Chợ đồ cổ mỗi tháng đều có một hội giao dịch, tổ chức tại nơi lộ thiên, coi như một loại mô hình đấu giá, mỗi lần hội giao dịch đồ cổ đều sẽ có rất nhiều người tiến hành giao dịch, luật lệ nội bộ ngành “Chợ đồ cổ không đánh nhau”, thị trường đồ cổ là một loại ngành nghề đặc thù, căn cứ đặc điểm của nghề này, trong giao dịch sẽ tiến hành theo quy ước luật lệ đặc thù riêng của nó, nói trắng ra là “Tiền trao, cháo múc”!
Thậm chí đồ vật mua được thật giả ra sao, người mua đều phải chấp nhận, hơn nữa không có luật trả hàng lại. Cho nên người mua có mua được chính phẩm hay không, chỉ có thể dựa theo nhãn lực của mình!
Dù sao tỉ lệ xuất hiện chính phẩm trên hội giao dịch sẽ nhiều hơn trên sạp bán vỉa hè, giá cả tốt hơn so với giá trong cửa tiệm ven phố, nếu vận khí tốt gặp được chính phẩm, đây chính là thăng cấp gia nhập vào hàng ngũ người giàu! Cũng có rất nhiều người đưa loại hàng văn vật ngụy tạo ra giao dịch, cũng hy vọng có thể gặp được kẻ ngu ngơ, che mắt người mua, cho nên mới nói chợ đồ cổ này như một hồ nước rất sâu!
Hội giao dịch còn chưa bắt đầu, địa điểm giao dịch là quảng trường nhỏ nằm giữa khu chợ, do Ban quản lý chợ đồ cổ xây dựng một khán đài, cũng sẽ do ban quản lý chủ trì hội giao dịch!
Mà đại hội giao dịch chia làm 2 nội dung bố trí, một là có một bàn rộng vây xung quanh khán đài chuyên để tiến hành giao dịch, có chút tương tự sạp bán vỉa hè, mọi người có thể tự do hỏi giá mua. Hai là phần giữa khán đài sẽ trưng bày những sản phẩm sưu tầm quan trọng, do chủ nhân của nó tự giới thiệu đồ cổ của mình, sau đó người phía dưới sẽ tự do đấu giá.
Những điều này là Đường Linh hỏi thăm một ông cụ mới biết được, ông cụ nhìn bộ dáng giống như người thâm niên trong nghề chơi đồ cổ, nghe ông nói, mỗi lần có hội giao dịch ông đều sẽ tới, lần này không ngờ lại bắt gặp một cô bé gái trong đám đông, nhất thời thấy rất hứng thú, nên nói thêm với Đường Linh vài câu, thế mà phát hiện ra trò chuyện với cô bé này rất hợp, hai ông cháu cứ nói mãi càng nói càng vui vẻ, Đường Linh từ chỗ ông học được khá nhiều tri thức liên quan đến ngành đồ cổ, ông nhìn thấy Đường Linh nghe với vẻ hứng thú nên càng ra sức nói, càng nói càng hài lòng!
Nói chuyện càng nhiều, ánh mắt ông cụ nhìn Đường Linh càng lóe sáng, cuối cùng hoàn toàn không xem Đường Linh như con nít nữa, vẻ mặt ông lộ ra sự kích động, không nghĩ tới đứa nhỏ này tuổi đời non nớt như thế, vậy mà lại nói ra được những câu khiến người khác phải sáng mắt, ông cụ bèn nổi lên ý niệm muốn kết bạn vong niên, có được một vị tiền bối hiểu biết sâu về đồ cổ chỉ đạo cho mình, Đường Linh cầu còn không được!
“Ông nội Ngụy, ngài nói chợ đồ cổ này còn có thể ‘đổ thạch’?”. Đường Linh hơi kinh ngạc, cô vẫn cho rằng ở chợ đồ cổ chỉ tiến hành các loại giao dịch đồ cổ, thật không ngờ còn có thể đổ thạch!
Cái gọi là đổ thạch, đổ chính là ngọc thạch, đây chính là ngành nghề đại hỉ đại bi, Đường Linh vẫn rất thích ngọc khí, nhưng ngọc tốt thì giá rất đắt, đối với Đường Linh mà nói, đây chính là “Chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa”!
Ông nội Ngụy gật đầu một cái còn ra vẻ thần bí, cười hì hì nói, “Đó là đương nhiên, chỉ có điều…”
Ông Ngụy nhỏ giọng, “Nói về chuyện đổ thạch, chính phủ Trung quốc không ủng hộ cũng không phản đối, cho nên nơi tổ chức đổ thạch cũng không thể quá lộ liễu, bình thường mỗi khi có giao dịch chỉ nhân sĩ trong nghề mới biết thời gian và địa điểm cụ thể.”
Nhìn ông Ngụy trông có vẻ thần bí, trong lòng Đường Linh vui mừng, xem ra hôm nay cô đã hỏi đúng người rồi, rất rõ ràng ông Ngụy chính là “Người trong nghề” y phóc như trong lời ông nói!
Ánh mắt Đường Linh sáng như đèn pha, cười ngọt ngào nói, “Vậy không biết ông nội Ngụy có thể dẫn cháu đi xem một chút được không!”
Tuổi cô quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều bị hạn chế, cần có người dẫn dắt.
“Hả? Tiểu Đường còn muốn đổ thạch?”
Ông Ngụy có chút không quá tán thành, mặc cho cô bạn nhỏ Tiểu Đường có bao nhiêu thành thục thận trọng, trước sau cũng vẫn còn là con nít mà thôi, thực sự không thích hợp đổ thạch!
