Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 60: Đường Vi Hàng (nhị)



Đường Niệm hoàn toàn chấn kinh rồi, tay run run cầm tờ giấy, ngẩn ra. “Tiểu Niệm, quần áo em thay ra hôm trước anh đã giặt rồi, bữa sáng cũng xong rồi đấy, em lại ăn sáng đi. Vấn đề của công ty anh cũng xem qua rồi, không có chuyện gì lớn đâu, anh rất thích món quà này. Anh và Đông còn có chút việc, khoảng nửa tháng nữa trở về sẽ có quà cho em!”

Em trai sinh đôi của cậu vốn vô cùng nhu thuận, nói gì nghe nấy, vậy mà chỉ sau một đêm đã tiến vào thời kì phản nghịch. Hiện tại, hình thức ở chung giữa hai anh em đã hoàn toàn đảo ngược, Đường Viễn bắt đầu quản đông quản tây đối với cậu.

Tiểu Niệm? Anh giặt quần áo của em rồi? Cư nhiên xưng anh với mình?????

Đường Niệm dùng sức véo mạnh vào đùi Văn Suất. Văn Suất bị đau kêu ngao ngao, bánh mỳ trong miệng cũng văng lên bàn, cả giận nói: “Đệch! Mới sáng ra mà cậu đã phát điên cái gì đấy?”

“Cư nhiên không phải mình nằm mơ?” Đường Niệm vẫn mặc bộ áo ngủ gấu mèo của Đường Viễn, mặt xoát cái mà trắng bệch, kêu lên: “Tối hôm qua tôi nói chuyện của anh cả cho tiểu Viễn nghe, không lẽ thằng bé bị đả kích quá lớn, nên… nên…”

Cố Thiếu Cảnh vừa gặm bánh mỳ vừa cho Tia Chớp ăn ké, nghe vậy ngẩng đầu quay lại, hắc hắc hỏi: “Anh Niệm, anh cả nào vậy?”

Tia Chớp nhân cơ hội chôm luôn bánh mỳ trên tay Cố Thiếu Cảnh, đát đát mà chạy đến trước mặt mèo Mun, vẻ mặt vô cùng lấy lòng, đem bánh mỳ đẩy về phía trước. Mèo Mun đặc biệt cao ngạo mà liếc nó một cái, tiếp nhận cái bánh, gặm gặm cắn cắn từng miếng một.

“Ta sát!” Nhìn bàn tay trống không, “anh em tốt” Tia Chớp mang vẻ mặt lấy lòng đứng trước mặt mèo Mun, Cố Thiếu Cảnh xù lông, nói: “Tia Chớp! Mày đúng là đồ dại trai! Cư nhiên lại đi lấy lòng địch nhân của lão tử!”

Mèo Mun dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc mà liếc Cố Thiếu Cảnh.

“!” Cố Thiếu Cảnh nổi giận, quát: “Con đen đen kia, trước kia mày đoạt anh trai của lão tử, bây giờ lại đoạt cẩu của lão tử, lão tử tuyệt đối sẽ không để yên cho mày đâu!”

Sáng sớm, trên bàn cơm loạn thành một đoàn, Đường Niệm luống cuống tay chân lôi di động ra gọi cho Đường Viễn, thanh âm thân thiết phát ra “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, mong quý khách vui lòng gọi lại sau”. Cậu ngẩn ra, nhìn tờ giấy nhỏ Đường Viễn lưu lại, lẩm bẩm nói: “Chết rồi, chết rồi… Khẳng định là em ấy vẫn bị kích thích….”

Đúng vậy, Đường Viễn đích thật là chịu kích thích rất lớn, sự mừng rỡ, sung sướng và hạnh phúc như phô thiên cái địa kéo đến, tuy rằng không biết biểu lộ ra như thế nào, nhưng cả đêm hôm qua hắn không đi ngủ. Còn hiện tại, hắn đang cùng Hướng Đông lên đường sang Châu Phi.

“Uầy, đã bao nhiêu năm rồi, cá Piranha chỗ đó còn không nhỉ?” Đường Viễn ngồi gần cửa sổ, ôm laptop chơi game. Hắn và Hướng Đông đều đeo kính râm, trang phục giống hệt nhau.

Hướng Đông cười nói: “Đương nhiên là có, chỉ là số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng uy no cậu thì vẫn dư dả.”

