Trùng Sinh Chi Nhất Thế Hoan

Chương 4: Sâu trong linh hồn



Làm người hai kiếp, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên Khương Lệnh Nghi nói dối.

Khi Triệu Thiên Thụy hỏi ra câu kia, trong đầu Khương Lệnh Nghi chuyển đổi một vòng, phụ mẫu của mình đều đã mất, thân nhân duy nhất chính là cô, nhưng mà từ sau khi cô xuất giá, bởi vì đủ loại nguyên nhân cũng không về Khương gia lần nữa, ngày lễ ngày tết chỉ biết phái mấy bà tử đưa nhiều lễ vật trong ngày lễ, cho nên trên thế giới này người biết mình không còn có nữa rồi.

Quả nhiên Triệu Thiên Thụy tin, bộ dáng tiếc nuối, “Ta đã nói rồi, nữ tử có thể khiến cho Từ đại thiếu để tâm thì nhất định không phải một mỹ nhân tuyệt thế cũng phải là tiểu gia bích ngọc.” Nói xong lại liếc mắt nhìn Khương Lệnh Nghi, không nhịn được tiếc nuối một hồi.

Một đoạn nhạc đệm nhỏ tự nhiên Triệu Thiên Thụy không để ở trong lòng, từ trong ống tay áo hắn lấy ra mặt cái khăn che mặt, vây chặt quanh mặt, nhấc chân liền muốn đi đến một cái lều bên cạnh, vừa nói với vệ binh bên cạnh, “Bắt đầu từ gian này trước.” Nói xong để cái hòm thuốc trên vai lên trên mặt đất, “Tìm một người cầm giúp ta rương thuốc.”

Mấy vệ binh kia đồng thời lui về sau, một người nói, “Chúng ta phải trông coi lều, không cho phép người không liên quan đến gần.” Một người nói, “Đại phu, nhiều việc vặt vãnh còn đang chờ làm, không phải người vừa mới muốn rượu mạnh sao? Ta tìm người đưa vào.”

Một người nói,“ Huyện lệnh phân phó ta tới phụ trách dược liệu cần thiết.” Một người nói, “Nếu muốn sắc thuốc, ngược lại ta có thể giúp một tay.”

Triệu Thiên Thụy không nhịn được mắng, “Chó má, chỉ biết chối bỏ trách nhiệm.”

Lời còn chưa dứt, phía sau truyền đến một giọng nói thanh lệ, “Triệu đại phu, ta có thể giúp đỡ.”

Triệu Thiên Thụy không nhịn được quay đầu lại, giọng nói này thanh thúy lanh lảnh, nghe qua trong trẻo êm tai, không tương xứng với nữ hài tử tóc tai rối bù trước mắt.

Triệu Thiên Thụy không nhịn được hỏi, “Đúng là ngươi vừa mới nói chuyện?”

Khương Lệnh Nghi mỉm cười, “Ta có thể giúp đỡ.” Nàng ưỡn thẳng ngực, thần sắc trên mặt vô cùng trấn định hàm chứa bảy phần kiên quyết.

Triệu Thiên Thụy chuyển sang sinh ra ba phần trêu tức, “Ngươi hành động tự nhiên, giọng nói trong trẻo, ánh mắt sáng ngời, tuy nói nhìn gầy yếu, nhưng ta có thể kết luận ngươi không có nhiễm bệnh dịch, nhưng nếu để cho ngươi giúp đỡ ta, mỗi ngày tiếp xúc với người bệnh kia, vậy nói không chừng, ngươi không sợ sao?”

Khương Lệnh Nghi không sợ, có Triệu Thiên Thụy ở trong này, nàng còn sợ cái gì. Người khác không biết, bởi vì còn chưa tin năng lực của hắn, nhưng làm sao nàng có thể không biết, nàng nhìn thẳng hắn, “ngay cả lây nhiễm, ta tin ngươi có thể chữa khỏi cho ta.”d/d/l,q.d

Lời này nghe qua giống như vuốt mông ngựa, nhưng từ miệng của Khương Lệnh Nghi nói ra, lại hoàn toàn chắc chắn chân thành. Giờ phút này Triệu Thiên Thụy nghe vào trong tai lại là một phen tư vị khác. Ở trong gia tộc Triệu Thiên Thụy xếp bậc nhỏ nhất, tính cách lại phóng túng bất kham, đam mê nghiên cứu nghi nan tạp chứng, không làm theo theo khuôn phép cũ là niềm vui của Triệu thần y. Cho nên gần như chưa bao giờ được tán thành.

Khương Lệnh Nghi không biết một câu tùy ý của mình khơi dậy từng gợn sóng trong lòng vị đại phu tuổi trẻ ngay trước mắt này. Trong lòng nàng, Triệu Thiên Thụy cứu vớt trăm họ, tồn tại giống như một vị thần. Nàng cũng không biết Triệu Thiên Thụy bị gia tộc xoá tên, để được người đời tán thành, trải qua không ít vất vả đau khổ.

Triệu Thiên Thụy không tự giác có hảo cảm hơn vài phần với nha đầu trước mắt, hắn tùy tiện nói “Không sợ chết, thì theo kịp đi!”

Nhóm vệ binh bên cạnh có chút sốt ruột, dù sao Khương Lệnh Nghi bị Huyện lệnh nhốt ở trong này, vội hỏi, “Đại phu, nàng không được. Nếu không...”

Triệu Thiên Thụy trợn mắt, “Nàng không được, ngươi tới.”

Vệ binh kia theo bản năng lui về phía sau một bước, trơ mắt nhìn Khương Lệnh Nghi đi ra khỏi lều.

