Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 5: Oan gia ngõ hẹp (nhất)



mini Mp là cái này

Đường Viễn đi theo sau hai anh cán sự nói chuyện liên miên, mở cửa kí túc xá, trầm mặc ngồi xuống mép giường. Hắn híp mắt nhìn một vòng, kí túc xá được dọn dẹp rất sạch sẽ, có hai giường đơn, máy vi tính để bàn độc lập, một giá sách nhỏ khá đẹp được gắn lên tường, không ngờ còn có một phòng tắm riêng với cửa làm bằng thủy tinh mờ.

Một tay hắn ấn mép giường, tay còn lại theo thói quen mà tính đụng đến dưới ván giường dò xét. Giờ phút này, rốt cuộc biểu tình khó hiểu và ý nghĩ không rõ ràng dao động trong lòng hắn cũng khó nén được nữa.

Cố Viêm không chết? Mình bị lừa sao?

Lúc trước Cố Vệ Quốc giận dữ, cơ hồ vận dụng toàn bộ BOF đi san bằng gia tộc Vincent là vì cái gì?

Cố Vệ Quốc có địa vị rất cao, tuy rằng tính nết ngoan lệ nhưng cũng không phải là người dễ dàng nóng giận, nếu không cấp trên cũng chẳng để cho ông ấy một mình chưởng quản BOF.

Đường Viễn nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra mini MP, cắm tai nghe điện thoại lên tai, chiếc máy bắt đầu phát lần lượt tất cả các ca khúc “hắn” trước kia đã viết.

Làm một đặc công đủ tư cách tốt nghiệp, Tuyết Lang cũng không phải là người dễ dàng quên. Hắn đã từng thấy tận mắt chiếc xe thể thao kia nổ nát vụn, làm sao Cố Viêm lại có thể hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện vào hôm nay? Hơn nữa, còn mang dấu hiệu đặc biệt của Tuyết Lang hắn?

Lẽ nào vụ ám sát kia còn có gì mờ ám? Hay, hoặc là nói Cố Vệ Quốc dùng chính tính mạng của con trai mình để làm lợi thế cho nhiệm vụ?

Cố gia, lại là Cố gia.

Tay Đường Viễn đang ấn mép giường nhẹ nhàng vung lên theo âm nhạc, hắn thật không nghĩ tới, mình mới thay đổi thân thể đã đụng phải người không nên gặp và cũng không muốn gặp này.

Nhưng mà, cái này cùng hắn có gì quan hệ đâu?

Tuyết Lang đã chết rồi.

Đường Viễn đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nắng vàng trải dài khắp vườn trường, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra, vừa muốn ấn phím 1, Đường Niệm đã gọi điện thoại lại đây, thanh âm mang ý cười: “Tiểu Viễn?”

“Anh!” Đường Viễn tháo xuống tai nghe, đem điện thoại áp tới lỗ tai.

“Thủ tục nhập học xong hết chưa em?”

“Xong rồi anh.”

“Trường em chính thức khai giảng vào ngày mai. Anh xem…. Ừ, giờ em đi đến cổng trường mất khoảng 10 phút, chúng ta sẽ đi siêu thị mua vài thứ, tối nay cho em ăn sườn xào chua ngọt.”

“Vâng!” Đường Viễn nhìn áp phích trò chơi dán trên tường đối diện, ánh mắt dừng một chút ở con gà tiểu Hoàng đang híp mắt cười hề hề, lại nói thêm: “Anh, em đánh mất mũ rồi.”

“Mũ?” Đường Niệm “À” một tiếng, cười nói: “Đoạn thời gian trước em chơi Kiếm Tam, không phải có một hai người đại diện tặng em cả xấp gà tiểu Hoàng sao? Mẹ đều treo ở trong tiệm bán quần áo làm phụ kiện đi kèm đấy. Nếu em thích thì quay về lấy một cái thôi.”

Đường Viễn cúp điện thoại, trầm mặc đem đồ trong hành lý và túi đeo lưng ra bên ngoài sắp xếp lại.

Tốc độ tay chợt chậm lại, trán mơ hồ nổi gân xanh, Đường Viễn đột nhiên hít sâu một hơi, đưa tay đặt một quyển manga lên giá sách.

Kiếm Tam? Tranh châm biếm? Thu thập giấy gói kẹo và bút máy? Còn có một phòng gấu mèo, quần áo in hình gấu mèo trố mắt nhìn, dép gấu mèo, trên quần lót cũng in hình gấu mèo,…

Đường Viễn nhắm mắt, cố gắng bình phục tâm tình quỷ dị.

