Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Quyển 2 - Chương 12: Quan uy thật lớn



Edit: Heidi_Nhược Vũ Các

Người phụ nữ thời thượng thấy người đã tới, quay người chạy nhanh qua đó, vừa định kéo cánh tay của anh ta, ai ngờ người đàn ông đó hành động trước, cất bước đi tới chỗ cô giáo Từ Khiết đang vỗ về cô bé gái trong lòng, một tay kéo cô bé qua, ôm vào ngực, ôn nhu dỗ dành, “Tiểu Viện ngoan, đừng khóc đừng khóc, papa ở đây!”

Trong phòng bỗng yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy âm thanh người đàn ông dỗ con gái, cô bé gái khóc trong chốc lát, dần dần ngừng lại.

Người đàn ông lúc này mới đứng người dậy, cau mày hướng về phía người phụ nữ thời thượng trầm giọng hỏi, “Văn Hà, đã xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Văn Hà thấy giọng điệu của người đàn ông không tốt, lập tức bày ra vẻ yếu đuối, tiến lên khoác cánh tay người đàn ông, chỉ vào Dương Phong với vẻ mặt oan ức!

“Còn không phải là vì tên giáo viên giả danh này! Vốn muốn anh ta dạy thêm cho Viên Viên nhà chúng ta để nâng cao thành tích, nào ngờ thành tích của Viên Viên giảm sút trầm trọng! Hơn nữa gần đây cũng không thích nói chuyện! Em chỉ qua đây kêu bọn họ giải thích, kết quả chính bọn họ còn nói em không biết đạo lý, còn tranh cãi gay gắt với em!”

Vừa nói còn vừa bĩu môi, giống như thật sự đã bị người khác khi dễ, “Em chỉ là một người phụ nữ dắt theo trẻ con, đương nhiên không tranh cãi được với bọn họ! Văn Đào, anh nhất định phải giúp con gái có một lời giải thích chính đáng nha!”

Người đàn ông vừa nghe đến chuyện liên quan đến con gái, vẻ mặt lập tức lạnh băng, nghiêm mặt nhìn Dương Phong, “Thầy Dương, tôi mời anh tới dạy thêm cho con gái tôi, sao thành tích lại giảm sút như thế?”

Dương Phong còn chưa kịp mở miệng, Vương Chí Bằng đứng bên cạnh đang bốc hỏa mở miệng nói, “Thành tích giảm sụt, cũng không thể đổ tất cả trách nhiệm lên giáo viên dạy kèm! Chúng tôi đều chấp nhận hoàn trả học phí, còn muốn bắt chúng tôi thế nào nữa!”

Người đàn ông nghiêm nghị nhìn Vương Chí Bằng, hừ lạnh một tiếng, “Tôi không hỏi anh!”

Vương Chí Bằng nghe xong sững sờ, vẫn rất khí thế muốn mở miệng, lại bị Từ Khiết kéo lại!

Dương Phong khẽ cau mày, nhìn tới cô bé đứng cạnh người đàn ông, mới mở miệng nói, “Liên quan tới thành tích giảm sút của Tiểu Viện, tôi có một bộ phận trách nhiệm, tôi đồng ý hoàn trả học phí, anh xem như vậy được không?”

Sắc mặt người đàn ông không đổi, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm, “Học phí là thứ yếu, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân vì sao thành tích của con bé bị giảm sút! Thành tích trước đây của con bé luôn xuất sắc, sao đột nhiên lại sa sút trầm trọng như thế!”

“Tôi dạy thêm cho Tiểu Viện cũng được một đoạn thời gian rồi, đến thời gian gần đây thành tích của em ấy mới bị giảm sút, nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ ràng, hai vị thân là phụ huynh, nên nói chuyện với em ấy nhiều hơn! Mà không phải trực tiếp chạy tới đây hỏi tôi!”

Ánh mắt Dương Phong và của người đàn ông chạm nhau, trên thân người đàn ông phát sự áp bức vô hình nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn!

Người đàn ông cau mày, cúi đầu nhìn cô con gái yêu trong lòng, đáy mắt xẹt qua một chút nghi ngờ, anh làm công tác giáo dục nhiều năm, đương nhiên biết rõ vấn đề thành tích, trình độ hay khóa học của giáo viên dạy kèm cũng chỉ là một phần, mà quan trọng hơn lại là vấn đề của chính học sinh đó!

“Văn Đào, anh đừng nghe anh ta nguỵ biện! Trước đây khi anh ta chưa dạy Viên Viên, con gái vẫn bình thường, sau khi anh ta đến dạy thì thành tích của con gái bỗng trượt dốc!”

