Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Quyển 1 - Chương 13: Chợ đồ cổ (5)



Trong chợ đồ cổ có ngân hàng, Đường Linh và ông Ngụy đi tới ngân hàng Hoa Hạ, ông Ngụy trực tiếp gọi giám đốc ngân hàng tới, nói một lần tình huống của Đường Linh, sau khi giám đốc ngân hàng nghe xong, không nói hai lời, đích thân làm giúp Đường Linh một tấm thẻ ngân hàng Hoa Hạ.

Lúc mà Đường Linh cầm trong tay tấm thẻ VIP ngân hàng Hoa Hạ đã được giám đốc ngân hàng thăng cấp làm giúp, có chút dở khóc dở cười, lần thứ nhất thế giới quan xảy ra thay đổi, trước đây đi ngân hàng làm thủ tục đều phải xếp hàng khá lâu, chịu thái độ phục vụ kém, nhưng hiện giờ bởi vì cô gửi ngân hàng Hoa Hạ số tiền 300 vạn, được hưởng thụ giám đốc ngân hàng phục vụ chăm sóc, ngay cả đến thủ tục cần đưa giấy chứng minh nhân dân ra để làm thẻ ngân hàng cũng lược qua!

Đường Linh cuối cùng chỉ nhận của ông nội Ngụy 200 vạn, ông biết Đường Linh đây là muốn trả cho ông một món ân tình, ông cũng biết Đường Linh là thật lòng cảm kích ông, ông quả thực cũng rất thích cô gái nhỏ Tiểu Đường, đương nhiên cũng đồng ý chấp nhận thành ý của Đường Linh.

Giám đốc ngân hàng tiễn hai người ra tận cửa, nhìn bóng lưng Đường Linh rời đi, cảm khái vô hạn!

200 vạn a!

Một cô gái nhỏ đã có 200 vạn tiền dư, thế đạo này là sắp thay đổi rồi sao!

Từ trong ngân hàng đi ra, hội giao dịch còn chưa kết thúc, ông Ngụy khá cảm thấy hứng thú hỏi, “Tiểu Đường, vòng tay kia cháu lấy ở đâu ra?”

Theo lý thuyết ở chợ đồ cổ hỏi lai lịch của vật phẩm, là sự việc kiêng kỵ, nhưng ông Ngụy nhìn ra được Đường Linh không phải người như vậy, mà ông cũng rất mực hiếu kỳ, cho nên đã bật hỏi.

“Trên sạp hàng moi được!”. Đường Linh tùy ý nói, hiện tại chuyện cô quan tâm là một chuyện khác, bất quá, không vội! Từ từ đi!

“Kiểm lậu kiếm được!”

Tuy ông đoán ra loại khả năng này, nhưng sau khi xác nhận được, vẫn cảm thấy chấn động! Quên đi! Cô nhóc chính là lấy việc kích thích ông làm vui thích, kích thích thì kích thích quen là được rồi!. “Bỏ ra bao nhiêu tiền kiểm được?”

Đường Linh nở nụ cười gian trá, giơ lên một nắm tay nhỏ, nhìn biểu tình hơi đờ đẫn của ông Ngụy, chậm rãi nói, “10 đồng!”

Ông Ngụy tức khắc trợn tròn mắt, nghiêm trọng hoài nghi sự “kích thích” này có thành thói quen nổi không! Ông ai oán liếc mắt nhìn Đường Linh, tỏ vẻ Đường Linh đang khi dễ người già như ông vậy!

Hồi lâu, ông Ngụy cười thư thái ha ha, nói, “Cháu gái Tiểu Đường à, có tiền đồ nha!”

Đường Linh cười cong khóe miệng, là có tiền đồ đó!

“Á?”. Ông Ngụy như nhìn thấy gì đó, nhẹ giọng nói.

Đường Linh theo tầm mắt ông nhìn tới, trong lòng có chút ngoài ý muốn, dĩ nhiên là bọn họ?

Đường Linh ngẩng đầu nhìn ông Ngụy, lẽ nào ông Ngụy quen biết?

Tư Đồ Hạo ở xa đã trông thấy Đường Linh, cao hứng giơ tay ra hiệu về hướng Đường Linh, song khi cậu chú ý tới ông lão đứng bên cạnh Đường Linh, biểu tình tức khắc giống như nuốt phải quả trứng gà, cánh tay giơ lên cứng ngắc không biết thế nào cho phải!