Từ trong ống tay áo Triệu Thiên Thụy tùy ý lấy ra một chiếc khăn vứt về phía trước mặt Khương Lệnh Nghi. “Khăn che mặt không có, ngươi dùng tạm một chút.”

Khương Lệnh Nghi ngơ ngẩn nhìn chiếc khăn trong tay, đó là một chiếc khăn vuông bằng vải bông của nam tử, giặt sạch sẽ.

Thuở nhỏ Khương Lệnh Nghi lớn lên trong hương dã, có chút nhạt với những thứ lễ tiết này, nhưng được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của cô mẫu Khương thị, trái lại đọc thuộc làu liệt nữ truyện. Lúc này mặc dù cảm thấy không thỏa đáng lắm, nhưng rất nhanh cũng bình thường trở lại, chuyện xảy ra gấp gáp, liền thoải mái nhận khăn che đậy miệng mũi xong, lại vác hòm thuốc trên vai, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng Triệu Thiên Thụy.

Triệu Thiên Thụy đương nhiên không có nhiều tâm tư nữ nhân, hắn từng bước từng bước trở thành Khương Lệnh Nghi chân chính, trong lòng hắn chỉ có sống chết, không để ở trong lòng nhưng thứ nam nữ đại phòng này chút nào, khoảng khắc Khương Lệnh Nghi xuất thần, hắn đã nhấc chân tiến vào một cái lều.

Cái lều này là cái lều mà Khương Lệnh Nghi từng ở lại trước đó, nữ nhân ngổn ngang, hoặc ngồi hoặc nằm.

Triệu Thiên Thụy nhíu nhíu mày, cất giọng nói, “Nhanh đi đến bên này, xếp hàng lần lượt.”

Hắn hỏi tỉ mỉ, yên lặng nhớ kỹ bệnh trạng của mọi người, sau đó chia đám người thành hai nhóm.

Lúc này thái độ của Triệu Thiên Thụy không còn bất kham như trước nữa, vẻ mặt của hắn hết sức chăm chú, giống như toàn bộ xung quanh không có bất kì ảnh hưởng gì với hắn.

Vệ binh đưa đến rượu mạnh, Khương Lệnh Nghi giúp đỡ lau làn da trần trụi bên ngoài của mỗi người một lần.

Triệu Thiên Thụy nhắc nhở, “Ngươi không nên đụng đến miệng vết thương của bọn hắn.”

Khương Lệnh Nghi gật gật đầu, im lặng không nói tiếp tục chà lau.

Bên này đám người lần lượt coi một lần, Triệu Thiên Thụy liền nói với Khương Lệnh Nghi, “Ngươi mang mấy người này đến trong lều của ngươi đang ở sắp xếp xuống trước. Sau đó đến chỗ vệ binh đòi chút thương thuật, càng nhiều càng tốt. Lại bảo làm cho bọn họ dựng một lều thuốc, đợi thương thuật đến nơi, hun lều không rõ bên kia một lượt.”

Khương Lệnh Nghi vội vàng đáp ứng rời đi. Mới vừa đi tới cửa, Triệu Thiên Thụy lại nói thêm, “Ngươi không cần vào đây nữa. Vào nữa cũng không giúp được ta.”d.d.l,q/d

Khương Lệnh Nghi có chút ngoài ý muốn, bởi vì lúc trước hai người từng tiếp xúc, cho nên biết hắn không muốn đặt nàng trong hiểm cảnh, nhưng hắn nhất định phải nói thêm nửa câu sau nữa để che cười nàng một cái, lại khiến Khương Lệnh Nghi âm thầm buồn cười.

Xem ra một đời này, hắn vẫn giống như đời trước, là một nam tử thích che dấu nội tâm.

Khương Lệnh Nghi vui vẻ bận rộn công việc lên rồi.

Mọi người là như thế này, lúc nhàn rỗi không có việc gì, thích suy nhiều nghĩ nhiều, lúc công việc lu bù lên tuy mệt, nhưng trong lòng luôn luôn phong phú.

Khương Lệnh Nghi cũng như vậy, nàng từng hướng đến loại cảm giác được cần đến này. Giờ khắc này, nàng cực kỳ rõ ràng cảm giác được mình còn sống. bản thân yếu đuối đời trước giống như càng ngày càng cách xa rồi.

Lúc nàng dùng cây thương thuật hun mấy cái lều trống không đó, Triệu Thiên Thụy đã từ trong lều của nam nhân đi ra, hắn dẫn mấy nam nhân đến một cái lều sắp xếp xong, người còn lại trong hai cái lều ban đầu đều đã được xác thực là người bệnh.

Triệu Thiên Thụy gọi về phía Khương Lệnh Nghi, “Này, nha đầu.” Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên, hắn cau mày cau mày, “Ngươi tên là gì?”

Đầu óc Khương Lệnh Nghi chuyển nhanh, vội vàng làm ra bộ dáng xấu hổ, nhỏ giọng trả lời, “Ta không có tên, người trong nhà đều gọi ta là nha đầu.”

Lời này nửa thật nửa giả, tổ phụ của Khương Lệnh Nghi từng là tú tài, tự cho là trí thức đầy mình, khi đó Khương Lệnh Nghi sinh ra, lão nhân gia hắn vung lên tuyệt bút, nhấc lên cái tên Khương Lệnh Nghi này, nói cái gì lệnh nghi thục đức, ngọc tú lan phương, người một nhà không ai nghe hiểu. Không biết ai kêu một tiếng nha đầu, liền bắt đầu cũng gọi là nha đầu rồi. Nói là dễ nhớ lại dễ nghe, lại không khó đọc.

Triệu Thiên Thụy lại không thích tên đại chúng này, hắn vội vàng nhảy dựng lên, “Không được, là người đều phải có tên, gọi nha đầu cái gì, ta lấy cho ngươi một cái!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.