Hừ hừ, nhớ tới Đường Niệm ngày hôm qua, gương mặt thỏa mãn không gì sánh được khi đem 30 cái quần lót in hình gấu mèo bỏ vào rương hành lý, hắn chỉ có thể tự nhủ nhẫn, phải nhẫn, thân thể này năm nay mới 17 tuổi, trẻ con 17 tuổi có chút sở thích ấu trĩ là chuyện thường thôi.

Chính vì thế mà sau khi ngồi vào ghế sau xe, thấy Đường Niệm thuận tay đưa kẹo mút tới, hắn cũng không phản ứng nhiều lắm, liền há miệng ngậm vào.

“Tiểu Viễn, đây là anh Văn Suất.” Đường Niệm vừa lòng nhéo nhéo vành tai hắn, hướng đến chỗ người lái giương cằm, ý bảo: “Còn nhớ rõ không? Năm trước đến nhà chúng ta chúc tết đó, về sau học đại học có vấn đề gì, anh chưa tới được, em cứ bảo anh Văn Suất, được chứ?”

Đường Viễn lúng búng “Dạ” một tiếng, lấy que kẹo ra: “Anh Văn Suất!”

Văn Suất đeo kính râm, hai bên thái dương thế đến rất cao (Thế: xu hướng sức mạnh biểu hiện ra ngoài), mũi thẳng, ngũ quan làm cho người ta cảm thấy một loại góc cạnh lưu loát rõ ràng, rành mạch đâu vào đấy, một bộ dạng rất nam tính đẹp trai.

Cậu ta liếc qua kính xe nhìn Đường Viễn, gật đầu cười nói: “Oh! Mấy tháng rồi không gặp, tiểu Viễn ngày càng đẹp trai, vóc dáng vượt qua anh trai em rồi.”

“Chú ý lái xe đi!” Đường Niệm dùng chân đá đá ghế lái xe, một tay đặt lên bả vai Đường Viễn, châm chọc nói: “Cậu đừng tinh tướng! Hiện tại phỏng chừng vóc dáng của tiểu Viễn với cậu không sai biệt lắm đâu. Về phần muốn vượt qua tớ thì còn phải đợi vài năm nữa nhá!”

Tay lái vừa chuyển, Văn Suất hướng Đường Niệm so ngón tay. Sau khi xe dừng hẳn, cậu rút chìa khóa ra, mở miệng nói: “Đến nơi rồi,  xuống xe thôi tiểu Viễn, chúng ta đi mua thức ăn.”

Đường Viễn nhanh chóng hút hút kẹo que, cắn vài cái rồi nuốt vào bụng, đi theo Đường Niệm xuống xe.

Ba người chân trước vừa mới bước vào siêu thị, Cố Thiếu Cảnh chân sau đã xuống xe.

Cậu nhìn cửa xe trước, khom người xuống ngang với vị trí lái xe, nói “Anh Đông, anh đến chỗ tiểu Lục rồi quay lại đón em nhé. Đúng rồi, anh quay đầu xe lại, trước đi Nhà cũ mang con mèo Mun đến Lầu một giúp em. Anh không biết chứ, ông anh nhà em mỗi ngày đều phải cùng nó diễn màn “hổ miêu đại chiến”, thiếu nó phân tán tư tưởng, em sẽ bị ông ý tra tấn gần chết mất (o >_<’o). Lại nói, hàng kia rõ ràng là loại mèo già lụ khụ sắp chết đến nơi, thế mà còn có thể vui vẻ…..”

Trên cổ Hướng Đông uốn lượn một hàng sẹo thô to đã cũ, mặt anh không có biểu tình gì, hướng Cố Thiếu Cảnh gật đầu: “Nhóc con, chú ý an toàn.”

Ở cục BOF, bình thường có thể đi theo Cố Vệ Quốc gọi Cố Viêm, Cố Thiếu Cảnh là “nhóc con”, trừ bỏ Lăng Vân ra thì chỉ có Hướng Đông cùng Du Hồng.

Trong BOF, Lăng Vân nắm chức vụ cao nhất chịu trách nhiệm dạy dỗ và huấn luyện đặc công. Vừa mới qua tuổi 40 không lâu, nhưng đặt tại nơi đó, trí tuệ, năng lực, phẩm cách, khả năng chỉ huy cai quản và huấn luyện của ông không ai có thể vượt qua. Ông là người nhẫn nại, lãnh tĩnh, vừa là một con báo hoang dã lại vừa đủ tao nhã.

