Nam tử kia cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, hu một tiếng, nhẹ nhàng kéo dây cương, dáng người trác tuyệt hiện ra độ cong đặc biệt đẹp mắt. Khương Lệnh Nghi không cần nhìn kỹ, cũng có thể tưởng tượng ra, trên môi hắn chắc chắn thoáng ánh lên nụ cười như có như không, khuôn mặt ôn dịu dàng như ngọc cũng vẻ mặt vân đạm phong khinh, cực kỳ dễ làm mỗi một người ở cùng hắn rung động.
Khi hắn nói chuyện với thủ vệ cũng nho nhã lễ độ, giống như bọn họ rất quan trọng.
Khương Lệnh Nghi biết hắn bảy năm, số lần hắn nói chuyện với nàng không nhiều, mỗi một lần đều là ôn ngôn tế ngữ (Lời nói dịu dàng), mặc dù khi đó xa cách, hắn cũng chỉ nhàn nhạt hỏi nàng vài câu, trên khuôn mặt bình tĩnh không có chút luống cuống.
Hắn giống như từ nhỏ đã cao quý như thế, mặc kệ cuộc sống đầy đủ sung túc hơn hẳn, hay là nhà gặp biến đổi lớn sau đó bị người bình phẩm lung tung ở sau lưng, vẻ mặt của hắn vĩnh viễn thản nhiên, cũng chỉ có duy nhất một lần bi thương là lúc Trình Cẩm Nhi khó sinh mà chết, xem ra hắn không cao cao tại thượng, mà tựa như một nam nhân bình thường, đau buồn tang thê tang tử.
Nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nhớ tới chuyện xưa, Khương Lệnh Nghi chỉ cảm thấy lo lắng đến đau đớn. Nàng quay đầu lại, dựa lưng vào cửa, từ từ trượt người xuống đất, trên mặt là một mảnh lạnh lẽo.
Tiếng bước chân từ từ đến gần, Khương Lệnh Nghi lau khô nước mắt trên mặt, quay đầu, đứng dậy, liền thấy vệ binh nịnh nọt cười nói, "Đại công tử, người không thể đi vào, chúng tiểu nhân sẽ ăn nói không tốt."d.d.l/,d
Từ Bá Khanh là công tử phủ doãn, quan lớn hơn một cấp đè chết người, tự nhiên vệ binh hiểu được nặng nhẹ, hơn nữa không dám ngăn trở quá, đành phải tiếp tục khuyên giải an ủi nói: "Người xem, đại nhân chúng ta lệnh giới nghiêm, còn thống kê số người thương vong trong trận lũ lụt, không bằng, tiểu nhân đưa người đến quý phủ đại nhân kính chờ tin lành, như thế nào?"
Trong mắt Từ Bá Khanh mang theo ý cười, "Giới nghiêm? Thư hàm của gia phụ còn chưa tới, Huyện lệnh đại nhân đã bắt đầu giới nghiêm rồi hả? Trái lại cực có dự kiến trước." Giọng nói của hắn cũng ôn nhuận êm tai.
Vệ binh vội cười nói, trong giọng nói mang theo vài phần đắc sắt, "Không chỉ có như vậy, đại nhân còn vây những lều cứu hộ lại, không cho bất luận kẻ nào ra ngoài. Lại chuẩn bị nhiều rượu mạnh không biết có tác dụng gì."
Lúc này trái lại ngay cả Triệu Thiên Thụy cũng kinh ngạc, "Con bà nó. Vậy mà còn có rượu mạnh? Nhanh nhanh lấy ra."
Vệ binh nhíu mày một cái, "Đại công tử, vị này thật sự là hậu nhân của Triệu thần y, sao chưa từng nghe qua."
Nhưng Từ Bá Khanh cũng không nhíu mày một lần, "Đương nhiên không giả."
Triệu Thiên Thụy chửi thề một tiếng nói, "Ai nói không giả, lão đầu tử kia đã sớm trục xuất ta khỏi gia môn, nếu người các ngươi tìm là Triệu Thiên Thụy, ta sẽ ở lại, nếu như tìm truyền nhân của Triệu gia, vậy thì xin lỗi. Mời người cao minh khác đi!"
Huyện lệnh không ở đây, mấy vệ binh tự nhiên không thể nào đảm nhiệm được, chỉ đưa mắt nhìn nhau.
Từ Bá Khanh nói, "Y thuật của Thiên Thụy ta có thể làm chứng, nếu như sai lầm cho xong việc, tự ta sẽ gánh vác."
Vệ binh vội cười nói, "Một khi đã như vậy, thì làm phiền Triệu đại phu rồi." Lại nói với Từ Bá Khanh, "Đại công tử, người thực không thể đi về phía trước nữa. Nếu có gì nguy hiểm, phủ doãn đại nhân trách tội xuống, đừng nói là chúng ta, ngay cả Huyện lệnh là chúng ta cũng không chịu trách nhiệm nổi."
Triệu Thiên Thụy liếc mắt nhìn thật lâu, có chút không kiên nhẫn, "Từ đại thiếu, vẫn là mời người trở về, lại ở trong này, chậm trễ ta làm việc. Ngươi yên tâm, người huynh đệ ngươi muốn tìm chắc chắn sẽ tìm cho ngươi, dù là người đã chết, cũng tìm thi thể của người đó nâng đến trước mặt ngươi."
