Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 63: Bị thương (nhất)



“Stephen!” Một tiếng gầm vang lên, Đường Viễn như một con báo săn lao bổ đến bên một tên lính đánh thuê, mã tấu lóe lên, lướt qua yết hầu tên lính.

Hai mắt của tên lính đánh thuê trợn trừng, hai tay ôm cổ, phát ra một trận “Khặc khặc khặc” sợ hãi, đổ gục xuống mặt đất.

Hai chân Đường Viễn rơi xuống đất. Trên mặt và cổ hắn là hỗn hợp máu tươi của mình và địch nhân. Bàn tay tiếp tục chuyển động, mã tấu nhanh chóng trở lại thắt lưng. Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Stephen đứng cách đó khoảng 100m. Cơ thể hắn giống như một đầu báo vận sức chờ phát động, trong mắt lộ ra lệ khí.

“Thật không nghĩ tới, đặc công cao nhất của BOF lại là một sinh viên còn trẻ như vậy!” Trong lòng Stpehen hoảng hốt nhưng trên mặt gã vẫn là một vẻ đạm mạc, hai tay đặt sau lưng nhanh chóng làm vài cái thủ thế, lạnh nhạt nói: “Bất quá, chỉ bằng một con búp bê như cậu mà cũng có gan tới bắt ta, thật sự là chê cười!”

Dứt lời, mấy chục danh lính đánh thuê chung quanh gã lập tức chĩa súng vào người Đường Viễn xả đạn như mưa.

Đồng thời, dưới sự bảo vệ của mấy tên tâm phúc, Stephen lập tức xoay người hướng hậu viện chạy đi. Xe chống đạn Từ Thạch điều tới đỗ ở nơi này.

“Không có việc gì đi?” Một tay Hướng Đông cầm lấy cánh tay Đường Viễn, trốn sau một bức tượng, tay còn lại giương súng, liều mạng bắn về phía đối diện.

“Không có việc gì! Tiểu Niệm ổn chứ? Có bị thương không?” Đường Viễn nhanh chóng gỡ súng laser trên vai xuống. Thứ đồ chơi này ở BOF cũng thuộc loại quý hiếm, một vũ khí hạng nặng khó khống chế; trong một tiểu đội, rất hiếm khi xuất hiện đồng thời hai thanh laser trở lên.

“Không có, cậu nhóc đang ở cùng với Độc Phong. Hỏa lực của đối phương rất mạnh, cậu định phá vây thế nào? Lão cáo già này chắc chắc sớm có hậu chiêu, không cẩn thận là toi a?” Hướng Đông căm giận nói. Anh móc từ hông ra một thiết bị to cỡ bàn tay, cùng loại với thiết bị trên kính mắt của Đường Viễn, dùng hai ngón tay đưa ra từ sau bức tượng quan sát, mở tai nghe, thấp giọng nói: “Thảo Môi, nhanh!”

“Phương hướng điểm 6 có một người, từ điểm 7 đến điểm 8 có ba người, điểm 12…” Mười ngón tay tung bay, Thảo Môi nhanh chóng truyền đến hình ảnh cho Đường Viễn và Hướng Đông. Đường Niệm ngồi một bên nhìn chằm chằm, lại nhịn không được mà nhu nhu mắt, thanh âm quái dị, hỏi: “…Diễn tập quân sự? Bộ đội đặc chủng? Đệch! Đây không phải là chống khủng bố đấy chứ???”

Độc Phong cười đến đau bụng, vươn tay xoa nhẹ đầu Đường Niệm, hướng Thảo Môi bĩu môi nói: “Cậu ta phụ trách thông tin, chúng tôi đều tới đây để cứu cậu đấy, như thế nào? Cậu nhóc thối, có cảm thấy mình rất đặc biệt không a?”

Đội viên bị thương vừa rời khỏi chiến đấu nghe chuyện cũng phá ra cười. Ngược lại, Thảo Môi liếc mắt nhìn Đường Niệm, vui vẻ nói: “Trách không được! Lần này thực hiện nhiệm vụ, mặt tiểu đội trưởng cứ đen xì. Cậu giống tiểu đội trưởng đến vậy thì hẳn là em trai cậu ấy rồi? Anh em song sinh sao?”