Hoắc Văn Hà trừng mắt với Dương Phong và Vương Chí Bằng, đã đắc tội với cô, cũng đừng mong được sống tốt!

“ Ái! Văn Đào, anh nói xem có khả năng hay không, anh ta thừa dịp chúng ta không ở bên cạnh, đã làm gì Viên Viên rồi!”. Vẻ mặt kinh sợ, cánh tay cô vội vã kéo căng cánh tay người đàn ông!

Lời này vừa nói ra, cả đám người ngay cả người luôn giữ bình tĩnh như Dương Phong, sắc mặt đều trầm xuống!

“ Cô nói nhăng cuội gì đó! Thầy Dương của chúng tôi là đại biểu thầy giáo ưu tú! Sao có khả năng làm gì con gái cô hả! Cô không nên ăn nói lung tung!”

Cố Vũ San đang đứng cạnh cửa với Đường Linh rốt cục cũng không nhịn nổi nữa, vọt tới trước mặt Hoắc Văn Hà, vẻ mặt tức giận!

Người đàn bà này sao có thể mở to mắt mà nói dối!

“ Đại biểu thầy giáo ưu tú?”

Hoắc Văn Hà cười phì ra tiếng, “Các người mà tính cái gì đại biểu thầy giáo ưu tú? Các người có giấy chứng nhận tư cách không? Các người nơi này có giấy phép đăng ký kinh doanh không? Không có bất cứ chứng nhận gì, mà vẫn dám bày ra hại học sinh! Văn Đào, anh phải xử lý thật nghiêm khắc trường hợp của bọn họ nha!”

Đàn ông sờ môi, chau mày, loại lớp học thêm kiểu này vừa mới hình thành, không có bất kì giấy tờ thủ tục nào, nếu muốn gây hại cho học trò thì vô cùng dễ dàng, xem ra anh cần phải báo lên trên, chỉnh đốn đàng hoàng mới được!

Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của người đàn ông, Hoắc Văn Hà biết được mục đích đã đạt được!

“Người phụ trách nơi này là ai?” Người đàn ông ngẩng đầu lên cất giọng trầm thấp hỏi.

“Chính là tôi!”. Dương Phong nói với nét mặt nghiêm túc.

“Nhanh chóng đóng cửa chỗ này đi, loại kinh doanh không giấy phép này là phạm pháp, nếu đợi người bên trên đích thân xuống kiểm tra, sẽ không chỉ vậy đâu!”

Hôm nay về hắn sẽ soạn thảo văn bản, nói không chừng bên trên còn sẽ khen ngợi hắn! Phải biết rằng nếu hắn là người đầu tiên đưa ra được cơ chế chỉnh đốn việc học thêm, nếu thành công, đây được xem như công trạng!

“Đóng cửa?”

Trong lòng Dương Phong khẩn trương, anh chỉ là nghe nói người đàn ông này là người của cục Giáo dục, không nghĩ tới dám kêu anh đóng cửa!

“Vị tiên sinh này, tôi chỉ là lập lên một lớp học thêm dạy bù cho học sinh, cũng là suy nghĩ cho các em, bởi vì chuyện của con gái anh, mà anh bắt chúng tôi đóng cửa, có phải có hơi quá rồi không!”

Người đàn ông tay vẫy một cái, “Không cần nói nhiều, chờ đóng cửa đi!”

Trong lòng hắn đã quyết định, đây đã không chỉ là vấn đề thành tích của con gái, càng là việc quan hệ đến công lao thành tích của hắn, đương nhiên không thể nương tay!

Lời này vừa nói ra, ngay cả Vương Chí Bằng người tích tụ một đống lửa giận cũng hoảng rồi, lớp học thêm đóng cửa, vậy cuộc sống của bọn họ sẽ thế nào đây!

Hoắc Văn Hà nghe thấy, khuôn mặt lộ ra nụ cười chiến thắng, khinh miệt nhìn mấy người họ, hừ! Muốn đấu với cô! Sẽ cho mấy người chết thảm!

Lúc đó bầu không khí trong phòng thập phần khẩn trương!

Một giọng nói trong trẻo dễ nghe cất lên, còn mang theo chút biếng nhác, phá tan không khí sốt sắng trong phòng, truyền tới trong tai mỗi người!

“ Trưởng khoa Mã, quả nhiên quan uy thật lớn!”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cửa, chỉ thấy Đường Linh hai tay khoanh trước ngực, dựa trên khung cửa, sắc mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm trưởng khoa Mã, hiển nhiên là đứng đó đã lâu!

Rõ ràng như thế, câu nói kia xuất từ miệng Đường Linh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.