Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Quyển 2 - Chương 47: Diệt Luân Hồi, thu phục Thanh bang 1/2



Edit: Heidi_Nhược Vũ Các

Ánh mắt Đường Linh âm u, nhìn Nhị Cẩu phân phó nói, “ Nhị Cẩu, đưa Lôi Tử và em trai anh ta đi trước!”

Nhị Cẩu cùng Lôi Tử sững sờ, hai người cùng nhau lắc đầu, “ Linh tỷ, muốn đi thì cùng đi!”

Đường Linh nhìn hai người, “Đi!”

Hai người ngẩn ra, nhìn đôi mắt Đường Linh kiên định, Lôi Tử khẽ cắn răng, thân mình dựa vào Nhị Cẩu, “ Người anh em, chúng ta đi trước!”

Ý tứ lão đại hắn hiểu, hắn và Lôi Vũ đều bị thương, hành động bất tiện, thân thủ Nhị Cẩu bình thường, không giúp được gì, lúc này hắn cần phải làm là giảm bớt gánh nặng cho lão đại, hắn hiểu rõ thân thủ lão đại, tuy rằng kẻ địch đông, nhưng lão đại muống thoát thân cũng không phải việc khó.

Nhị Cẩu nhìn Đường Linh một chút, lại nhìn Lôi Tử cùng em trai hắn một chút, nghẹn một hơi, một tay vịn một người, đám thủ hạ quán bar nhường ra một lối đi, ba người ra khỏi quán bar Luân Hồi.

“ Người của mày đã đi trước, mau thả lão đại chúng tao ra!”

Đường Linh nhếch miệng mỉm cười, “ Thanh bang thương tổn người của tôi, dễ dàng như vậy liền thả người, các người cho rằng Đế Hào chúng tôi chỉ là những kẻ húp cháo sao!”

Tôn Thanh lúc này hơi có chút mê muội, do mất máu quá nhiều tạo thành, Tôn Thanh cắn răng, có chút âm ngoan nói, “ Con nhóc con, tuy rằng tao không biết mày cùng Đế Hào có quan hệ như thế nào, nhưng trước khi động thủ mày cần phải hiểu rõ, chúng tao là người của Thanh bang, Đế Hào tuy rằng hai năm qua nổi trên đầu sóng ngọn gió, nhưng căn cơ Thanh bang sâu dày, nếu như mày hiện tại buông tay, tao cam đoan Thanh bang sẽ không tìm mày gây phiền phức, nếu mày còn u mê không tỉnh, thì đừng trách Thanh bang chúng tao lòng dạ độc ác, đào cả sào huyệt Đế Hào lên!”

“ Đào cả sào huyệt của Đế Hào lên?” Đường Linh nghe xong khẽ cười một tiếng, hàn ý lẫm liệt trong giọng nói, “ Vậy tôi muốn xem khả năng của đám các người rồi!”

“ Mày mau buông lão đại của chúng tao ra, mày coi Thanh bang chúng tao như chỗ không người! Đế Hào quả thực không để chúng tao ở trong mắt!”

“ Để ở trong mắt?” Đường Linh cười ma mị, trong mắt thâm trầm đáng sợ, “ Nếu như tôi muốn, Thanh bang sẽ nằm gọn trong bàn tay tôi!”

Đoàng!

Cái gì? Thực sự hung hãn, không chỉ gây sự với Thanh bang, lại còn muốn thu phục Thanh bang! Quả thực là nói chuyện viển vông!

Cách đó không xa trên ghế salon có một người đàn ông đang lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt người đàn ông đó như hang động không đáy, mãi đến tận lúc nghe được Đường Linh nói “ Thanh bang sẽ nằm gọn trong bàn tay tôi”, ánh mắt mới có chút phản ứng, mãi mới đứng lên, đi qua đám côn đồ, liếc mắt nhìn Đường Linh, xoay người ra khỏi quán bar.

Mấy tên tay chân ngây ngốc nhìn người đàn ông đó, không có ai đứng ra ngăn lại, bởi vì trên người đàn ông kia phát tán khí tức bén nhọn, cảm giác như muốn đóng băng người khác- – khủng bố!