Trông thấy bộ dạng Tư Đồ Hạo kia, Đường Linh không nhịn được bật cười, xem ra ông Ngụy quen hai anh em nhà Tư Đồ kia, nhưng mấy người họ có quan hệ như thế nào đây? Đường Linh âm thầm suy xét.

Một đoàn xuyên qua đám đông đi tới, hai anh em Tư Đồ Văn, Tư Đồ Hạo có chút câu nệ, Tô Cảnh nhìn thấy Đường Linh chỉ nhíu mày, không nói gì.

Nếu nói đến Tô Cảnh, trong ký ức Đường Linh vẫn khắc sâu, không chỉ bởi vì tên nhóc này ẵm hết hạng nhất nhiều năm học, mà bởi vì ngạo khí khắp người Tô Cảnh, cậu ta và Tư Đồ Văn là hai loại người, Tô Cảnh ngạo khí mà lạnh khốc, ngoại trừ vài người ra, không ai có thể lọt vào mắt cậu ta, Tư Đồ Văn kiêu ngạo nhưng đều cư xử ôn hòa, đương nhiên loại ôn hòa này Đường Linh biết, chỉ là màu sắc tự vệ của cậu ta mà thôi, cô nhìn ra được Tư Đồ Văn nhìn như đối với cô rất hòa khí, nhưng trong xương cốt lại xem thường cô!

Lương Văn Thù, một nữ sinh khác cũng tham gia cuộc thi toán, cậu ta và Viên Nhạc có thể nói là hoa khôi của lớp, dáng vẻ xinh đẹp, thành tích học tập cũng tốt, cho nên thật khiến người ta yêu thích.

Lưu Hân nhìn thấy Đường Linh lại cực kì vui mừng, giành trước bọn họ một bước, chạy đến bên cạnh Đường Linh, kéo tay Đường Linh, có chút tức giận nói, “Đường Đường, cậu không có nghĩa khí, cũng không chờ chúng tớ, tự chạy đi trước!”

Đường Linh buồn cười nhìn Lưu Hân đang chu cái miệng nhỏ nhắn ra, bèn mở miệng nói, “Phòng thi không cùng nhau, tớ đây không phải bị lạc mất rồi sao!”

Lưu Hân nghe vậy cũng tỏ ra thấu hiểu, nếu không phải cô và Lương Văn Thù thi xong cùng vào WC, cũng sẽ không gặp phải bọn Tư Đồ Hạo, cô gật đầu rồi nói, “Được rồi, lần này tha cho cậu đó!”

“Ah! Chỉ thi 20 phút liền rời khỏi phòng thi, vậy mà cũng gặp được, thật vi diệu!”. Tô Cảnh thực sự không hiểu nổi, tại sao cô giáo Kim lại để người như vậy tham gia, hoang phí một suất thi! Giọng nói rõ ràng bất thiện.

” 20 phút?”. Lưu Hân trừng hai mắt, miệng mở thật lớn, “Đường Đường cậu giải bài thi mất có 20 phút!”. Phải biết đến tận khi tiếng chuông nộp bài thi vang lên, cô mới miễn cưỡng giải hết bài thi!

“Đường Đường, cậu cũng quá đả kích tớ rồi đó!”

Đường Linh sờ mũi một cái, xấu hổ cười nói, “Tớ đây không phải ngồi không yên, nên muốn ra ngoài trước sao!”

Hiển nhiên Tư Đồ Hạo cũng hết sức kinh ngạc, nhưng không mở miệng, chỉ lo ông Ngụy sẽ chú ý tới mình!

Tư Đồ Văn nhìn em trai một lát, có chút chật vật mở miệng nói, “Ông ngoại!”

Khí thế ông ngoại luôn mạnh mẽ như vậy! Mỗi lần nhìn thấy ông ngoại, đừng nói là bọn họ, ngay cả bậc cha chú, đều sẽ là bộ dáng nghiêm túc nghe dạy bảo!

Ông Ngụy nhíu mày, “Uhm!” một tiếng, đưa mắt nhìn Đường Linh!

Đường Linh lại nhún vai, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa ông Ngụy và hai anh em Tư Đồ, cười trêu nói, “Ông nội Ngụy uy vũ!”.

