẹp, cuối năm ngoái có thu nhập tiêu thụ nhất định giải quyết được vấn đề đãi ngộ của công chức hiện thời.
Tới Ngọc Lan chưa tới hai năm rưỡi, Liễu Tuấn đã hoàn thành nhiệm vụ vượt kế hoạch.
Y không bận tâm lắm về đại hội tỉnh lần này, Hà Duyên An đi rồi, cấp tỉnh y tạm thời không thể xen vào được, còn thành phố càng phức tạp hơn, cả Đinh Ngọc Chu lẫn Thôi Phúc Thành đều chưa xác định được hướng đi, những người khác càng khó nắm bắt, ngược lại y chẳng bận tâm, nếu như cấp trên có ý giữ y lại, thì chức phó bí thư thành ủy này ngồi vững vàng chắc chắn rồi.
Cận Tú Thật mặc dù đã đưa ra thiện ý với y, nhưng khống chế trong phạm vi rất nhỏ, chủ yếu là kiến lập nên tình hữu nghị cá nhân giữa y và Cận Hữu Vi cùng Lý Huệ, coi trọng tiền đồ sau này của y, chứ không phải vì nhu cầu đấu tranh hiện nay trong tỉnh.
Một cán bộ có 28 tuổi, dù có bối cảnh lớn đến đâu, năng lực thế nào, thì kinh nghiệm vẫn chưa đủ.
Đó là suy nghĩ của các đại lão.
Có điều Liễu Tuấn bình tĩnh được, nhưng có người không bình tĩnh được.
Đó là Thôi Phúc Thành.
- Liễu bí thư tối nay có rãnh không?
Thôi Phúc Thành gọi điện tới, giọng nói có chút lo âu.
Liễu Tuấn cười: - Thị trưởng triệu kiến, sao dám không rảnh.
- Ha ha Liễu bí thư thật là... Thế này, tối nay cùng tới Thúy lam chi dạ thả lỏng một chút nhé.
Liễu Tuấn kinh ngạc, Thôi Phúc Thành hẹn y đi thả lòng là bình thường, bọn họ luôn có lời mời như thế với nhau, có điều đều là ở nơi thanh tĩnh như Ngữ hậu thiêm tình, hay hồ câu cá. Chủ động mời y tới nơi ăn chơi như Thúy lam chi dạ là lần đầu.
- Sao thế, thị trưởng đổi khẩu vị rồi à?
- À, thì thoảng thả lỏng một chú.
Thôi Phúc Thành kỳ thực là nghĩ cho Liễu Tuấn, mặc dù Liễu Tuấn hoàn toàn khác so với những người trẻ cùng lừa, nhưng chung quy chỉ có hai mấy, Thôi Phúc Thành nghĩ nhất định Liễu Tuấn có nhu cầu của người trẻ tuổi, không thể để người ta cứ chiều theo mình mãi.
Nếu Thôi Phúc Thành có thiện ý đó, Liễu Tuấn cũng không từ chối.
Không biết trước kia Thôi Phúc Thành đã tới Thúy Lam chi dạ "ăn chơi" chưa, nhưng Liễu Tuấn chẳng lo thay người khác, Thôi Phúc Thành đã mời khách, Liễu bí thư khách chiều ý chủ là được.
Không ngờ Thôi Phúc Thành đúng là lần đầu tiên tới Thúy lam chi dạ, hoàn toàn chẳng ai nhận ra Thôi thị trưởng, tuy Thôi Phúc Thành thường xuyên xuất hiện ở trên TV, nhưng những người ở giới ăn chơi này có ai lại đi quan tâm tới tin tức thời sự?
Hơn nữa trong mắt người thường, thị trưởng xuất tuần, nhất định phải tiền hộ hậu ủng, cực kỳ rầm rộ.
Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn cùng đi giải trì thả lòng đều rất kín tiếng, tính cách cả hai đều không thích phô trương, ngay cả tái xế cũng do Liễu Tuấn làm.
Từ Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn thì không phải nói.
Thúy lam chi dạ Liễu Tuấn cũng đến rất nhiều lần rồi, có điều lần nào cũng là nhận lời mời mà tới, đến thằng gian tốt nhất, không quen thuộc chỗ khác lắm, nhân viên phục vụ biết Liễu nha nội không nhiều.
Hai người đi thả lòng chỉ là cái cớ, còn nói chuyện nghiêm chỉnh.
Không ngờ Thúy lam chi dạ làm ăn phát đạt, tìm không ra gian phòng trống.
Thôi Phúc Thành dù là thị trưởng, những chẳng hiểu mấy về chốn này, không biết sao nó lại làm ăn đắt khách như thế?
Liễu Tuấn cười nói: - Sớm biết thế tới khách sạn Thu Thủy cũng được.
Thôi Phúc Thành chỉ cười, không thấy ngượng gì, với giao tình hai bên, Liễu Tuấn chẳng phải có ý trêu chọc hắn.
Phục vụ mời bọn họ ngồi nghỉ, nói một lát nữa có phòng nhất định sẽ sắp xếp cho họ.
Liễu Tuấn cười hỏi: - Hôm nay sao làm ăn tốt thế?
Phục vụ đáp: - Tiên sinh, chúng tôi là nơi giải trí chất lượng tốt nhất Ngọc Lan, ngày nào làm ăn cũng tốt như thế. Hơn nữa tỉnh sắp mở hai đại hội, rất nhiều cán bộ lãnh đạo phía dưới lên thành phố giải trí.
Hai người hiểu ra.
Thời khắc mẫn cảm như vậy rất nhiều người bận lên tỉnh tìm quan hệ.
Liễu Tuấn vốn muốn tới thẳng gian phòng mình hay tới, nhưng không biết bên trong có khách không nên thôi, cùng Thôi Phúc Thành ngồi xuống khu nghỉ tạm, lấy thuốc lá ra ngồi hút, tán gẫu.
- Liễu bí thư, lần này tôi có khả năng bị điều động rồi.
Xung quanh không có ai, Thôi Phúc Thành hạ giọng nói.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu: - Đã nói chuyện với thị trưởng rồi sao?
- À chính thức thì chưa, nhưng Hà tỉnh trưởng nhắc tới với tôi trong điện thoại.
Thôi Phúc Thành đã "quy phục" Hà Duyên An, là một quan lớn cấp phó bộ, trong hệ phái Hà Duyên An cũng là nhân vật khá có trọng lượng, nên thường duy trì liên lạc. Hà Duyên An đã rời tỉnh A, nhưng không có nghĩa là bỏ bỏ những đồng nghiệp ngày trước, mạng lưới quan hệ ở quan trường không vì chức vụ thay đổi mà làm lại, nhất là quan lớn chính bộ nắm thực quyền như Hà Duyên An, càng không thể người đi theo thất vọng, những người này là hòn đá nâng bà lên.
- Đi đâu?
Liễu Tuấn hỏi thế, nhưng cơ bản xác định được rồi, một quan lớn cấp phó bộ, nếu điều động phải là bí thư thành ủy thành phố cấp tỉnh, còn các thành phố khác không thể được, Thôi Phúc Thành mới qua năm mươi khả năng tới chính hiệp hay hội đồng nhân dân là con số 0, còn điều ngoại tình cũng có khả năng, song lớn nhất vẫn là tỉnh chính phủ.