Khương Lệnh Nghi sững sờ một chút, người bọn hắn muốn tìm là mình sao? Suy nghĩ như vậy, lại cảm thấy rất có khả năng, chuyện này có chút khác so với đời trước, Trịnh Tú Thanh bị cách ly, Triệu Thiên Thụy cũng xuất hiện trước thời gian, vốn hẳn là hôm nay cô không đến, người đến lại là Từ Bá Khanh.
Đương nhiên nàng sẽ không tự mình đa tình cảm thấy hắn là vì nàng mà đến, bởi vậy mà đắc chí. Đời trước, phần lớn người tự ti cũng sẽ không tự mình đa tình, gặp được hắn xong, nàng liền bắt đầu tự ti, loại cảm giác này giằng co bảy năm, cho dù trùng sinh đã có cảm giác thay da đổi thịt, loại tự ti này vẫn như dấu ấn trong xương, vừa gặp được hắn sẽ lộ rõ ra không thể nghi ngờ.
Mày Từ Bá Khanh hơi nhăn lại.
Khương Lệnh Nghi có chút giật mình, vẻ mặt này với Từ Bá Khanh mà nói, đã là biểu đạt cảm xúc cực kì khó chịu rồi. Nhưng thái độ nói chuyện với Triệu Thiên Thụy của Từ Bá Khanh từ trước đến nay luôn luôn có khí phách, lời nói lạnh như băng.
Nhưng mà Từ Bá Khanh có tu dưỡng vô cùng tốt, chỉ là trong nháy mắt liền khôi phục thái độ bình thường, "Vậy vẫn làm phiền Thiên Thụy rồi." Nói xong quét mắt nhìn mấy cái lều một lần, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Hắn đưa mắt thật chậm, khi nhìn về phía mỗi cái lều đều dừng lại chốc lát, ánh mắt kia giống như có lực xuyên thấu, xuyên qua khe cửa, trực tiếp chiếu vào trong lòng Khương Lệnh Nghi.
Khương Lệnh Nghi chỉ cảm thấy trong lòng bối rối một trận, không kìm lòng nổi lui về phía sau một bước, ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Từ Bá Khanh nghe thấy tiếng động, giống như tâm hữu linh tê, bước lên phía trước một bước, liền muốn đi về phía trước lều.
Vệ binh bước lên phía trước ngăn cản, "Đại công tử, đừng làm khó tiểu nhân."
Từ Bá Khanh nhìn về phía lều nho nhỏ kia, trong con ngươi càng lúc càng thâm trầm, hắn lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt có nỗi đau thầm, có may mắn, còn có một chút cảm xúc chính mình cũng không thể nói rõ.
Khương Lệnh Nghi vùi đầu giữa hai chân, cái gì cũng không thấy được, tiếng bước chân dần dần đi xa, một lát sau, chỉ nghe một giọng nói lười biếng truyền đến, "Người nào ở trong cái lều này?"
Thủ vệ không biết Huyện lệnh xử lý Khương Lệnh Nghi ra sao, liền làm bộ như không chút để ý trả lời, "Triệu đại phu, ở trong cái lều kia đều là là nam nhân, trong lều ở đây đều là nữ nhân. Toàn bộ cộng lại có năm sáu chục người, ngươi xem bắt đầu khám và chữa bệnh từ ben kia?"
Triệu Thiên Thụy cười lạnh một tiếng, "Lỗ tai ngươi điếc hay sao? Ta hỏi ngươi người ở trong lều nhỏ này là ai?" Nói xong ừ một tiếng, "Liền bắt đầu từ cái lều này."
Triệu Thiên Thụy không đợi thủ vệ lên tiếng, tiến lên vài bước, đi đến trước cửa thì đạp một cước.
Lều được dựng tạm thời có thể che gió che mưađã là tốt rồi, tự nhiên sẽ không kiên cố lắm, cửa thì càng không được như thế, Triệu Thiên Thụy thân cường thể tráng, một cước này ít nhất là tám phần lực, cánh cửa đáng thương nứt ra thành mấy mảnh rơi trên mặt đất.
So với cánh cửa mà nói, không thể nghi ngờ là Khương Lệnh Nghi may mắn, nếu nàng không lui về phía sau ngã trên mặt đất, chỉ sợ một cước này có thể đá nàng không dậy nổi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Thiên Thụy, vô cùng bất ngờ, trên mặt của nàng không có vẻ hoảng hốt, trái lại không để ý bộc lộ nụ cười ôn hòa với cố nhân cũng là ân nhân này.
Trái lại Triệu Thiên Thụy bị hù nhảy dựng, tính tình Triệu Thiên Thụy không chịu gò bó. Giờ phút này thấy một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi ngồi trên mặt đất, y sam tả tơi, tóc tai rối bù, trong lòng nổi lên ba phần trắc ẩn, lại thấy nữ hài tử kia ngã ngồi dưới đất, cũng không biết có làm bị thương ở chỗ nào, không những không trách cứ, ngược lại cười với mình, trong lòng hiếm khi lại trách cứ bản thân lỗ mãng.d.d.l/q,d
Nhưng mà Triệu Thiên Thụy chưa bao giờ nói xin lỗi với người khác, giờ phút này cũng vậy, hắn bĩu môi nói, "Hóa ra là một con nhóc."
Nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì, vội hỏi: "Có phải ngươi họ Khương hay không?"