Về phần Hướng Đông cùng Du Hồng, hai người đã hơn 30 tuổi, rắn rỏi, đều từng là cộng sự cố định của Tuyết Lang. Đoạn thời gian kia, ba người này có thể nói là nhân vật mà đám đặc công kĩ thuật Lầu hai mong muốn được hợp tác nhất khi tổ đội. Đặc biệt, nhóm đặc công nữ càng tối nguyện ý đi theo khi họ là đội trưởng dẫn đội.

Chỉ là sau khi Tuyết Lang chết 5 năm, Du Hồng tại một lần thực hiện nhiệm vụ bảo vệ đất nước mắc phải sai lầm hi sinh.

Ba gã từng là đại biểu có trình độ cao nhất của tổ chức đặc công BOF lần lượt rụng mất hai người. Không biết Cố Vệ Quốc nghĩ như thế nào, tóm lại, ông rất nhanh chóng triệt thân phận đặc công, chuyển Hướng Đông sang phụ trợ Lăng Vân thuần luyện các thành viên khác ở căn cứ.

Hướng Đông có kinh nghiệm phong phú, đã thực hiện nhiệm vụ vài thập niên, tìm được đường sống trong chỗ chết không 10 thì 9 lần. Anh từ từ trở thành người giáo luyện thứ hai của BOF.

Bất quá vài năm nay, tính cách Hướng Đông càng ngày càng thêm nội liễn, khi thuần luyện đặc công lại từng chiêu lệ lạt quyết tuyệt. Đối với những đặc công có đầu óc thông minh, cơ thể phản ứng nhạy bén vượt xa người thường, tâm lý lại không hơn được đứa trẻ, Hướng Đông tăng dần việc giữ tạm chức vị lãnh đạo của Lăng Vân, trực tiếp tiến hành loại bỏ thanh trừ kí ức và tình cảm của những người này .

Đối với việc này, Lăng Vân ngầm đồng ý.

Mà nhóm đặc công đủ tư cách tốt nghiệp trong căn cứ, lấy luôn danh hiệu nhiệm vụ mà trước kia Hướng Đông tham gia mà trộm xưng anh là “Liêm Đao Quỷ”. Trong lòng bọn họ, Hướng Đông chính là người nắm giữ lưỡi hái tử thần, một dạng quỷ mặt người, phần lớn thời gian thực trầm mặc, mà một khi ngoan tuyệt lại làm người ta phát run trong lòng.

Về phần Cố Viêm cùng Cố Thiếu Cảnh, từ nhỏ đến lớn, lục tục không ít lần bị Lăng Vân và Hướng Đông huấn luyện qua. Chẳng qua bởi vì thân phận họ đặc biệt nên hai người không được sắp xếp vào danh sách đặc công. Cũng bởi vì thân phận đặc biệt, bọn họ trải qua thao luyện càng gấp trăm lần với người bình thường.

Cố Thiếu Cảnh đẩy cửa vào siêu thị.

Đứng ở cửa ra vào, bên cạnh chồng xe đẩy, cô nhân viên cửa hàng sửng sốt, đỏ mặt, cúi đầu, lễ phép nói: “Chào mừng quý khách!”

Cố Thiếu Cảnh tùy tay kéo một cái xe đẩy, hướng cô cười cười, lộ ra hai khối răng nanh.

Nhân viên bán hàng mặt mỉm cười, đáy lòng gào thét “Lạy chúa! Hôm nay là ngày thế nào a? ! Bốn anh chàng đẹp trai! Vừa rồi là hai anh em sinh đôi, bây giờ là anh chàng răng khểnh!”

“Tiểu Viễn, cái này ăn không?”

Không đợi em trả lời, Đường Niệm liền đưa tay đem một loạt gói hàng là đồ ăn vặt có in hình gấu mèo để vào trong xe đẩy hàng, lại thuận tay nhúp vài cái là đồ ăn thử đưa tới bên miệng Đường Viễn: “Đêm nay có khả năng bố sẽ đến đây cùng chúng ta ăn cơm, còn nói Tia Chớp ở nhà quậy phá quá làm ông đau đầu nên thuận tiện đem nó tới luôn.”

Đường Viễn liền đem đồ ăn thử Đường Niệm đưa đến cắn vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Buổi tối trời lạnh, em gọi điện thoại cho bố dặn ông lấy thêm vài cái áo khoác nữa.” Nói xong, hắn lấy di động ra, lại hô: “Anh, em không ăn cái kia!”