“Cái gì?” Đường Niệm ngẩn ra, chân mày cau lại: “Anh em song sinh ư? Anh nói tiểu Viễn?”

“Cái gì mà tiểu Viên với chả tiểu Viễn, haizz —— dạ, đội trưởng!” Vẻ mặt vui vẻ của Thảo Môi chợt tắt, nhanh chóng xây dựng một sơ đồ trực tuyến trên máy tính, đối với tai nghe trịnh trọng nói: “Tê Tê dẫn dắt đội viên hai tổ A, B đã vào vị trí. Chỉ khoảng năm phút nữa, Stephen sẽ trốn vào khoảng cách an toàn, đội trưởng.”

“Năm phút đồng hồ…” Đường Viễn dừng một chút, nói: “Được, Độc Phong vào chỗ! Sau năm phút nữa, mặc kệ thiếu đội viên nào chưa đi ra, toàn bộ đều phải lui lại! Anh phụ trách!”

“Rõ!”

Hai mắt lạnh lùng hơi nheo lại, Đường Viễn há mồm cắn sống dao mã tấu, lưng dựa thật sát vào bức tượng phía sau, cùng Hướng Đông liếc nhau, cả hai đều hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

Hướng Đông gật gật đầu, xả súng mãnh liệt, nhất thời hấp dẫn hơn phân nửa hỏa lực; đồng thời, Tê Tê cũng dẫn các thành viên khác nhảy lên từ tầng một lên chi viện. Lúc này Hướng Đông hướng Đường Viễn quát: “Nhanh!”

Một khắc kia, tốc độ của Đường Viễn cơ hồ đạt đến cực hạn, ánh sáng từ súng laser chợt lóe lên. Sân biệt thự ầm ầm rung chuyển, một tiếng nổ mạnh vang lên kéo theo những tiếng thét thảm thiết, luồng khí nóng rực cũng bắn thẳng về phía Stephen đang chạy trốn.

“A ——!” Một kẻ tâm phúc chạy phía sau Stephen chưa kịp kêu hết câu đã bị một đao của Đường Viễn xuyên qua yết hầu.

“Nhanh! Đánh chết hắn!” Stephen điên cuồng rống lên. Gã lấy ra súng phòng thân, bắn liên tục về phía sau, đầu cũng không quay lại.

Đường Viễn kêu lên một tiếng đau đớn. Vừa rồi hắn lao ra đúng thời điểm hai bên bắn nhau như vãi đạn, dù được Hướng Đông và nhóm Tê Tê phân tán chú ý và che dấu nhưng hỏa lực của đối phương quả thực rất mãnh, vai trái của Đường Viễn đã trúng đạn.

Trạng thái thân thể hiện tại của Đường Viễn nhiều nhất cũng chỉ bằng một nửa so với thời kì toàn thịnh. Dưới sự phối hợp của Hướng Đông và nhóm Tê Tê, Đường Viễn toàn lực chém giết đến đây cũng không tránh khỏi bị thương. Lực lượng vũ trang của Stephen đích xác là rất mạnh.

“Chết!” Đường Viễn quát lạnh một tiếng, không chút nào để ý đến cảm giác đau đớn xé rách trên vai. Hắn mãnh liệt vung súng laser phang chết một tên lính đánh thuê.

Xe chống đạn xa xa đã gần trong gang tấc, một khi Stephen thuận lợi trốn vào, muốn tóm được gã, khó lại càng thêm khó. Tốc độ của Đường Viễn đã đến cực hạn, không quan tâm đến xung quanh, cấp tốc chỉnh súng laser.

“Phanh ——” một tiếng nổ thật lớn vang lên, Đường Viễn liều mạng bắn một phát, đây là toàn bộ năng lượng còn lại của súng laser. Cùng với tiếng nổ mạnh ầm ầm, chiếc xe chống đạn bị tạc bay lên để lại một hố đen khủng bố trên mặt đất.

Stephen lẩn trốn rất nhanh, tuy rằng không bị phát đạn laser này lan đến nhưng sắc mặt gã xoát cái trắng bệch không một tia huyết sắc. Gã xoay người, phẫn nộ nhìn về phía Đường Viễn, chỉ vào hắn, điên cuồng hét lên: “Mười vạn đô la! Ai giết hắn sẽ được mười vạn đô la! Giết hắn cho ta!”