Đường Linh tựa như có cảm giác, nhìn về phía cửa, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng lưng màu đen, cái bóng lưng này, nhìn rất quen mắt!

“ Mày đừng quá kiêu ngạo, cũng không sợ chém gió to quá gãy lưỡi!” Tôn Thanh âm ngoan nói một câu, lập tức trên cổ lại nhiều hơn một vết máu, Tôn Thanh thở hổn hển muốn phát điên.

“ Đường Linh, cậu vẫn nên tranh thủ thời gian buông Tôn ca ra, nhóm người chúng tôi sẽ không làm khó cậu!”

Mộ Kỳ Duệ có chút bận tâm Đường Linh sẽ không có cách nào thoát thân, hắn hiểu rất rõ Tôn Thanh, điển hình là loại người có thù tất báo, Đường Linh hôm nay gây thương tổn đến hắn, ngày sau nhất định sẽ hết sức phiền toái!

Đường Linh liếc mắt nhìn Mộ Kỳ Duệ, thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, trong lòng có chút ấm áp, tên nhóc này còn lo lắng cho an nguy của cô.

“ Tôi bây giờ muốn biết, đánh Lôi Tử gồm những kẻ nào! Động thủ một lần chỉ cần các người tự chặt đứt một tay, tôi tha cho các người một mạng!”

Một giọng nói như ác ma nơi địa ngục vang lên, coi như là đám đàn ông khắp phòng, trên người cũng không tự chủ nổi da gà toàn thân.

“ Hừ! Mày quả thực nói chuyện viển vông, Thanh bang chúng tao sẽ không để cho mày cứ thế sỉ nhục! Mau thả lão đại chúng tao ra, bằng không sẽ cho mày chết cũng không biết chết như thế nào!”

Một tên tay chân quát khẽ, hắn cũng không tin, bọn họ nhiều người như vậy không ngăn nổi một đứa nhãi ranh, kiêng kỵ nó làm gì, xông thẳng tới cứu ra lão đại, rồi khống chế con nhỏ đó lại, tóm được không chỉ muốn chặt đứt cánh tay nó, còn muốn đem nó băm thành tám mảnh! Bằng không lại cứ nghĩ rằng Thanh bang bọn họ dễ ức hiếp!

Ánh mắt Đường Linh biến đổi, khí tức ác liệt bắn ra, “Tôi chết như thế nào tôi không rõ, nhưng lão đại các người chính là bị các người bức chết!”

Dứt lời, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tay dùng một chút lực, con dao xẹt qua giữa cổ Tôn Thanh, máu đỏ tươi vẩy ra, phun vãi đầy mặt đất, sau đó đã nhìn thấy hai mắt Tôn Thanh trợn trừng ngã quỵ trên mặt đất, sau đó cả người nằm úp sấp trên đất, trên sàn nhà rất nhanh đã chảy đầy máu, màu đỏ tươi biến thành màu đỏ sậm!

Trong quán bar yên tĩnh một mảnh

“ Mày… mày giết lão đại!”

Tên vừa mới ầm ĩ đòi ra tay kia phát run nhìn một màn trước mắt, máu cổ Tôn Thanh phun bắn lên mặt hắn, có loại cảm giác máu huyết ấm nóng dinh dính ở trên mặt hắn từng giọt rơi xuống.

Mà trong lúc hắn  ngây người, đột nhiên trông thấy bóng dáng Đường Linh hơi động, lập tức đi tới trước mặt hắn, theo bản năng hắn muốn né tránh, muốn gào thét, lại phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng, cổ có chút tê tê, sau đó cảm giác giống như có cái vật gì ấm áp ghim lên lồng ngực, sau đó… đã không có sau đó!

Đường Linh liên tục giết hai người, những người khác trong quán bar mới phản ứng lại đây, “ Bắt lấy nó!”

