Đường Linh cảm thấy cả người đều đau, trái tim đập kịch liệt, hơi thở có chút dồn dập, bên cạnh dường như có rất nhiều người, cô tức giận muốn mắng người! Đây là hố Đại hội vạn người xem mắt xui xẻo!
Đường Linh năm nay 29 tuổi, rất nhanh sẽ phải bước qua ngưỡng cửa 30, bạn bè bên cạnh cô đa số đều đã kết hôn, có con cái cũng khoảng 4, 5 tuổi rồi, thậm chí có vài cuộc hôn nhân đã ly hôn, hay tái hôn đều đã được trải nghiệm qua, cô vẫn chỉ có một thân một mình!
Thời đại học Đường Linh tìm hiểu một người bạn trai, nhưng vì lý do sau khi tốt nghiệp mỗi người một nơi nên không đến được với nhau, người nhà nóng ruột, lén giúp Đường Linh đăng kí tham gia Đại hội xem mắt vạn người, Đường Linh vốn không muốn đi, nhưng vì muốn người nhà an tâm, ôm tâm trạng xem náo nhiệt đến tham dự đại hội xem mắt này.
Điều kiện trong nhà Đường Linh cũng không giàu có gì, sau khi tốt nghiệp đại học cô cũng thay đổi công việc liên tục, công ty địa ốc, công ty mậu dịch nước ngoài, công ty quảng cáo, 6 năm thời gian dính tới nhiều lĩnh vực công việc khác nhau, Đường Linh vừa mới nghỉ việc ở vị trí nhân sự nhân lực, cũng không phải cô không muốn làm yên ổn, mỗi công việc cô đều thích, nhưng cô càng yêu thích cảm giác tìm tòi khám phá, không phải cô không có tính ổn định, cô chỉ đang muốn tìm một công việc thích hợp nhất với mình mà thôi.
Đại hội xem mắt được tổ chức tại quảng trường Trung Sơn của thành phố S, nơi đó có sức chứa lớn, sẽ không bị chen chúc, chỉ là ban tổ chức không ngờ rằng, thời đại này dân FA nhiều đến thế, toàn bộ quảng trường chật ních đầy người, các bà cô bà dì hộ tống đi cùng thành đoàn, gây nên tình trạng ùn tắc giao thông gần khu vực quảng trường Trung Sơn, mà do bởi vì chen lấn nhau mới gây nên sự kiện giẫm đạp kia, mà bi kịch của Đường Linh cô chính là bị giẫm đạp!
Đúng vậy! Là bị giẫm đạp! Hơn nữa còn rất nhiều chân!
Đánh chết Đường Linh cô cũng tuyệt đối sẽ không tham gia loại đại hội xem mắt xui xẻo kiểu này nữa!
Đường Linh xoa cái ót, cái ót đau dữ dội, bàn tay vừa sờ đến chỗ cái ót, bàn tay bị đau nhẹ, mở bàn tay ra, vậy mà bị chảy máu, đám người này không lẽ ai cũng đi giày đinh!
Đợi Đường Linh tỉnh táo lại, phát hiện ngoài trên người bị đau nhức ra, quanh thân còn tản mát ra mùi vi hôi chua, cô ngồi dậy, máu chảy ra ở tay vô ý đụng phải một vật vừa cứng rắn vừa lạnh băng, Đường Linh nhìn theo, bị khiếp sợ rồi!
Cô! Cô sao lại nằm ở trong thùng rác?! Hơn nữa còn là loại thùng rác cỡ lớn kiểu cũ mà N năm rồi chưa từng xuất hiện qua!
Đường Linh chưa kịp suy nghĩ nhiều, tay đau đến run rẩy.
Trời ơi! Cô nhìn thấy gì? Cái vật vừa cứng vừa buốt kia vậy mà lại chui vào trong tay đang chảy máu kia của cô, sau đó biến mất không thấy đâu!
Đường Linh khiếp sợ dụi mắt, thế giới này là huyền huyễn sao?
Đầu tiên là người của đại hội xem mắt giẫm đạp cô đẩy vào trong thùng rác, sau đó bị một thứ nào đó không rõ xuyên vào trong thân thể mình!
” Đường Linh, cậu… sao cậu … bị ngã rồi? ” Một đứa bé trai đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển đưa tay kéo cô.
Đường Linh lảo đảo đứng lên, nhìn bé trai trước mặt này cảm thấy khá quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, đứa nhỏ nhà hàng xóm ư? Đường Linh khẽ cau mày.
” Cậu… “
” Cậu cái gì mà cậu, chạy mau! ” Dứt lời, bé trai lôi kéo Đường Linh chạy dọc theo đường cái, vừa chạy vừa thở dốc hô: ” Chúng ta phải… nhanh hơn chút, không thì… không giành được… thứ hạng! “
Đường Linh bị kéo đi mà không hiểu ra sao, bé trai này là ai? Lôi kéo cô chạy như điên gì vậy?
Mà cô chưa kịp nhớ tới bé trai này là ai, lại phát hiện ra một việc khiến khô khó mà chấp nhận nổi – – cô thế mà còn không cao bằng bé trai này cơ! Cô nói thế nào cũng cao 1m65! Bé trai này cao bao nhiêu? 1m50?
Nhìn từng đứa bé bên cạnh đang vừa chạy vừa thở hổn hển, con đường quen thuộc, cùng với lời nói của bé trai kia, cô mới đột nhiên phát hiện, chẳng lẽ cô đang tham gia môn chạy chạy cự li dài mùa đông?
Đùa gì thế!
Chạy cự li dài mùa đông? Cô chỉ từng tham gia duy nhất một lần chạy cự li dài mùa đông thành phố khi học tiểu học năm thứ ba, về sau chưa từng lại tham gia!
” Đường Đường, cố lên! ” Một giọng nữ trưởng thành cắt ngang suy nghĩ của Đường Linh.
Đường Linh nhìn về phía phát ra thanh âm, ngẩn người, rất khoa trương hô một tiếng: ” Mẹ? “
Một người phụ nữ 30 tuổi, cưỡi xe đạp, hướng về phía Đường Linh hô hào: ” Đường Đường, cố lên, chạy mau! “
Nếu như phút trước vẫn chưa hiểu rõ đây là làm sao, thì khi giây phút này nhìn thấy mẹ, Đường Linh dường như đã hiểu, cô có vẻ như đã xuyên qua! Hoặc là nói trùng sinh?
Cuộc thi chạy cự li dài mùa đông khi học tiểu học năm thứ ba, là mẹ đến cổ vũ cho mình, hồi tiểu học môn thể dục cô học vô cùng tốt, từng tham gia qua vài lần thi đấu trong khu vực tỉnh thành phố tổ chức, mà mẹ chỉ có lần này là đến động viên mình thôi, không phải mẹ không quan tâm, mà là do tính chất công việc, như loại công việc ăn chung nồi thì việc xin nghỉ là rất khó khăn.
Tuy rằng rất khiếp sợ, nhưng Đường Linh cô – – quả thực đã trùng sinh! Kì đầu năm thứ ba tiểu học, cũng chính là năm 1992, năm ấy cô mới 9 tuổi![/align]