“Thành quỷ?”. Đường Linh cười nhẹ một tiếng, “Vậy còn không bằng kiếp sau làm vợ chồng, chú còn có thể bạo hành hắn ta!”. Trong giọng nói mang theo sự lạnh bạc nhàn nhạt.
Trong phút chốc bầu không khí căng thẳng bị quét sạch, lực chú ý của mọi người đều chuyển tới trên người cô gái nhỏ ngồi trong góc khuất kia, người kinh hãi nhất không ai bằng chính là tên cầm đầu Phùng Tam kia, cô bé ngồi yên vị đối diện với hắn, vậy mà nãy giờ hắn không chú ý nơi đó có người!
Đây đối với Phùng Tam loại người lăn lộn trên giang hồ sống cuộc đời liếm máu trên lưỡi đao mà nói, tính cảnh giác tuyệt đối là một món vũ khí bảo vệ tánh mạng, thế mà hôm nay hắn dĩ nhiên mất tính cảnh giác!
Lưu Triển Bằng ngây ngốc nhìn Đường Linh, hoảng hốt một chút, mới nhớ tới cô gái nhỏ này, muốn mở miệng nói gì, lại như bị mắc kẹt, nhớ tới lời đứa nhỏ này nói, trong lòng pha trộn đủ loại mùi vị lẫn lộn! Ánh mắt phức tạp nhìn Đường Linh, kèm theo chút không hiểu!
Đường Linh không hề để ý tới phản ứng của mọi người, tay trái chống cằm, tay phải để lên bàn, ngón trỏ gõ lên mặt bàn, phòng khách an tĩnh chỉ có tiếng vang lộp bộp.
Đường Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, lười biếng nhìn Phùng Tam, chậm rãi nói, “Đòi tiền mà thôi, ngồi xuống bàn bạc là được rồi!”. Tiện tay làm ra tư thế mời đối với Lưu Triển Bằng, sau đó cả người ngả ra phía sau dùng một loại phương thức tựa lưng thoải mái tựa vào ghế.
Lưu Triển Bằng do dự một chút, lưu loát kéo cái ghế khác ra, ngồi xuống!
Mấy tên côn đồ kia, nhìn nhau, tên côn đồ tóc vàng kia cất giọng nói với Phùng Tam còn mang ý trưng cầu ý kiến, “Lão đại!”
Phùng Tam khoát tay một cái, mấy tên côn đồ đứng lùi ra phía sau Phùng Tam.
Đám côn đồ nhãi nhép kia Đường Linh không thèm để ý tới, cô nhìn thẳng nói với Phùng Tam, “Phùng lão đại, ngài hôm nay đến là muốn đòi tiền? Hay là đòi mạng?”
Phùng Tam có chút lạnh lùng âm hiểm nhìn Đường Linh, “Đòi tiền thì thế nào? Đòi mạng thì lại thế nào?”
Đường Linh cũng không bị sự âm lãnh của Phùng Tam hù dọa, nở nụ cười nhạt nói, “Đòi tiền thì trả tiền, đòi mạng?”
Đường Linh trầm ngâm một chút, nghiêng đầu nhìn sang Lưu Triển Bằng người đang nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ kia, ngón trỏ gõ nhẹ lên cánh môi đỏ mọng, chau mày như tự hỏi điều gì, “Anh lấy mạng của ông ta có hữu dụng sao? Giết ông ta không chỉ không thu được tiền, còn phải chịu trách nhiệm chôn xác, tên Vương Bình kia hẳn là sẽ không trả thêm vài đồng tiền công cho anh đâu! Anh còn dính vào một đống phiền phức! Cũng thật là không lợi lộc gì!”
Lưu Triển Bằng há hốc miệng, nhìn Đường Linh như nhìn quái vật, hoàn toàn không cách nào tin tưởng, nghe được lời này xuất phát từ miệng của một cô bé gái khoảng chừng 10 tuổi! Đứa nhỏ này biết mình đang nói gì không?
Phùng Tam cau mày lại, hiển nhiên đứa nhỏ này nói trúng tâm sự của hắn, tuy rằng hắn lăn lộn trong giới hắc đạo, nhưng cũng không phải đúng chất giang hồ, những việc đánh nhau thu nợ …… cũng thường làm, giết người phóng hỏa hắn còn chưa làm qua đâu, huống hồ loại người Vương Bình này, còn chưa xứng để cho mình giết người vì hắn ta!
Nhìn vẻ mặt Phùng Tam, Đường Linh đã biết hắn hẳn là đang cân nhắc điều cô vừa nói, cô lại thản nhiên mở miệng nói, “Vương Bình mời Phùng lão đại đến đòi nợ, có kỳ hạn không?”
Nếu đòi nợ mà dễ dàng như vậy, thì sao lại xuất hiện nhiều công ty đòi nợ hộ như vậy! Cho dù là hắc đạo đi thu nợ, cũng cần thời gian!