Ánh mắt của nhóm lính đánh thuê nhất thời sáng ngời, giống như một con gà chọi, lấy Đường Viễn làm trung tâm, không muốn sống mà lao đến. Hỏa lực lập tức tập trung lên người Đường Viễn, hàng loạt đạn đan chéo nhau rít tới.

“Đông! Lên!” Đường Viễn quát vào tai nghe. Khóe môi của Hướng Đông quỷ dị mà gợn lên, đối với tai nghe quát: “Tê Tê, hấp dẫn hỏa lực giúp lão tử!” Dứt lời, anh kéo dây lưng, cùng Đường Viễn sóng vai phóng đi. Hai người tựa như chiến sĩ khống chế được thời gian, bóng dáng chớp lóe, bắt đầu một trận giết chóc điên cuồng.

Tất cả mọi người đều nghe được tiếng “Đông!…” vang lên trong tai nghe, Độc Phong lập tức mang biểu tình quỷ dị như thấy ma. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nhếch môi nói: “Còn có ba mươi giây.”

Giờ phút này, trong xe thật yên lặng, không một ai mở miệng vui đùa. Bởi vì mọi người đều biết, ba mươi giây nữa, dù đồng đội của họ còn chưa rời khỏi chiến trường hay tiếp tục lao vào chiến đấu, bọn họ vẫn nhất định phải dựa theo mệnh lệnh của tiểu đội trưởng, lập tức lui lại.

Trong xe tràn ngập một cỗ áp lực, Đường Niệm cũng cảm thấy trái tim mình muốn vọt nhanh qua cổ họng rồi.

“Cậu… cậu rốt cục là ai?” Stephen nhìn chằm chằm sát thần Viễn toàn thân đầy máu đang lao về phía mình. Linh hồn của gã cũng nhịn không được run lên. Gã thấy quá rõ tên đặc công này luôn luôn nhằm thẳng gã mà hướng tới, hơn nữa, hành động của hắn ta lại như không muốn sống, liều chết, điên cuồng.

Vùng đuôi lông mày của Đường Viễn đã có vài vết đạn sượt qua, vết thương nhìn khá khủng bố, máu chảy theo hai má xuống cằm rồi rơi xuống dưới. Hắn hừ cũng chưa hừ một tiếng, giơ tay lên, mã tấu toàn lực đánh qua.

Sau một tiếng rên vang lên, Đường Viễn đã giải quyết xong tên lính đánh thuê cuối cùng. Hắn bước qua, xoay người cầm mã tấu, cười lạnh nói: “Tao là ai? Stephen, tao là bạn cũ của lão đấy, sao nào? Không biết ư?”

“Ha ha ha…” Đường Viễn đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn. Mặt hắn đã đỏ sậm một mảnh, hai mắt cũng đỏ, cả người đẫm máu, hoàn toàn là một tu la.

Đường Viễn vươn tay một tay kéo tai nghe, hai chân đạp mạnh, cả người hăng hái phóng về phía trước, giận dữ hét: “Stephen! Con mẹ nó, mày dám bắt em trai tao, chết! Dám giết bạn bè của tao, chết đi!”

Tê Tê và các thành viên khác trong tiểu đội đều chấn động, nhịn không được quát: “Đội trưởng!”

Chỉ thấy, một đao của Đường Viễn hung hăng xỏ xuyên qua cổ của Stephen. Mà đồng thời, Stephen cũng nổ súng, máu tươi từ bụng của Đường Viễn văng tung tóe ra ngoài.

“Sói con!” Hai mắt Hướng Đông sung huyết, gào lên, như một người điên xả cho tên lính đánh thuê trước mặt hơn mười viên đạn, mãnh liệt hất thi thể của đối phương ra, quát: “Cút!”

“Độc Phong, anh làm gì?” Thảo Môi rống lên.

Phàm là những đội viên còn hoạt động được trong xe đều cấp tốc cầm lấy súng, nhanh chóng cùng Độc Phong xông ra ngoài. Chỉ trong chớp mắt, trên xe chỉ còn lại người đang ngốc lăng Đường Niệm và cùng dạng ngốc lăng Thảo Môi.

