Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 49: Hổ đại gia mới là tổng công (nhất)



“Cậu không ngăn được gió lạnh, hoặc là đi ra ngoài hoặc tiến vào, đóng cửa lại.” Đường Viễn tựa đầu vào gối, gặm quả táo Hướng Đông vừa đưa cho. Thằng nhóc kia đã đứng giữa cửa cả phút rồi.

Mấy phút trước, Cố Viêm như một thùng thuốc nổ di động, mà sau khi thấy Đường Viễn, anh đột nhiên như bị chặt đứt dây dẫn, hỏa khí đầy mình không có chỗ thoát, đứng đần ra.

“Bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng bao lâu?” Cố Viêm đóng cửa lại, đứng ở bên giường nhìn đùi phải bó bột to đùng của Đường Viễn.

Đột nhiên trong lòng Đường Viễn thấy buồn cười, dùng tay tùy ý gõ thạch cao, nói: “Thương cân động cốt một trăm thiên.”

Thiên cân động cốt một trăm thiên: Thành ngữ chỉ trọng thương phạm đến gân cốt. Giống như người luyện võ không khỏi có thương tổn gân cốt, cần tu dưỡng cũng trăm ngày mới tốt.

Cố Viêm trầm mặc gần như dọa người, qua thật lâu mới cúi người xuống ôm Đường Viễn, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Viễn, về sau chớ vào bệnh viện, anh không thể nhìn em nằm ở trên giường bệnh như thế này.”

Không phải là không thích, cũng không phải là không nguyện ý, mà căn bản là không thể.

Đường Viễn lẳng lặng không nói gì, trên cổ truyền đến những nụ hôn vụn vặt mang theo độ ấm và tràn đầy tình cảm, tựa hồ như có từng giọt từng giọt rơi xuống che ấm đáy lòng, thức tỉnh một địa phương nào đó. Cảm giác này, rất kì quái cũng thật kì diệu!

“Còn muốn giúp anh có scandal hả?” Khóe môi Đường Viễn cong lên, rất nhanh lại mím lại thẳng tắp, hắn đưa tay đẩy đầu Cố Viêm ra, thuận tay đem quả táo gặm dở nhét vào miệng Cố Viêm, đùa nghịch đống thạch cao trên chân một chút, nói: “Tránh ra, tránh ra, đè nặng…”

Dấm khí cùng hỏa khí trong lòng Cố Viêm nháy mắt bị tưới diệt hơn phân nửa. Anh đem quả táo gặm hết, lại ấn Đường Viễn thân thân một trận, mặt vẫn tỏ vẻ giận, nói: “Em còn dám nói với anh scandal? Thằng Hạo Dương kia ở với em thật vui vẻ quá đi?”

Đường Viễn: “?”

“… Đệch!” Cố Viêm xem xét bộ dáng ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu gì của Đường Viễn, mắng một tiếng, leo lên giường ngồi cạnh Đường Viễn, lấy di động ra, dùng sức mà ấn ấn điểm điểm, nhe răng nhếch miệng nói: “Em là lão bà của anh! Khi nào thì lão bà của anh bị lôi lên mạng nghị luận thế này! Hạo Dương kia là thằng quái nào —— “

“Câm miệng!” Đường Viễn che miệng Cố Viêm, mắt trợn trắng, nhỏ giọng nói: “Anh ta cũng đang ở bệnh viện, cậu kêu lớn như vậy làm gì?”

“Sao phải sợ?” Mặt Cố Viêm hầm hầm, anh trầm mặc một lát, cầm di động thả vào túi áo, hừ lạnh nói: “Cái diễn đàn ch* má, lão tử đánh cái ngáp cũng phá sập cả mớ.”

Đường Viễn: “…”

Vì thế, bắt đầu từ lễ Giáng Sinh, tất cả diễn đàn BL trúng độc tập thể sập hết, sửa mãi không vào được.