“Mang một ít về cho tiểu Niệm nếm thử nữa. Được rồi!” Ngón tay Đường Viễn không ngừng hoạt động, các con số trên màn hình máy tính hiện lên liên tục, “Tiểu Viêm, hai bộ kế hoạch cậu nhìn hết chưa?”

“Xem rồi, rất chu đáo và chặt chẽ.”

Hướng Đông gật gật đầu với cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đang đẩy xe hàng đi qua hai người lần thứ N, lúm đồng tiền như hoa, nhỏ nhẹ nói: “Xin chào quý khách, anh có muốn uống chút gì không?” Sao mờ đẹp trai quá a, có phải là minh tinh không nhỉ?

“Cám ơn.” Hướng Đông cười gật gật đầu, anh đem đồ uống đưa cho Đường Viễn, thuận tay rút một tờ tạp chí, mở ra, chỉ vào một bức ảnh, ý vị sâu sa nói: “Rốt cục hồ ly cũng ra khỏi hang.”

Đường Viễn liếc mắt nhìn ảnh chụp dàn diễn viên chính của ǁTuyệt Sátǁ, tầm mắt dừng lại một chút trên người Hạo Dương, cười nhạt nói: “Tiểm Viêm vẫn là có chút tài năng, lần này cấp trên tính toán hốt cả ổ đây.”

“Mất đi lão Từ Thạch nhiều năm vậy a!” Hướng Đông đem tạp chí đặt trước mặt Đường Viễn, vươn tay lấy laptop, thấp giọng nói: “Ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi.”

“Đông, tôi muốn báo thù cho Hồng…” Đường Viễn lầu bầu mấy tiếng, dựa đầu vào vai Hướng Đông, chẳng mất chốc mà ngủ mất.

Hướng Đông lấy một chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho Đường Viễn, hai mắt như điện, nhìn mây trắng bay ngoài cửa sổ, nắm chặt tay lại.

“Dã tướng quân, tin tức này của Tả Quang có tin tưởng được không?” Từ Thạch là bố của Từ Hải Ưng, một người có chức vị cao trong quân bộ nhiều năm, ông bưng ly trà nhấp một ngụm, khẽ cười hỏi.

Dã Đại là một người đàn ông bất cẩu ngôn tiếu (tính cách nghiêm túc, không nói cười linh tinh), luôn luôn mang theo trên người một cỗ áp bách của cường giả. Stephen ngồi bên cạnh Dã Đại, nghe vậy cũng lạnh nhạt nói: “Dã tướng quân, tôi cũng muốn hỏi ngài vấn đề giống như của Từ tham mưu. Lần trước giao chiến, Cố Viêm đã tự mình tham gia hành động, tôi và Xuyên Hữu Điền không hề nhận được tin tức này. Hơn nữa, chúng tôi cũng không nhận được nửa điểm tình báo nào về đặc công ưu tú sát cánh bên cạnh Hướng Đông. Cho nên tôi rất muốn biết, Tả Quang có đáng tin cậy hay không?”

Stephen vỗ một tấm ảnh chụp lên trên bàn, đây là bức ảnh được cắt ra từ đoạn băng gã đã chụp hôm trước trên trực thăng. Tuy nhiên, ngụy trang của Đường Viễn rất tốt, khuôn mặt đã bị che đi hơn phân nửa.

Dã Đại và Từ Thạch đều nhìn về phía ảnh chụp, qua thật lâu, Dã Đại mới trầm giọng nói: “Từ tham mưu, Stephen tiên sinh, tôi có thể cam đoan Tả Quang là người đáng tin cậy. Vụ giao tranh lần trước, Cố Viêm tự tham gia hành động là quyết định lâm thời, Tả Quang không biết cũng là bình thường. Mà tin tức BOF phái tiểu đội khác chi viện, Tả Quang đã lập tức báo tin ngay cho tiên sinh đó thôi. Nếu không, gia tộc Vincent các người sẽ tuyệt đối không hi sinh ít như vậy.”

“Điều này cũng đúng.” Stephen gật đầu nói.

“Người này…” Từ Thạch nhíu mày, cầm lấy ảnh chụp nhìn kĩ, lại lắc đầu nói: “Nếu là thành viên ưu tú của BOF phái ra, tôi không có khả năng không biết.”

Stephen vẫy vẫy tay với người bên cạnh, người nọ lập tức mở máy tính, cung kính nói: “Dã tướng quân, Từ tham mưu, đây là hình ảnh phân tích tướng mạo của người này, thỉnh nhìn xem.”