Đường Linh biết suy nghĩ trong lòng ông Ngụy, mở miệng nói, “Cháu chỉ muốn đi học hỏi mà thôi!”. Đường Linh cười giảo hoạt, “Cháu cũng muốn được giống như ông nội Ngụy, tri thức uyên bác!”
Ông Ngụy nghe vậy liền cười ha ha, nhóc quỷ này dẻo miệng, còn hiểu được nịnh hót!
Nhưng trong bụng ông Ngụy vẫn thấy vui vẻ, trong đám con cái cháu chắt nhà ông, ngoại trừ đứa cháu trai ngoại kia ra thì không có một đứa nào thấy hứng thú với mấy thứ đồ cổ ngọc thạch, điều này làm cho ông Ngụy vô cùng buồn bực! Bây giờ ông khó khăn lắm mới hữu duyên gặp phải “bảo bối” Đường Linh này, đương nhiên đặc biệt yêu thích!
“Ha ha! Tiểu Đường thật sự muốn đi?”. Ông Ngụy vẫn hỏi nhiều hơn một câu.
“Chẳng lẽ cháu lại muốn lấy chuyện này trêu ghẹo ông nội Ngụy sao?”. Đường Linh ngẩng đầu cười lấp lánh với ông, nhìn chăm chú vào ông với ánh mắt kiên định.
Ông Ngụy thấy vậy, cười gật đầu, “Cuối tuần này sẽ có một trận đổ thạch, sáng sớm tám giờ gặp mặt tại đây, ông sẽ dẫn Tiểu Đường đi mở mang kiến thức!”
Ánh mắt Đường Linh cười cong cong, gật đầu, “Vậy thì cháu cám ơn ông nội Ngụy trước nha!”
Đương nhiên Đường Linh chẳng phải là người hấp tấp, cũng sẽ không tùy tiện tin tưởng người xa lạ, cô chính là nhìn thấy trên người ông Ngụy một luồng khí độ an lành, đôi mắt của cô hiện tại ngoại trừ có thể nhìn thấy vật phẩm có lớp sương mù bao bọc, cũng có thể nhìn ra một lớp sương mù nhàn nhạt từ thân thể người!
Giống như là ông Ngụy, cô biết được luồng khí bao quanh ông là khí tốt lành, vậy ông Ngụy nhất định không phải là người tầm thường, mà từ trên người anh chủ sạp ném tảng đá đen kia cô nhìn thấy một luồng hắc khí, cô không biết luồng hắc khí đó từ đâu tới, cũng không biết chính xác luồng hắc khí kia có phải đại biểu cho điều xấu hay không, xem ra Tiểu Khôi đã gây ra sự biến hóa trên thân thể cô, cô vẫn cần thời gian chậm rãi khám phá!
Giữa lúc tâm tư Đường Linh đang phiêu lãng, hướng dẫn viên trên khán đài kéo tâm tư Đường Linh quay lại.
“Xin mọi người im lặng một chút, hội giao dịch lần này lập tức sẽ bắt đầu, tất cả tuân theo hàng hóa giao dịch, nguyên tắc không thể trả hàng, hi vọng mọi người giao dịch thuận lợi!”. Trên khán đài người chủ trì giới thiệu vắn tắt, mỗi tháng đều diễn ra một lần hội giao dịch, người tới nơi này đều hiểu quy tắc, cũng không cần thiết nhiều lời.
“Lão Vương, ông nghe nói chưa, lần này đấu giá tự do có bức tượng Phật Đại Nhật Như Lai bằng đồng thời Khang Hy, không biết có thật không đây!”
“Sao biết được, tôi tới đây cũng chính vì nó, nhất định phải giám định cẩn thận một chút!”
“Mọi người cũng nghe cả rồi sao? Bất quá cũng chỉ là những món đồ cổ Hà Toàn ngày trước bán ra, không có một món nào là đồ thật a! Nên phải nhìn kỹ mới mua, đừng để bị đục lỗ!”
Cái gọi là đục lỗ, chính là mua phải hàng giả, đây là thuật ngữ chuyên ngành, ông Ngụy vừa nãy cũng mới giảng giải cho Đường Linh nghe rồi.
“Còn chuyện lớn nữa, mọi người khẳng định không biết!”
“Chuyện gì?”. Tất cả mọi người nhìn người vừa cất lời, hiếu kì hết sức.
“Lưu Triển Bằng, các ngươi đều biết đúng không!”
“Lưu Triển Bằng có người nào không biết, tay này trước đây là lão đại trong giới đồ cổ ngọc thạch tại thành phố S, nhưng đó là chuyện lúc trước rồi, hiện tại ông ta không nhằm nhò gì!”
“Ông ta chơi ngọc thạch chơi tới phá sản, hôm nay muốn đấu giá Trân Bảo Trai tại đây!”
“Trân Bảo Trai? Có kẻ ngốc mới mua! Ai mà không biết Trân Bảo Trai kia hiện tại chỉ còn lại cái vỏ rỗng, đồ cổ ngọc khí đáng tiền bên trong đều bị đem đi gán nợ hết rồi!”
“Thì đúng rồi! Haiz, lại nói người này cũng thật xui xẻo, cứ bị dày vò mãi như thế, phỏng chừng muốn đông sơn tái khởi ( tự vươn lên lần nữa) còn khó hơn lên trời!”
Đường Linh nghe người bên cạnh thấp giọng bàn luận, khóe miệng dâng lên một độ cong, trong mắt xẹt qua một tia sáng chói!
Lưu Triển Bằng? Trân Bảo Trai? Đây là cơ hội rất tốt!