Đường Niệm phẫn nộ mà đem Oreo thả lại giá hàng một lần nữa, quay đầu lại vừa lúc nhìn đến Văn Suất với vẻ mặt táo bón rất chi là đặc sắc, hỏi: “Như thế nào? Cậu cũng muốn ăn?”

“Ăn cậu á!” Văn Suất hướng lên trời thở dài một cái xem thường, lời nói thấm thía: “Tớ nói này anh Đường Niệm thân mến, ngài có thể không ‘luyến đệ’ như vậy nữa được không? Cậu xem trong vòng phạm vi mười thước, còn có ai không đem ánh mắt bắn đến trên người các cậu không hả?”

Đường Niệm “Haizzz” một tiếng, lôi kéo Đường Viễn tiếp tục đi về phía trước: “Tôi ‘luyến đệ’ thì đã sao? Liên quan gì đến ai đâu? Thích nhìn thì nhìn, cũng không phải là không bị xem qua! Đúng không Tiểu Viễn? A, đúng rồi đúng rồi, Tiểu Viễn không thích bị người ta nhìn tới nhìn lui, trước đi mua cái mũ đội vào đã, đi nào!”

Mắt Đường Viễn không tự chủ giật giật hai cái, không được tự nhiên quay đầu lại, ngớ người nhìn Cố Thiếu Cảnh cũng đang chớp chớp mắt nín cười.

“Ha ha ha ha…”

Cố Thiếu Cảnh ngoài cười nhưng trong không cười, đút tay vào túi quần đi tới, hướng Đường Niệm nghiêng đầu nói: “Hóa ra là anh em sinh đôi, cậu là em?”

Đường Niệm nhíu mày, nhìn vóc dáng người trước mắt cùng chính mình không sai biệt lắm, nếu phải oánh nhau thì có lẽ đối phó được, không cần đề phòng. Cậu lạnh mặt nhìn Cố Thiếu Cảnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Viễn hỏi: “Tiểu Viễn, đây là bạn của em sao?”

“Không biết!” Đường Viễn đi vài bước đến trước mặt anh, bả vai cách một đoạn. Dựa vào cách làm hôm trước lấy cớ bỏ đi với Cố Thiếu Cảnh, hắn nhìn chiếc xe đẩy chất đầy hàng hóa, làm như không có việc gì nói: “Anh, đi thôi, tý nữa bố đến rồi.”

Ở bên ngoài, Cố Thiếu Cảnh là một người rất ít khi kinh ngạc. Nhưng hôm nay thật khéo và không khéo, cố tình cả một ngày cậu đều gặp phải cảnh rõ khốn cùng, tâm trạng lúc này khó tránh khỏi muốn bạo phát. Mà với tính tình quỷ dị của cậu, cái hình thức bùng nổ thật sự là khiến người ta…..phải cảm thán. Thái độ bình thường thì lạnh nhạt, thờ ơ, mà bạo phát xong thì…. nhiệt tình muốn chết (=_=).

“Đường Viễn, soạn hệ?” Cố Thiểu Cảnh một tay đút túi áo, chân duỗi ra, để ở xe đẩy hàng trước mặt. Để tăng thêm hảo cảm đạt được mục đích làm thân, cậu hướng Đường Viễn và ‘em cậu ta’ cười rạng rỡ, lộ ra hai cái răng khểnh, nói: “Tôi là Cố Thiếu Cảnh, hệ điện âm, kết giao bạn bè được không?”

Đường Viễn: “…”

Văn Suất quay người nhìn khuôn mặt Đường Niệm, sau đó hướng cái ót Cố Thiểu Cảnh mà trợn trắng mắt, tâm nói “ngươi nha, trước mặt ông anh ‘luyến đệ’ thành nghiện lại như con công xòe đuôi với em người ta làm gì, đầu to óc teo rồi à? !”

.

.

.

Sự cuồng nhiệt của cựu “Đường Viễn” là em: Gấu trúc Panda dễ thương

Loài gấu có nguồn gốc từ miền trung của Trung Quốc. Gấu trúc xuất hiện ở rất nhiều nơi, trong các bộ truyện tranh, trong các bộ phim nổi tiếng, Kungfu panda là một bộ phim điển hình để lột tả một loài gấu dễ thương, thông minh, dũng cảm và anh hùng. Gấu trúc là một trong số loài có khả năng chịu rét tốt, bởi chúng có bộ lông rất dày và mượt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.