Vài tên thủ hạ củaTôn Thanh, bay nhào hướng tới Đường Linh, Đường Linh tỉnh táo nhìn tất cả trước mắt, ngồi xổm người xuống tránh thoát một người, cấp tốc vung quyền, một quyền đánh vào bụng một tên, người kia hét lên rồi ngã gục, nắm lấy cổ tay một người khác, mạnh mẽ hướng lên trên gập lại, tiếng gãy xương cổ tay răng rắc không ngớt, phi thân đạp qua một người, nhảy đến một cái bàn khác.

Mộ Kỳ Duệ mất hồi lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, hắn không phải chưa từng thấy giết người, chỉ là hắn thế nào cũng không thể ngờ được, Đường Linh một cô gái mười mấy tuổi, ra tay giết hai người, vậy mà mặt không biến sắc, mà cô tuổi nhỏ, lại đang bị đám người trưởng thành lão luyện vây đánh!

Đường Linh mới nhảy ra khỏi vòng vây, vừa vặn nhảy đến bên cạnh hắn, sau đó hắn liền nghe có người đang kêu, “Mộ thiếu gia, mau ngăn cản nó lại!”

Mộ Kỳ Duệ do dự một chút, liền động thủ với Đường Linh, thân thủ Mộ Kỳ Duệ tốt lắm, từ nhỏ được huấn luyện đặc thù, tự nhiên không giống mấy tên thủ hạ dễ đối phó như vậy, một khắc giao thủ kia, Đường Linh thấy được bên môi Mộ Kỳ Duệ nhúc nhích, ánh mắt lóe lên, đã nắm cánh tay Mộ Kỳ Duệ, bẻ ngoặt tay hắn trói đằng sau, lại dùng con dao mới giết hai người khi nãy, gác ở trên cổ Mộ Kỳ Duệ!

“ Tất cả mọi người không được nhúc nhích!”

Tên thủ hạ ban nãy liền mở miệng ngăn lại mọi người đang định tiến lên kia, Mộ thiếu gia và Tôn Thanh không giống nhau, tuy rằng Mộ thiếu gia là thủ hạ dưới Tôn Thanh, thế nhưng mọi người đều biết, Mộ thiếu gia chỉ là đến lịch luyện, tương lai chắc chắn phải tiến vào tầng lớp cấp cao của Thanh bang, thân phận Mộ thiếu gia rất cao, trước mắt Tôn Thanh xảy ra chuyện, bọn họ có thể chỉ nhận sự trách phạt của Thanh bang, nhưng nếu để Mộ thiếu gia xảy ra chuyện, tất cả đám người ở đây không có một người nào có thể còn sống đi ra ngoài!

“ Mày buông Mộ thiếu gia ra, chúng tao để mày rời đi!” Tên thủ hạ ôm bụng, chật vật mở miệng.

Những tên còn đứng được còn khoảng hơn hai mươi người, trên mặt đất có vài tên đã ngã xuống, cả hai cỗ thi thể lạnh băng nữa, Đường Linh cứ đứng ở nơi đó, tay cầm con dao, bắt Mộ Kỳ Duệ làm con tin.

Lỗ tai khẽ nhúc nhích, tinh quang trong mắt xẹt qua, bên môi ý cười càng lúc càng lớn, mãi đến tận…

Ầm!

Đại môn quán bar bị người dùng chân đá văng, một nhóm người ùa lên, nhìn thấy người của Thanh bang, ánh mắt ai nấy đều bốc hỏa, không quản chuyện khác, xông vào đánh người Thanh bang, tức khắc, tình cảnh trong quán rượu hỗn loạn, một đống lộn xộn, bất quá đám người Đế Hào đến đây có chuẩn bị, trong tay đều mang theo không ít người, đám người quán bar do bị Đường Linh tập kích, không dám manh động, cũng không kịp gọi thêm người, cho nên rất nhanh người Thanh bang đều bị người Đế Hào toàn bộ đánh ngã.

Mà những này người đều có một điểm giống nhau, chính là trên mặt đều chảy máu, hai mắt đều bị đánh sưng vù, ai nấy đều biến dạng!

