Trong phòng mát xa ở khách sạn Thu Thủy, Liễu Tuấn gọi điện cho Hà bộ trưởng.
- Ồ, Liễu bí thư đây mà... Thật là hiếm có.
Hà Duyên An ở trong điện thoại trêu ghẹo y.
Liễu bí thư oan khuất tay trời, nói: - Dì Hà, sao lại đi trêu vãn bối bọn cháu như thế? Cháu thực sự hết sức cung kính Hà bộ trưởng, sớm đã báo cáo xin chỉ thị...
- Được rồi, được rồi, từ đầu năm tới bây giờ đây mới là lần đầu cậu gọi điện thoại cho tôi hả? Có oan cho cậu không?
Hà Duyên An không chút khách khí vạch trần lời nói dối của Liễu bí thư.
Liễu bí thư đỏ mặt, cãi cùn: - Chẳng phải vì lãnh đạo công tác vất vả, nên cháu không dám làm phiền hay sao?
Hà Duyên An chẳng nể mặt: - Được rồi, đừng ba hoa nữa, có chuyện gì nói đi.
- Dạ cũng chẳng có gì, chỉ là cháu nhớ dì, muốn nói chuyện, tìm kiếm chỗ dựa tinh thần.
Liễu bí thư nói không biết ngượng mồm.
Thôi Phúc Thành ở bên cạnh không khỏi kinh hãi, sớm đã biết Tiểu Liễu và nhà họ Hà quan hệ không đơn giản, nếu không Hà Duyên An không điểm danh gọi y tới, chỉ không ngờ là lại thân cận tới mức này, chỉ nghe điện thoại, thì ai cũng nghĩ là hai cô cháu ruột thịt. Liễu Tuấn không phải là hạng người tùy tiện đùa với người khác.
Có điều Liễu Tuấn có thể gọi điện thoại như vậy cho Hà Duyên An ngay trước mặt hắn, làm Thôi Phúc Thành cảm động.
Tiểu Liễu thực sự không coi hắn là người ngoài rồi.
- Này này, cậu đừng có đẩy tôi lên cao, tôi biết tên oắt con nhà cậu giảo hoạt lắm, tôi phải cẩn thận, đừng để không chú ý một chút bị lừa mất. Hà Duyên An nửa đùa nửa thật nói.
- Thì cháu cũng không phải là vì chuyện của mình.
Hà Duyên An ở bên kia thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên trịnh trọng, hỏi: - Vì lão Thôi phải không?
Liễu Tuất giật mình, lập tức nịnh hót: - Lãnh đạo quả nhiên anh minh sáng suốt, nhìn xa ngàn dặm.
Hà Duyên An chỉ cười không nói.
Liễu Tuấn nịnh hót một hồi chán chê mới nói: - Dì Hà, TW định an bài Thôi thị trưởng thế nào ạ?
- Phó tỉnh trưởng, phân quản công tác vệ sinh giáo dục.
Hà Duyên An không che dấu, chuyện này bà đã nói với Thôi Phúc Thành rồi, đương nhiên nói khéo léo chứ không thẳng thắn như với Liễu Tuấn. Dù sao quan hệ giữa bà và Thôi Phúc Thành hoàn toàn là cấp trên cấp dưới, Liễu tuấn thì hoàn toàn khác.
- Dì Hà, nếu như là thế cháu thấy rất không thỏa đáng.
Thôi Phúc Thành ở một bên nín hơi nghe, thấy Liễu Tuấn nói như thế lại giật mình, nha nội đúng là nha nội cái gì cũng dám nói.
Hà Duyên An buồn cười: - Chà, Liễu bí thư, phân công cán bộ cấp phó tỉnh cũng phải được cậu đồng ý cơ à?
- Không cần qua cháu đồng ý cũng phài qua dì đồng ý.
Hà Duyên An trở nên trầm mặc, bà rất hiểu ý của Liễu Tuấn, đó chẳng phải vì bà là phó bộ trưởng trung tổ, mà chủ yếu vì bà từng là tỉnh trưởng tỉnh A, không thể để người ta vừa mới điều đi, đã "dọn dẹp" sạch cán bộ mà người ta đề bạt lên chứ?
Nếu như tới tỉnh làm chức đó thà rằng ở lại Ngọc Lan làm thị trưởng còn hơn.