Sau khi bị xóa đi ngụy trang, khuôn mặt Đường Viễn từ từ rõ ràng, Từ Thạch ngẩn ra, cả kinh nói: “Không có khả năng!”

“Từ tham mưu, ông biết người này là ai sao?” Stephen híp mắt hỏi.

Từ Thạch “Phanh” một tiếng, đem ly trà đặt lên trên bàn, trầm giọng nói: “Làm sao có thể? Đây là cháu ngoại của Triển Viễn Kiếm, tôi đã thấy thằng nhóc này, làm sao nó có thể là đặc công tinh anh của BOF được chứ?”

“A?” Dã Đại tiếp lời hỏi: “Triển Viễn Kiếm?”

“Đúng vậy, tuy rằng Viễn Kiếm đã về hưu, nhưng ảnh hưởng của ông ta đối với quân bộ vẫn rất lớn. Mấy lão già như Cố Vệ Quốc đều từng là lính của ông ta.”

“A, Cố Vệ Quốc…” Ánh mắt Stephen nháy mắt chuyển lãnh, đến nay, gã vẫn còn nhớ rõ Cố Vệ Quốc đã làm gì với gia tộc Vincent, nam nữ lão ấu, không một ai sống sót.

Stephen chỉ chỉ ảnh chụp Đường Viễn, lạnh nhạt nói: “Có thể cùng Liêm Đao Quỷ sóng vai, người này không đơn giản. Cậu ta chỉ dùng mã tấu mà giết chết mười mấy tên thủ hạ của tôi. Từ tham mưu, ông có biện pháp bắt cậu ta chứ?”

“Bắt cháu ngoại của Triển Viễm Kiếm?” Từ Thạch ngẩn ra, cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Triển Viễn Kiếm cũng không phải là nhân vật dễ trêu đâu.”

Dã Đại hừ một tiếng, nói: “Từ tham mưu, ông cũng tham dự vào lần giao phong quân sự giữa R quốc và Trung Quốc; nhóm cấp trên các ông đã có cái quyết định kia, Dã Đại – tôi cũng sẽ không giơ đầu chịu báng một mình đâu. Người thuộc quân đội của các ông có chọc được hay không thì tôi không biết, nhưng tôi – Dã Đại tuyệt đối không phải quả hồng mềm dễ bóp!”

“Dã tướng quân, ông đừng tức giận, trước để tôi suy nghĩ kĩ càng đã.” Từ Thạch trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Stephen, nói: “Triển Viễn Kiếm có hai cháu trai, là anh em sinh đôi, người này là anh hay em, tôi cũng chịu không xác định được.”

“Anh em sinh đôi?” Khóe môi Stephen giương lên, cười nói: “Vậy cũng tốt, cứ tóm cả hai là được, nói không chừng hai anh em nhà này là con bài chưa lật của nhóm đặc công BOF đấy.”

Từ Thạch nhếch môi, lại suy xét một lát, cuối cùng, ông thở ra một hơi, nói: “Bắt người thì có thể, tuy nhiên, tôi muốn Stephen tiên sinh phối hợp trong chuyện này.”

“Rất sẵn lòng.”

Đường Niệm buồn bực mà trở về thành phố B. Mấy ngày này, cậu liên tục gọi điện thoại cho Đường Viễn nhưng không thể nào liên lạc được. Ngược lại, Cố Viêm đã gọi điện thoại cho cậu, nói không cần lo lắng cho Đường Viễn, cái chuôi này khiến Đường Niệm tức điên người, xém tý nữa ném vỡ di động.

Sau khi trở lại thành phố B, Đường Niệm và Văn Suất đăng tin tìm vài nhân viên có kinh nghiệm. Hai người quyết định chờ khi Đường Viễn trở về sẽ chọn ngày hoàng đạo để khai trương công ty giải trí truyền thông Vi Hàng.

Trong khoảng thời gian này, giám đốc đương nhiệm của công ty truyền thông Hoa Thiên, Thạch Phi cũng chủ động hẹn Đường Niệm. Nội dung cuộc nói chuyện có đại ý là sau khi ǁTuyệt Sátǁ được quay xong, Hoa Thiên sẽ nguyện ý chấm dứt hợp đồng với Đường Viễn, điều kiện tiên quyết là công ty Vi Hàng không được ràng buộc các ca khúc mới sáng tác của Đường Viễn, thỉnh thoảng sẽ viết cho nghệ sĩ của Hoa Thiên vài ca khúc. Với chuyện này, Đường Niệm rất vui vẻ đồng ý.