“ Mẹ mày! Cho chúng mày đánh mặt, Cho chúng mày đánh mặt này! Lão tử đánh chúng mày “thay mặt” luôn!” Không ngoài suy đoán, Đường Linh ở trong đám người lại lần nữa nhìn thấy Nhị Cẩu quay lại, vừa đánh vào mặt một tên Thanh bang, vừa chửi rủa trong miệng.

Đường Linh biết, hắn đang báo thù cho Lôi Tử, mà những anh em khác của Đế Hào cũng vậy, lúc bọn họ nhìn thấy Nhị Cẩu đỡ Lôi Tử khập khễnh đi tới, đám huynh đệ  nổi giận đùng đùng! Cũng còn tốt trước khi Nhị Cẩu tiến vào quán bar liền sai người truyền tin về, người Đế Hào vốn chuẩn bị đợi lệnh, nhận được tin tức liền chạy thẳng tới!

Chỉ chốc lát thời gian, quán bar an tĩnh, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng rên âm ỉ trên đất, cả quán bar chỉ còn dư lại Mộ Kỳ Duệ hoàn hảo vô khuyết, hắn đứng đó, nhìn trước mắt tất cả, không biết đang suy nghĩ gì.

“ Lão đại, những người này xử lý như thế nào?”

Phùng Tam đi tới bên cạnh Đường Linh, cơn tức giận trên mặt chưa tiêu tán, hắn và Lôi Tử xem như huynh đệ cùng vào sanh ra tử, nhìn dáng dấp thê thảm của Lôi Tử, hỏa khí xông lên tận trời, lại nghe được tin Nhị Cẩu truyền về nói Đường Linh vẫn đang ở bên trong, lập tức dẫn theo huynh đệ vọt vào.

“ Đương nhiên phải diệt khẩu! Bọn chúng cho rằng động đến người Đế Hào chúng ta, nhẹ nhàng đánh mấy cái là xong?” Võ Lâm thân hình cao lớn, tiếng nói cũng lớn, dọa đám người Thanh bang sợ vỡ mật run rẩy.

“ Tiểu Lâm Tử, cậu sợ thiên hạ không loạn hả!” Tả Trạm gào lên một câu, “ Lão đại, quán bar Luân Hồi này chỉ là sản nghiệp nhỏ của Thanh bang, ở đây người của Thanh bang cũng không nhiều, có nhiều chỉ là bảo vệ quán bar, thực lực Thanh bang vượt xa chỗ này, chúng ta cùng Thanh bang trở mặt cũng không sáng suốt.”

Đế Hào mới phát triển hai năm, nhân thủ cùng căn cơ cũng không bằng Thanh bang, một khi trở mặt cùng Thanh bang, e rằng Đế Hào phải thương vong nặng nề, cứ cho việc lão đại vừa mới giết chết hai tên, nhưng tuyệt đối không thể giết chết toàn bộ đám người trước mắt!

Phùng Tam không nói gì, tất cả nghe lão đại.

Nhìn chung quanh một vòng những kẻ ngã trên mặt đất, miệng đang không ngừng rên rỉ, ánh mắt Đường Linh xám xuống, phân phó nói, “ Đều mang về! Chuyện ngày hôm nay, Thanh bang nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục!”

“ Vâng, lão đại!”

Lúc này Đường Linh mới nhìn về phía Mộ Kỳ Duệ vẫn im bặt kia, “ Chuyển lời cho Lưu Học Dũng, tính mạng Tôn Thanh tôi đã thu, những người còn lại đều bị tôi giam giữ, nếu anh ta muốn lãnh về những người này, sáng sớm ngày mai 8 giờ tới Đế Hào lĩnh người, nếu không muốn lĩnh về, liền trực tiếp lĩnh thi thể đi!”

Nhìn Đường Linh như tử thần địa ngục, Mộ Kỳ Duệ không tự chủ gật đầu, tuy rằng hắn thường xuyên đánh nhau, nhưng giết người, hắn còn chưa làm qua, trong nháy mắt Đường Linh giết chết hai người, Mộ Kỳ Duệ cảm thấy nếu Đường Linh muốn giết những người còn lại, chỉ là một các nhấc tay!