Ít nhất ở Ngọc Lan còn dễ lập nên thành tích.
Hà Duyên An đâu phải chỉ là một tình trưởng thường, sau lưng bà là Hà lão gia tử và một phái hệ lớn khác, bất kỳ ai tới tỉnh A chấp chính đều phải nể mặt ba phần.
Liễu Tuấn đợi một lúc mới hỏi: - Quyết định rồi ạ? Không thay đổi được sao?
- Cậu định thay đổi thế nào?
- Tới tỉnh chính phủ cũng được, nhưng nhất định phải vào thường ủy, nếu không ở lại Ngọc Lan!
Mục đích của Liễu Tuấn rất rõ ràng, Thôi Phúc Thành lần này nhất định phải kiếm được vị trí thực quyền, Thôi Phúc Thành là quan viên cấp bậc cao nhất mà Hà Duyên An lưu lại tỉnh A, có thể nói là nhân vật đứng đầu Hà hệ, giả sử ngay cả hắn cũng không có được một kế cục hài lòng, các cán bộ khác của Hà hệ ở tỉnh A chẳng phải đều tâm ý nguội lạnh sao?
Làm lãnh đạo chủ yếu, biểu hiện ở thời khắc quan trọng là cực kỳ phải chú ý, điều này liên quan tới uy vọng của Hà Duyên An cùng với cả hệ phái, Hà Duyên An tương đối trẻ, lại là nữ đồng chí, sĩ đồ không chỉ dừng lại ở đây! Muốn tiến bộ, hệ phái ủng hộ tất nhiên là hàng đầu, nhưng bồi dưỡng lên một đội ngũ cán bộ trung thành với mình cũng không thể thiếu.
Tuy nói cán bộ tầng cấp như Thôi Phúc Thành không thể ảnh hưởng tới quyết sách TW, nhưng đội ngũ Hà Duyên An nâng đỡ, nếu như biểu hiện xuất sắc ở địa phương, chính tích rõ ràng, thì công lao đó cũng sẽ tính lên người Hà Duyên An.
Hà Duyên An trầm ngâm nói: - Chức vụ thường vụ phó tỉnh trưởng cơ bản đã được quyết, không thể thay đổi... Ngọc Lan thì canàg không dễ an bài.
Liễu Tuấn không chịu nhường, lập tức nói: - Không lên thường vụ phó tỉnh trưởng thì phải vào thường ủy. TW không phải chấn hưng kinh tế tỉnh A sao? Trong ban chính phủ thêm vào một hạn ngạch thường ủy, hoàn toàn có thể được.
Thôi Phúc Thành sớm đã chết đứng rồi, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn vừa kinh hãi, bội phục lại cảm kích. Câu này hắn luôn muốn nói với Hà Duyên An, lẩn quẩn ở trong lòng mãi mà không dám nói ra, dù sao không khai đòi chức quan cho mình không tốt lắm, nói không chừng làm cho Hà Duyên An phản cảm.
Nhưng do Liễu Tuấn nói ra thì hoàn toàn khác hẳn, ít nhất không thành thì cũng không có hại, với thân phận địa vị của Liễu Tuấn ở Ngọc Lan, Hà Duyên An sẽ không hoài nghi Liễu Tuấn bị y xúi nói những lời này, ở Ngọc Lan không ai có thể chỉ huy được Liễu Tuấn.
Hà Duyên An trầm ngâm: - Nói thế cũng có lý.
Liễu Tuấn không khỏi mừng thầm, Hà Duyên An nói như thế là chuyện còn có hể xoay chuyển, chưa tới mức đóng dấu quyết định. Thực tế quan trường đấu tranh càng tới cao tầng càng khó nắm bắt, chưa tới thời khác cuối cùng chưa thể kết luận.
Đuơng nhiên, phương hương chung thì có thể xác định.
- Chuyện này để tôi trao đội lại thử xem. Liễu Tuấn, cậu chuyển lời cho lão Thôi, cho dù kết quả cuối cùng là vị trí nào, đều phải phục tùng an bài của tổ chức, đây là điều quan trọng nhất. Hà Duyên An đưa ra quyết.
- Vâng thưa dì Hà. Liễu Tuấn cung kính đáp.