Nghe Đường Linh nói thế, ông Ngụy cười ha ha, con nhóc này còn dám trêu đùa ông!

Tư Đồ Hạo há miệng ngây ngốc, đây là ông ngoại cậu ư? Không phải là hoa mắt đâu nhỉ!

Dùng sức dụi mắt, ông ngoại cậu vẫn luôn là người nghiêm túc không nói cười tùy tiện, từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, vẫn chưa từng thấy qua ông ngoại cười to như vậy! Đối với anh em họ vẫn được tính là khá tốt, những người bậc cha chú của cậu, có ai mà không bị ông ngoại quát mắng, quả thực chính là thái thượng hoàng a!

Tư Đồ Văn cũng thất thần, nhất thời không kịp tỉnh táo lại!

Đường Linh thấy vậy, cúi đầu mỉm cười, ông nội Ngụy này thật đúng là thú vị nha!

Ông Ngụy bị Đường Linh cười có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, có chút khó chịu, cũng không thể để con nhóc này chê cười, tận lực “ôn nhu” hỏi, “Sao hai đứa lại tới nơi này? Hôm nay không cần đi học?”

Nhìn bộ dáng Tư Đồ Hạo như gặp quỷ, há hốc miệng mãi không nói nên lời.

Nhìn điệu bộ quỷ quái kia của Tư Đồ Hạo, ông Ngụy thầm nói “tên nhóc không tiền đồ”! Đây nếu là con nhóc Tiểu Đường kia, chắc chắn biết thuận theo cọc mà bò lên trên, sao nỡ để ông phải lúng túng thế này! Bọn nhóc con này, không có đứa nào khiến ông hài lòng cả!

Trong bụng nổi giận, quát, “Hai đứa tiểu tử thối! Không chịu đi học cho giỏi, chạy tới nơi này làm loạn, ông thấy hai đứa chắc ngứa da rồi hả!”

Tư Đồ Hạo thấy ông Ngụy rốt cục “bình thường” lại rồi, mới mau chóng mở miệng nói, “Ông ngoại, không phải đâu! Chúng cháu không trốn học…”. Nói còn chưa dứt lời, liền bị ông Ngụy cắt ngang.

“Không trốn học! Cháu nghĩ ông già nên hồ đồ rồi hả, hôm nay thứ hai, trường học không lẽ cho nghỉ học!”

Đường Linh sau khi nghe xong, bật ra tiếng, nhịn không được phì cười, không nghĩ tới, ông Ngụy một người học thức uyên bác đến vậy, mà lại có một mặt tính khí trẻ con thế kia, nói thật, Đường Linh cực thích tính cách của ông nội Ngụy rồi!

“Ông nội Ngụy, chúng cháu đang được cầm kim bài miễn tử, quang minh chánh đại trốn học đó!”. Đường Linh hài hước chen vào một câu.

Nhìn sắc mặt ông Ngụy hòa hoãn đôi chút, Đường Linh háy mắt ra dấu cho Tư Đồ Hạo, tên nhóc này cũng cơ trí, đem chuyện bọn chúng được đại biểu cho trường tham gia cuộc thi toán học, trường học cho phép bọn họ thi xong được tự do hoạt động nói ra cặn kẽ, đừng thấy tên Tư Đồ Hạo này bình thường ba hoa chích chòe, nhưng khi nói chuyện lại có trật tự rõ ràng, bắt được trọng điểm.

Ông Ngụy đánh giá Đường Linh, ông không phải không nghe thấy thằng nhóc cao ốm kia vừa nói cái gì, cô nhóc này chỉ thi có 20 phút đã rời phòng thi, ông cũng không cho rằng cô nhóc đang càn quấy, khả năng cô nhóc này thông minh đây! Ông càng nhìn cô nhóc này càng vừa mắt nha!

Ông Ngụy lại nói vài câu, hai anh em nhà Tư Đồ bày ra dáng vẻ khoanh tay nghe dạy dỗ, ông Ngụy lại dặn dò Đường Linh việc đổ thạch vào cuối tuần, liền vội vàng rời khỏi! Vòng tay này ông phải đi về nghiên cứu cẩn thận!

Một đám người với đủ loại thần sắc khác nhau chăm chú nhìn Đường Linh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.