“ Chúng ta đi!”

“ Vâng, lão đại!”

Người Đế Hào mỗi người xách theo một tên thủ hạ quán bar, đi theo Đường Linh, từng bước một ra ngoài quán, trong quán bar chớp mắt một cái đã không có bóng người, chỉ còn dư lại hai bộ thi thể và Mộ Kỳ Duệ vẫn còn đang trong cơn chấn động chưa thoát ra.

Lôi Tử cùng em trai hắn đã được đưa đi bệnh viện thành phố, Đường Linh không trở về Đế Hào, trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện, đột nhiên bệnh viện thành phố đông đúc hẳn lên, Phùng Tam sắp xếp mấy người, đem người của Thanh bang mang về Đế Hào trông giữ, mấy người quản sự đi theo Đường Linh đến bệnh viện.

Lôi Tử cùng em trai hắn bị đưa vào phòng phẫu thuật, Lôi Tử bị thương khá nặng, gãy vài cái xương sườn, cần phải tiến hành phẫu thuật, mà Lôi Vũ thì chỉ bị thương ngoài da, bác sĩ và y tá sau khi băng bó cho hắn liền cho nhập viện.

Lôi Tử còn đang phẫu thuật, nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là người em trai này, cho nên khi Đường Linh tới thăm bệnh, mới vừa vào phòng bệnh, liền thấy Lôi Vũ ngồi ở trên giường bệnh, ánh mắt thất thần vô hồn, hiển nhiên là bị tình cảnh hôm nay dọa cho sợ hãi.

Đường Linh không để Phùng Tam đi theo, mà dặn Phùng Tam canh giữ ở cửa phòng phẫu thuật của Lôi Tử, có tin tức liền thông báo cho cô hay.

Đi tới phòng bệnh, cô tiện tay đóng cửa phòng lại, tiếng đóng cửa kéo tâm tư Lôi Vũ quay lại, ngẩng đầu nhìn thấy Đường Linh, hắn có chút hoảng hốt, sau đó nhận ra Đường Linh là người vừa rồi đã cứu hắn và anh trai, hắn khẽ nhúc nhích khóe miệng, cất tiếng, “ Hôm nay cảm ơn cô đã cứu tôi và anh trai tôi.”

Đường Linh không nói gì, mà đi tới cái ghế bên cạnh, thẳng tắp ngồi xuống, quan sát Lôi Vũ một chút, Lôi Vũ coi như là một thanh niên đẹp trai, là kiểu người hào hoa phong nhã, điểm ấy cùng Lôi Tử hoàn toàn khác nhau, dùng tục ngữ để hình dung, Lôi Tử chính là loại người bộc tuệch, mà Lôi Vũ chính là tiểu thư sinh.

Lôi Vũ thấy Đường Linh ngồi xuống nhưng không nói lời nào, cứ như vậy đánh giá hắn, hắn có chút bó buộc, tuy rằng tuổi Đường Linh nhỏ hơn, nhưng khí thế trên người lại rất mạnh.

“ Cái kia, cô quen biết anh trai tôi?” Lôi Vũ vẫn không biết Lôi Tử làm cái gì, Lôi Tử xưa nay không nói gì cho Lôi Vũ nghe, hắn cũng không nhận ra Đường Linh.

Kỳ thực Đường Linh đã gặp mặt qua Lôi Vũ, chỉ có điều đó là sáu năm trước, Đường Linh còn là một học sinh tiểu học, sáu năm biến hóa rất lớn, hơn nữa thời gian lâu rồi, Lôi Vũ căn bản không nhớ tới đã từng gặp qua Đường Linh.