- Còn cậu nữa, cũng phải tự chú ý, đứng có quá lộ liễu! Không phải lãnh đạo cấp trên ai cũng thích những người quá nổi trội đâu.
Hà Duyên An thêm vào một câu, tỏ ý quan tâm với Liễu Tuấn. Kỳ thực bà rất yên tâm về Liễu Tuấn, thậm chí yên tâm hơn cả với Thôi Phúc Thanh, nhưng biểu thị sự quan tâm là điều nên có.
- Vâng ạ, cám ơn gì.
Liễu Tuấn cúp điện thoại, ngồi lại ghế mát xa, hai mắt nhắm lại dựa vào lưng ghế.
Thôi Phúc Thành đưa y một điều thuốc, Liễu Tuấn vừa đặt lên miệng đã "soạch" một tiếng, Thôi Phúc Thành bật lửa châm thuốc, hắn dùng hành động này biểu thị cảm kích với Liếu Tuấn.
Liễu Tuấn hít sâu một hơi, rồi chuyển đạt lại lời nói của Hà Duyên An.
Thôi Phúc Thành liên tục gật đầu: - Tỉnh trưởng anh minh, tôi nhất định tuân theo chỉ thị, nghiêm túc làm công việc của mình.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, bất kể thế nào nếu như Thôi Phúc Thành có thể vào thường ủy tỉnh ủy, đại biểu cho thắng lợi của cán bộ Hà hệ, ít nhất cũng không gặp phải đàn áp mạnh mẽ.
... ....
Tháng 3 năm 1998, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc chính thức được mở, đại hội thông qua báo cáo công tác của chính phủ, tuyển cử Hồng phó thủ tướng thành phó thủ tướng quốc vụ viện, Liễu Tấn Tài lên làm phó thủ tướng.
Liễu Tấn Tài giao lại chức vụ ở tỉnh J, tiến kinh nhậm chức, bắt đầu một chặng đường mới trên sĩ đồ.
Sau bữa cơm đại đoàn viên đêm 30, nội dung cha con họ Liễu nó chuyện ở phòng khách thành sự thực, dưới sự kiên trì của Hồng thủ tướng, Liễu Tấn Tài chẳng những phân quản công tác quốc kế ủy, còn kiêm nhiệm luôn chức chủ nhiệm.
Tiếp đó không lâu quốc kế ủy chính thức đội tên thành ủy ban phát triển kế hoạch quốc gia, đặt hai chữ "phát triển" ở trước "kế hoạch", có thể thấy cán cân nghiên về kiến thiết kinh tế, kế hoạch kinh tế dần giảm bớt, cuôi cùng biến mất.
Liễu Tấn Tài nắm giữ ủy ban phát triển kế hoạch quốc gia, xếp hạng trong chính phủ TW cũng cơ bản được xác định chỉ sau Hồng thủ tướng và một vị phó thủ tướng thường trực, đứng thứ ba.
Đó là kết quả tốt nhất và lợi ích lớn nhất.
Kết quả này chẳng những Nghiêm Liễu rất hài lòng, cả đại lão đỉnh cấp của cả hệ phái cũng cảm thấy vui mừng.
Tháng 4 năm 1998, đại hổi đảng và đại hội nhân dân tỉnh A nối tiếp nhau được mở. Trên đại hội Cù Hạo Cẩm được tuyển làm ủy viên thường ủy tỉnh A, chức vụ bí thư.
Thai Duy Thanh trúng tuyển làm phó bí thư, tỉnh trưởng tỉnh A.
Đinh Ngọc Chu tiếp tục làm phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư thành phố Ngọc Lan, nhưng căn cứ vào tin tức bên lền, chức bí thư tỉnh ủy sắp bị người khác thay thế rồi.
Thôi Phúc Thành, trúng tuyển làm thường ủy tỉnh ủy, phó tỉnh trưởng.
Cận Tú Thật giao lại chức vụ bí thư tỉnh ủy, trên hội nghị ủy viên chính hiệp, trung tuyển làm chủ tịch chính hiệp tỉnh A.
Tới đây, tuyển cử kháo mới của tỉnh A hoàn thành, kỳ thực đối với tỉnh A mà thôi, cuộc đấu tranh mới chỉ vừa bắt đầu