“Nhóc con, có biết lái xe không?” Thảo Môi hít sâu vài cái, mười ngón tay tiếp tục tung bay không ngừng trên bàn phím.

Đường Niệm hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền trấn định lại. Cậu không rên một tiếng mà đi qua vị trí lái xe, vặn chìa khóa, nhìn Thảo Môi qua kính xe, trầm giọng nói: “Chỉ đường cho tôi.”

Thảo Môi sửng sốt, cười to nói: “Tốt lắm! Chúng ta đi cứu người! Một người cũng không thể thiếu! Lão ngoại quốc chết tiệt, xem pháo của lão tử đây. Ông đây cho nổ tung hết!”

Stephen bị Đường Viễn cho một đao xuyên cổ, động mạch hoàn toàn vỡ nát, đã muốn chết đến không thể chết thêm được nữa.

Gã vừa chết, đám lính đánh thuê và người của Từ Thạch trong biệt thự nguyên bản vẫn còn sức chống cự dần trở nên luống cuống, bắt đầu tốp năm tốp ba mà chạy thoát thân. Nhưng xét về nhân số rõ ràng đông hơn rất nhiều so với bên đặc công của BOF, hỏa lực của bọn chúng vẫn rất mạnh như trước.

Hướng Đông tựa như đầu sư tử nổi giận, ôm lấy Đường Viễn, điên cuồng quát: “Kim Sa! Nhanh!”

“Đông… Khụ… không có việc gì, không bị thương chỗ yếu hại… không chết được….” Trong cổ họng của Đường Viễn trào lên một trận máu tươi, mặt cũng trắng đến dọa người, vẫn nhếch miệng cười nói: “Stephen chết… Cậu… về sau cậu cũng đừng lại tự trách mình, chúng ta là anh em tốt…”

“Câm miệng! Con mẹ nó, cậu câm miệng ngay cho tôi!” Hướng Đông quát, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Đường Viễn, một câu cũng không nói ra được.

“Liêm Đao Quỷ, mau buông đội trưởng ra!”Quân y Kim Sa lấy từ trong bao hành quân một loại thuốc tiêm, sờ xoạng trên người Đường Viễn một chập, mồ hôi lạnh ứa ra, quát: “Nhanh! Về căn cứ! Mất nhiều máu lắm!”

“Lên xe!” Đường Niệm quẹo tay lái lao vào, phanh xe rít lên, nhất thời bánh xe dừng lại hất lên vô số đất cát. Thảo Môi vội mở cửa xe, rống lớn: “Nhanh!” Thuận tay, anh ném ra ngoài một vật thể hình tròn.

Độc Phong cùng Tê Tê và đám đội viên còn lại tiến hành bắn phá nhằm che dấu, cản đường đám lính trong biệt thự. Hướng Đông vội vã ôm Đường Viễn lên xe. Những người khác cũng sôi nổi nhảy vào thùng xe. Độc Phong bắn mấy chục phát, là người nhảy lên cuối cùng, mãnh liệt đóng sập cửa xe, quát: “Đi!”

Trái tim của Đường Niệm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu nhấn mạnh chân ga tới cùng, rốt cuộc xông ra ngoài.

Ngón tay của Thảo Môi “Ba ba ba” mà gõ vào bàn phím, cuối cùng đè cuống một chữ, cười lạnh nói: “Nếm thử pháo liên hoàn của lão tử đi!”

Bên ngoài xe, những tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên liên tiếp, toà biệt thự hoàn toàn bị san bằng.

Chiếc xe đã tiến vào đường quốc lộ đông đúc, Đường Niệm thở ra một hơi. Cậu vô ý mà nhìn qua kính xe về phía sau, thân thể nhất thời run lên, hét lớn: “Tiểu Viễn?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kia gì, Gấu mập không có việc gì a, đừng lo lắng, viên đạn cũng chưa gây tổn thương những chỗ yếu hại, đám quân y biến thái của lầu bốn sẽ tụ tập đầy đủ mà, khẳng đị trị xong =V=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.