Đường Linh vẫn im lặng như cũ, chỉ gật đầu, Lôi Vũ buông thõng mí mắt xuống, đối mặt với người luôn im lặng như Đường Linh, hắn lại lí nhí chậm rãi cất lời, “ Tôi và tiểu Như rất yêu nhau, chúng tôi mỗi ngày đều bên nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau lên lớp, cùng nhau đi phòng tự học, cùng nhau tản bộ! Nhưng đột nhiên có một ngày tiểu Như không để ý tới tôi nữa, tôi không biết mình đã làm sai chỗ nào, tôi cho rằng cô ấy chỉ đùa giỡn với tôi thôi, nhưng…”

Lôi Vũ nghẹn ngào một chút, đắm chìm trong trong thế giới riêng, tiếp tục nói, “Vào cái ngày tôi thấy cô ấy đi cùng một người đàn ông khác, tôi âm thầm đi theo họ, nhưng nhìn thấy bọn họ vào quán bar, tôi chờ ở bên ngoài, sau mấy tiếng bọn họ đi ra, tôi tiến lên chất vấn tiểu Như, cô ấy lại nói… Cô ấy nói cô ấy không yêu tôi! Cô ấy muốn ở bên người đàn ông kia! Cô ấy… Cô ấy không cần tôi nữa!”

“ Cô ấy là còn vì người đàn ông đó mà bỏ học, cô ấy thật vất vả mới thi đậu Kinh đại, cô ấy lại không cần, tình cảm của chúng tôi, cô ấy cũng không cần! Tôi không hiểu, cho nên tôi đi theo bọn họ về tới thành phố S, tôi tìm chừng mấy ngày, rốt cuộc biết được hai người họ sẽ đi đến quán bar đó, tôi rốt cuộc cũng gặp được hai người họ, nhưng tôi không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy!”

“ Anh trai vì cứu tôi, bị những người kia đánh, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn anh trai mình bị bọn chúng đánh ngã trên đất, sau đó lại đến một đám người ra tay đấm đá túi bụi vào anh ấy, dù tôi có cầu xin thế nào, bọn chúng đều không chịu dừng tay, một khắc đó tôi hận chính bản thân mình, hận mình gây phiền phức cho anh trai, hận tôi tại sao phải tìm ra đáp án cho bằng được với tiểu Như! Tôi… hận sự bất lực của mình!”

Nói tới chỗ kích động, Lôi Vũ nắm chặt quả đấm dùng sức đấm vào giường, phát ra từng trận rung.

“ Uhm, cậu quả thực vô năng!”

Giọng nói Đường Linh thanh lãnh vang lên, Lôi Vũ nghe thấy mà sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Đường Linh, cô cũng cho là hắn vô năng?

Đường Linh giương mắt, nhìn Lôi Vũ trước mắt có chút kinh ngạc, cô chậm rãi nói, “ Dù cậu có hỏi ra được đáp án, vậy cậu có năng lực gì? Cô ta đã làm ra lựa chọn, không phải vậy sao?”

Lôi Vũ nghe xong, cúi đầu, cả người như chán chường.

Đường Linh vẫn như cũ nhàn nhạt nhìn hắn, “ Có người nói qua chưa, cậu kém xa anh trai mình?”

Lôi Vũ nghe xong liền ngẩng phắt đầu lên, nhìn Đường Linh ánh mắt có một tia khó có thể tin, hắn thi đậu Kinh đại, được bạn học thầy giáo coi trọng, bạn học ước ao, mà anh trai hắn, chưa tốt nghiệp tiểu học, không có công việc đàng hoàng, hơn 20 tuổi, cả bạn gái cũng không có, chỉ cần người từng gặp hắn cùng anh trai hắn, đều nói hắn có tiền đồ hơn anh trai nhiều, mà hắn tuy rằng kính trọng anh trai mình, nhưng trong lòng cũng cho là tất cả mọi thứ anh trai đều không bằng hắn!

Đường Linh nhìn thái độ Lôi Vũ, cười nhạo một tiếng, “ Không phục? Vậy để tôi nói ra một chút ý nghĩ của cậu xem có đúng không, cậu cảm thấy Lôi Tử không tốt nghiệp tiểu học không bằng cậu, một sinh viên tài cao của trường Kinh đại, cậu tiền đồ huy hoàng khắp chốn mà Lôi Tử chỉ có thể sống qua ngày.”