Mà Cố Viêm bên này đã đem kế hoạch bắt trọn ổ Stephen và Dã Đại của BOF định vào lúc Đường Viễn và đoàn làm phim ǁTuyệt Sátǁ đến R quốc quay đại cảnh.

“Đông, vài ngày nay tôi cứ có cảm giác bất an.” Đường Viễn ngồi trên máy bay, nhíu nhíu mày, làn da cổ bị phơi nắng nhiều đã chuyển thành màu tiểu mạch. Lần này hắn chạy đến Châu Phi ngây người hai tuần, một là bắt cá Piranha ăn cho đỡ thèm, hai là thông qua huấn luyện dã ngoại và chiến đấu một chọi một với Hướng Đông để nâng cao tố chất của cơ thể.

“Làm sao vậy?”

Đường Viễn nhìn đồng hồ, nhếch môi nói: “Chính là tim đập nhanh ấy, sắp đến chưa?”

“Còn có mười phút.” Hướng Đông buồn cười mà liếc hắn một cái, lắc đầu nói: “Trước kia anh không nghĩ cậu có biểu tình phong phú vậy đâu. Anh thấy cậu là đang nhớ tiểu Viêm thì có, nếu không phải thì chính là tiểu Niệm.”

Đường Viễn từ chối cho ý kiến.

Sân bay thành phố B, không khí lúc chạng vạng có vẻ hơi lạnh. Vừa xuống máy bay, Đường Viễn liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Đường Niệm.

“Này, tiểu Viễn?” Đường Niệm vừa tan học, cậu mang theo hai quyển sách đi ra đến cổng trường, lúc này dừng lại ở ven đường, quát vào điện thoại: “Em đã đi đâu vậy? Điện thoại không thể nào gọi được! Em muốn hù chết anh phải không?”

Đường Viễn mỉm cười, đi theo Hướng Đông ra cửa sân bay, nói: “Tiểu Niệm, anh đến chỗ em liền nè, em đang ở đâu thế?” Hướng Đông đằng trước đã giơ tay gọi taxi.

“Anh ở thành phố B, vừa mới tan học xong, anh định về nhà —— ai?” Đường Niệm bị người khác va vào, phát giác lực đạo bất thường, cậu phản xạ có điều kiện mà tính nhấc chân đạp tới. Người nọ chợt lóe, đúng lúc ấy, một chiếc xe mãnh liệt dừng lại, năm, sáu người đàn ông nhảy ra, chỉ một lát liền kéo Đường Niệm vào trong xe.

“Tiểu Niệm?” Sắc mặt Đường Viễn đại biến, trái tim mãnh liệt nhảy lên, chạy như bay ra ngoài.

“Tiểu Viễn!” Hướng Đông “Rầm” một tiếng, đóng sầm cửa sau xe taxi, nhảy đến vị trí người lái xe, mở cửa đẩy người tài xế xuống, nói: “Ngày mai anh đến cục cảnh sát nhận xe.” Sau đó, chiếc xe taxi lấy tốc độ cực hạn lao nhanh ra ngoài.

“Lên xe!” Hướng Đông đuổi theo gần hai mươi phút mới bắt kịp tốc độ chạy của Đường Viễn, đạp phanh dừng lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đông… Tiểu Niệm… là tiểu Niệm! Nhanh lên!” Cả người Đường Viễn run lên.

“Gọi điện thoại cho Cố Viêm trước đã!” Hướng Đông liếc kính chiếu hậu quát: “Bình tĩnh lại cho anh! Đây là thành phố B, không ai dám động em ấy đâu!”

“Đúng đúng… Điện thoại…” Đường Viễn vội móc điện thoại ra, run rẩy ấn mấy lần đều không đúng dãy số, hung hăng đưa tay quạt cho mình một bạt tai, nắm mắt lại hít sâu một hơi, sau một lát, hắn mở đôi mắt đỏ bừng, lạnh nhạt nói: “Là Stephen, lần trước giao chiến, gã chụp được ảnh của tôi.”

Đường Viễn tức giận nện một quyền vào cửa kính xe, thủy tinh nứt thành hình mạng nhện, hắn quát: “Stephen! Con mẹ nó, mày dám đụng đến em trai tao, tao nhất định phải giết mày!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.