Tiểu Lý, nhân viên kĩ thuật của BOF chán đến chết mà ngồi trên ghế xoay ngủ gà ngủ gật, miệng ngáp liên tục, mí mắt díp lại, mười ngón tay vẫn tung bay như ảnh, lẩm bẩm: “Cái đệch, hơn nửa đêm còn muốn tăng ca xử lý ba cái diễn đàn vớ vẩn này, sếp thật là… thịt gà mà cũng cần dao mổ trâu… Mà mấy cái diễn đàn này…. sao nói toàn ngôn ngữ hỏa tinh thế nhỉ? Đọc hiểu được chết liền…”

Cố Viêm cầm di động xoát xoát xoát, tâm tình thoáng chuyển biến tốt đẹp, ôm Đường Viễn nằm trên giường bệnh, vắt chân, rung đùi, tựa như đại gia cơm no rượu say xướng khúc khải hoàn, chỉ thiếu mỗi ngọn cỏ lông chó ngậm trong miệng mà thôi.

“…” Đường Viễn nhìn Cố Viêm đang chơi xếp gạch, khóe miệng giật giật, nhìn di động hỏi: “Đã 12h rồi, cậu không định về sao?”

Cố Viêm thực tự nhiên mà nghiêng đầu, hôn nhẹ lên khóe mắt hắn, nói: “Còn chưa có tặng em quà Giáng sinh.”

Đường Viễn: “…”

“Cố Viêm.”

“Ừ?”

“Tả Quang vẫn còn ở căn cứ sao?”

“Còn, sao thế?”

Đường Viễn hít một hơi, nhìn Cố Viêm, lộ ra một biểu tình trịnh trọng hiếm có, trầm giọng nói: “Cố Viêm, cậu có bệnh, đi đến chỗ cô ấy kiểm tra đi.”

“Ừ, có bệnh.” Cố Viêm chờ một tấm dài hiện ra, một lần tiêu rụng đi mười hàng, lại từ tầng chót bắt đầu chơi tiếp, khóe môi cong lên, lười biếng nói: “Bất quá, bệnh này rất khó trị, đã muốn nguy kịch rồi. Nhưng giải dược có một viên, có thể quản anh đời đời kiếp kiếp.” Anh quay đầu nhìn Đường Viễn, ánh mắt toát ra quang mang, thấp giọng hỏi: “Tiểu Viễn, cho em thời gian 5 năm có đủ không? Thời điểm anh 30 tuổi, chúng ta kết hôn nhé? Được không?”

Đường Viễn nhìn Cố Viêm trong chốc lát, đột nhiên chỉ vào đống quà trong góc tường, nói: “Tuyệt thế tiểu thụ là cái gì?” Không đợi Cố Viêm trả lời, hắn cầm lấy di động của mình, chỉa chỉa tin nhắn của Cố Thiếu Cảnh vừa gửi tới, nói: “Hổ đại gia mới là tổng công? Cậu tưởng công tôi? Chờ thời điểm 30 tuổi, rõ ràng cậu không phải đối thủ của tôi.” Trong lời nói có ý, tuy rằng không trả lời câu hỏi năm năm ước định của Cố Viêm, nhưng hiển nhiên cũng không phủ định.

“…” Cố Viêm nheo lại mắt, xoay người đem Đường Viễn ngăn chặn, bàn tay sờ xoạng khắp nơi “tuần tra địa bàn”, mặt mày gian xảo, bá đạo cùng xâm lược, trầm thấp nói: “Vậy hiện tại công đi!”

“Đinh linh linh —— “

Mặt Đường Viễn không đổi sắc mà ấn xuống chuông trên đầu giường, lại thuận tay cầm điều khiển từ xa bên cạnh, đè lên gáy Cố Viêm, thản nhiên nói: “Hổ gia, phiền toái tránh ra, hộ sĩ sắp đưa anh vào phòng vệ sinh.”

Cố Viêm: “…”

“Ta kháo! Cái kia…. ngại ngùng a… tôi đi nhầm cửa! Các người cứ tiếp tục, tiếp tục a!” Nam hộ sĩ vừa nghe tiếng chuông vội chạy đến, “Phanh” mà đem cửa mở ra, lại “Phanh” mà đóng cửa lại, cái trán hiện lên một loạt đèn đỏ cộng thêm ba đường hắc tuyến, pia~pia~pia chạy xa .