Lôi Vũ trợn to mắt bán đứng nội tâm giờ phút này của hắn, Đường Linh khẽ cười một tiếng, “ Ở trong mắt tôi, cậu không bằng một sợi tóc của Lôi Tử! Còn nhớ chuyện sáu năm trước không?”

Ánh mắt Lôi Vũ quả nhiên lóe lên, quay đầu đi, không lên tiếng.

“ Cậu có từng nghĩ qua, tại sao cậu lại được thả ra? Chẳng phải người ta từ bi, mà là anh trai của cậu dùng 20 vạn chuộc cậu ra ngoài!”

Lôi Vũ lại lần nữa nhìn về phía Đường Linh, “ Không có khả năng, anh trai tôi  làm sao có khả năng có nhiều tiền như vậy? Không có khả năng!”

Đường Linh liếc nhìn đồng hồ, Lôi Tử tiến vào phòng phẫu thuật sắp hai giờ rồi, vẫn không có tin tức truyền ra, ngẩng đầu nhìn Lôi Vũ chậm rãi nói, “ 20 vạn kia chính là anh trai cậu dùng sự phục vụ quên mình để đổi lấy, nhiều năm nay cậu áo cơm không lo, cũng là anh trai câu dốc sức kiếm tiền lo cho cậu! Anh của cậu không bằng cậu? Ồ, thật là chuyện tiếu lâm!”

“ Sáu năm trước cậu cãi vã với người ta, trong cơn xung động cậu đẩy người ta xuống lầu, sáu năm sau vì một đứa con gái, chạy đến địa bàn Thanh bang gây sự, làm hại anh trai cậu thương tích đầy mình nằm trong phòng phẫu thuật, cậu kích động, cậu ích kỉ, bài học sáu năm trước không khiến cậu rút ra kinh nghiệm, cách đối nhân xử thế vẫn dễ kích động như vậy, làm việc không để ý hậu quả, đã vậy cậu còn cho rằng anh trai cậu mọi thứ đều không bằng cậu! Thực sự là buồn cười, cực kỳ nực cười!”

Lời nói Đường Linh sắc bén như dao nhọn, từng nhát đâm vào đầu Lôi Vũ, hắn khiếp sợ, hắn hối hận, hắn… xấu hổ!

Hóa ra anh trai hắn dùng mạng để kiếm về 20 vạn, cứu hắn ra từ trong trại giam, tại sao lại như vậy? Anh trai không phải nói nhà người ta tâm địa tốt, mới bỏ qua cho họ sao?

“ Anh trai tôi làm sao vậy? Cái gì gọi là phục vụ quên mình? Cô mau nói cho tôi biết đi!” Lôi Vũ mắt đỏ au, vẻ mặt kích động.

“ Muốn biết, thì chờ anh trai cậu tỉnh lại đã, cậu tự mình đi mà hỏi anh ta!” Đường Linh nhìn Lôi Vũ, “ Tôi muốn nói cho cậu là, một người đàn ông dù gặp phải bất kì ngăn trở nào, đều phải dũng cảm đối mặt như một người đàn ông thực thụ, xúc động vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề, mà anh trai của cậu, anh ta chính là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, người khác có thể xem thường anh ta, chỉ có cậu là không thể! Cậu hôm nay có tất cả, đều là anh trai cậu cho cậu! Không có anh ta, thì sẽ không có cậu hôm nay!”

Đường Linh đứng dậy, không nhìn Lôi Vũ thêm một cái, đi ra khỏi phòng bệnh, Lôi Vũ được Lôi Tử bảo vệ quá tốt rồi, thế cho nên lại như một bông hoa trong nhà kính, chưa trải qua mưa gió bão bùng, đạt được chút thành quả, liền kiêu ngạo tự phụ, Đường Linh hi vọng lần giáo huấn này có thể làm cho Lôi Vũ trưởng thành thật sự, Lôi Tử cũng có thể buông tay cho hắn tự do bay lượn!

( còn nữa)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.