“Lão đại của chúng ta muốn đòi nợ, liên quan gì đến con nhãi ranh chết tiệt như mày!”
Tên lưu manh tóc vàng đã sớm nhìn Đường Linh không hợp mắt, mấy người bọn hắn vẫn đứng ở một bên, con nhãi ranh kia vậy mà ngồi ở đó “Đàm phán” cùng với lão đại?
Trong mắt Đường Linh xẹt qua một tia âm lãnh, nhưng không có phát tác, chôn chặt tâm tư ở đáy lòng, tuổi của cô thực sự quá nhỏ, đang là thời điểm không có thế lực của riêng mình, cô còn hiểu được không nên tức giận nhất thời!
Phùng Tam xua tay ngăn chặn tên lưu manh tóc vàng kia vẫn định nói ra gì đó.
“Bản lĩnh của một người không hề quyết định bởi tuổi tác, tôi tin tưởng Phùng lão đại có thể trở thành lão đại của tất cả những người ở đây, dựa vào cũng không phải là tuổi tác!”. Đường Linh cười nhạt nhìn Phùng Tam.
“Không sai!”. Tuổi tác quả thực không thể quyết định năng lực, điểm ấy Phùng Tam rất rõ ràng, thủ hạ của hắn có không ít người lớn tuổi hơn hắn! Mà có thể làm lão đại của bọn chúng, cũng chỉ có hắn!
Đường Linh thấy Phùng Tam tán đồng suy nghĩ của mình thì gật đầu, Phùng Tam này quả thật có năng lực ngồi lên vị trí lão đại! Chớ nhìn hắn thập phần vô lại, nhưng lại là người có đầu óc!
“Tôi muốn biết, Vương Bình cho anh hạn chót là khi nào?”. Hiện ở trong tay Đường Linh quả thật có 200 vạn, thế nhưng tiền này cô còn muốn dùng vào chỗ khác!
“Cuối tuần này!”. Trên người cô bé này có loại tính cách khiến hắn thưởng thức, còn nhỏ tuổi đối mặt đám côn đồ như bọn hắn, vẫn trầm ổn không loạn như cũ, còn có thể ngồi ở đây đàm phán với hắn, khí độ này không phải người bình thường có được, huống chi là một đứa bé!
Đường Linh gật đầu, sau đó đưa tay luồn vào trong túi quần.
“Đừng nhúc nhích! Mày muốn làm gì!”. Tên lưu manh tóc vàng nắm trong tay cây gậy sắt, vọt tới trước người Đường Linh, lại bị Phùng Tam một tay ngăn cản.
“Lôi Tử, mày làm gì!”. Phùng Tam quát lạnh một tiếng, Lôi Tử phản ứng có hơi quá khích!
Sắc mặt tên Lôi Tử tóc vàng tức giận nói, “Lão đại! Cẩn thận con thỏ nhỏ chết bầm này giở trò gian trá!”
Đường Linh nghe thấy tên đó nói, có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ hắn cứ nghĩ là cô có thể móc được súng từ trong túi ra? Xem nhiều phim điện ảnh quá nhỉ!
Không để ý đến chuyện Phùng Tam bên này, nếu hắn cả thủ hạ của mình cũng không chế trụ được, vậy chức lão đại của hắn nên đổi người rồi!
Một xấp nhỏ tờ tiền 100 tệ được bỏ lên trên bàn, Đường Linh đẩy xấp tiền tới trước mặt Phùng Tam, mở miệng thản nhiên nói, “Phùng lão đại, có thể dàn xếp một chút không, buổi chiều cuối tuần này quay lại Trân Bảo Trai lấy tiền? Nếu cuối tuần vẫn không thu được tiền, vậy Phùng lão đại cứ theo quy củ mà làm việc, tôi nghĩ Lưu Triển Bằng cũng không thể nói gì được!”
Phùng Tam nhìn xấp giấy bạc nguyên 100 tệ trước mặt, hắn thấy khó hiểu vì sao một đứa bé có thể lấy ra số tiền bằng ba tháng tiền lương của một nhà bình thường, nhìn cách ăn mặc của con nhóc này, cũng không phải là con cái nhà giàu! Cho dù là người trưởng thành, đối mặt với người của hắc đạo như bọn hắn, cũng tuyệt không thể trấn định như thế!
Đường Linh chỉ cười nói, “Tuy rằng tôi tuổi nhỏ, nhưng cũng biết quy củ trên giang hồ, 1.000 đồng này coi như là đưa cho các anh em phí vất vả, vẫn hi vọng Phùng lão đại không chê ít mới tốt!”
Con đường thu nợ, kiếm được tiền đều là từ hai phía, một là của người ủy thác, mà một phía khác đương nhiên chính là người thiếu nợ, cũng không phải là cô có tiền để phô bày, mà là cô hiểu rõ Lưu Triển Bằng thật sự không có tiền để đuổi đám người kia đi, nếu có tiền, cũng sẽ không khiến bầu không khí trở thành kiểu giương cung bạt kiếm như bây giờ!