Nhìn khuôn mặt Đường Viễn nháy mắt đen xì, Cố Viêm phì cười, ôm người mang vào buồng vệ sinh. Sau khi đặt Đường Viễn lên bồn rửa mặt, anh liền muốn cởi quần.

“Cố Viêm!” Đường Viễn giữ chặt thắt lưng, chỗ xương quai xanh lộ ra đã hồng một mảnh.

“Ân ~ ân?” Cố Viêm kéo dài câu, cố ý đùa hắn, cầm một cái ống quần, nhướng mày nói: “Cái gì nên nhìn, không nên nhìn anh đều nhìn cả rồi, em còn ngại ngùng gì chứ? Hơn nữa, lão bà của anh muốn giải quyết, chẳng lẽ ngoài anh ra, còn có người khác giúp em giải quyết hả?”

Đường Viễn vừa vội vừa giận, cùng Cố Viêm tiến hành quần đánh giằng co vài giây đồng hồ, cuối cùng đơn giản buông lỏng tay, tính tình lạnh nhạt phát tác, nói: “Được thôi, nước tiểu dây ra tay thì đừng có lằng nhằng!”

“Đã lâu không gặp a, vật nhỏ.” Cố Viêm để Đường Viễn dựa lên người, một tay vòng ôm qua eo, tay kia cầm Đường tiểu đệ, đem cằm đặt trên vai Đường Viễn, híp mắt, xem kĩ đến xem kĩ đi, ngón tay không an phận mà xoa xoa nắm nắm hai hòn bên dưới, thần tình đầy hưng trí.

“…”

Đường Viễn quả thực tức đến khó thở, quay đầu cắn Cố Viêm một ngụm, cả giận nói: “Cố Viêm!”

Cố Viêm đau đến hít sâu một ngụm lãnh khí, vội hỏi: “Tốt lắm tốt lắm, không chơi nữa! Tê, tiểu Viễn, đừng cắn, nước tiểu nước tiểu nước tiểu nước tiểu nước tiểu…”

Cố Thiếu Cảnh dùng sức đem mắt dán vào kính viễn vọng, nhòm qua nhòm lại buồng vệ sinh bên kia, cả kinh hỏi: “Hai người bọn họ rốt cuộc đang làm gì? Vào trong đó đến 10 phút rồi a?”

“Đừng nhìn, đi ngủ.” Hướng Đông ngậm điếu thuốc, giật lấy kính viễn vọng, kéo màn che lại cửa sổ, nói: “12h đêm rồi, ngày mai em còn phải trở về trường, nhanh chóng đi ngủ đi.”

Cố Thiếu Cảnh nhấp nha nhấp nhổm, gấp gáp giành lại kính viễn vọng, chính là cướp thế nào cũng không được, cả giận nói: “Anh Đông! Anh làm gì a? Nhanh trả cho em! Cho em a a a a a a  ——!”

“Anh trai em biết nơi này đấy.” Hướng Đông bất đắc dĩ, chỉa chỉa mắt mình, xách Cố Thiếu Cảnh, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh trai em luôn luôn có năng lực ngắm bắn rất cao. Em cho là, bị em nhìn chằm chằm trong thời gian dài như vậy mà cậu ta không có chút cảm giác gì sao?”

Cố Thiếu Cảnh cúi đầu, hoàn toàn ủ rũ, ôm cánh tay bị Hướng Đông tha đi, lầu bầu nói: “A, cho nên anh ấy mới ôm Gấu mập đi vệ sinh … Thật sự là, em cũng không phải chưa từng nghe qua…”

“Tiểu Cảnh, Giáng Sinh vui vẻ!” Hướng Đông xách cậu lên trên giường, cười cười, sờ soạng trong túi lấy ra một cái mặt nạ giáng sinh đeo lên, lại lấy ra gói kẹo tinh xảo đưa cho cậu, bộ dáng có vẻ buồn cười đáng yêu.

Cố Thiếu Cảnh nhấp nhếch môi, đôi mắt đột nhiên đỏ.

Khi cậu còn bé, mặc kệ là ngày Tết, ngày hội trong nước hay ngoài nước, Tuyết Lang sẽ ba ba ba mà mua rất nhiều kẹo cho cậu, hoàn toàn đem cậu trở thành Cố Viêm.

Mà sau khi Tuyết Lang chết, Hướng Đông cùng Du Hồng cũng học theo, thường tặng loại kẹo này cho cậu. Sau nữa, Du Hồng hi sinh, chỉ còn lại Hướng Đông, một năm rồi lại một năm, quà giành tặng cậu vĩnh viễn đều là loại kẹo này.

“Anh Đông, chúc anh Giáng Sinh vui vẻ!” Cố Thiếu Cảnh khụt khịt mũi, đem gói kẹo thả vào trong túi áo. Cậu vươn tay ôm Hướng Đông một cái, thấp giọng nói: “Anh Đông, khi anh già, em sẽ nuôi anh.”

Hướng Đông bật cười, cốc trán Cố Thiếu Cảnh, đứng dậy tắt đèn: “Ngủ đi, hôm nay hẳn là sẽ có tuyết rơi.”

“Ngô, tuyết rơi…”

Khí tức Đường Viễn hỗn loạn, ánh mắt nháy mắt mê ly, hắn nhìn xuyên qua khe cửa của buồng vệ sinh ra ngoài cửa sổ. Một chân của Đường Viễn không thể động, hắn bị Cố Viêm đặt trên bồn rửa mặt gặm đến hỗn độn bất kham, tiểu đệ cũng cứng rắn.

“Tiểu Viễn, chúc em Giáng Sinh vui vẻ!” Thanh âm Cố Viêm ám ách, anh cố ý lưu lại vài cái dấu hôn trên xương quai xanh rồi mới chỉnh lý lại quần áo Đường Viễn, đem người ôm xuống, ra khỏi buồng vệ sinh, thật cẩn thận mà đặt lên trên giường.

Cố Viêm nghiêng người ôm Đường Viễn, vén tay áo lên, lộ ra một cái vòng trang sức đỏ đậm, vòng trang sức có một mặt in đầu hổ to bằng móng tay cái, nói: “Đây là bùa hộ mệnh của anh, tặng em làm quà Giáng Sinh.”

Bùa hộ mệnh của quân nhân là một loại tín ngưỡng tinh thần, tựa như trong truyền thuyết, 9 đuôi là 9 sinh mệnh của cửu vĩ hồ, không dễ dàng rời thân. Đường Viễn biết, khi Cố Viêm đem bùa hộ mệnh đưa cho hắn, chính là vĩnh viễn đem phía sau lưng giao cho hắn trên chiến trường.

“Anh đã có vòng cổ của em!” Cố Viêm chỉa chỉa cổ chính mình, lại quơ quơ món quà, cười ý bảo Đường Viễn cầm lấy.

Đường Viễn lẳng lặng mà nhìn Cố Viêm. Trong mắt hắn, bộ dáng Cố Viêm tươi cười này cùng đứa trẻ 10 tuổi lãnh khốc năm đó dần dần trùng hợp lại. Đường Viễn biết, mấy năm nay, tình hình Cố Viêm vẫn luôn không được tốt lắm.

Qua hồi lâu, Đường Viễn đột nhiên gợi lên khóe môi, từ túi áo bệnh nhân lấy ra một miếng đường, đưa cho Cố Viêm, nói: “Anh có chút ấn tượng mơ hồ, từ khi anh từ biên cảnh trở về căn cứ, anh vẫn luôn đem tiểu Cảnh trở thành cậu thì phải?”

“Năm nay chưa mua Oreo cho cậu, chốc lát đi siêu thị, thuận tiện mua quà cho Đông luôn. Sáng mai thay anh đưa cho cậu ấy nhé!” Nói xong, Đường Viễn cởi vòng tay xích hổ trên tay của Cố Viêm, nhớ tới cậu bé 10 tuổi lạnh như băng, bộ dáng thô bạo ngồi cạnh mình năm ấy, liền đưa tay sờ sờ đầu Cố Viêm, thản nhiên nói: “Tiểu Viêm, Giáng Sinh vui vẻ! Anh sẽ giữ cẩn thận 8 cái mạng này của cậu, ai cũng không thể lấy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.