Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 69: Toàn lực bao vây tiễu trừ (nhất)





“Phanh” một tiếng, thanh gỗ chèn cửa bị người bên ngoài đá văng, Dã Đại hầm hầm đi vào trong phòng, bàn tay nắm chặt hơi run lên, lửa giận ngút trời.

“Dã tướng quân, chúng ta không thể kéo dài được nữa! Ngài cũng biết bên trên coi trọng lần hành động này như thế nào, chúng ta phải rút ngay, toàn bộ lực lượng thẩm thấu ở nước Z trong những năm qua phải rút về hết!” Một người to béo bước vào phòng, trầm giọng nói: “Hơn một trăm năm… Nước R chúng ta đã bỏ bao nhiêu công sức, tiền của để bí mật thực hiện thí nghiệm sinh hóa trên cơ thể người nhằm phục vụ cho chiến tranh và đạt được những thành tựu đáng kể. Thật không ngờ, một quốc gia cấp hai như nước Z lại có thực lực quân sự có thể so với những cường quốc bá chủ trên thế giới.”

Sắc mặt của Dã Đại càng khó coi, xoay người rút mạnh bội kiếm trên tường, hung hăng chém vun vút hơn mười phát vào không khí, thanh âm tràn đầy không cam lòng cùng khuất nhục, phẫn nộ nói: “Chúng ta đã mất cả trăm năm để xâm nhập vào nước Z, đâu thể nói rút là rút! Ai sẽ tới bù lại tổn thất cho gia tộc chúng ta?”

“Xin ngài lấy đại cục làm trọng!” Người đàn ông phía sau thở dài, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Nước Z có số nhân khẩu khổng lồ, vẫn luôn là địa phương cung cấp vật thí nghiệm tốt nhất cho chúng ta. Tuy rằng quyết định lần này của bên trên xác thực có chút… có chút làm người ta phải tiếc hận. Nhưng mà, ngài hẳn là rõ ràng nhất… nửa năm qua, chúng ta đã điều tra tình báo và giao phong với BOF không ít lần. Nếu bây giờ chúng ta không đem toàn bộ lực lượng quân sự rút khỏi nước Z thì e rằng các cứ điểm quân sự, tình báo trăm năm nay của chúng ta sẽ bị tiêu diệt hết chín thành. Đây là mất nhiều hơn được! Có thể cho rằng, BOF chính là hình ảnh thu nhỏ của thực lực quân sự nước Z! Chúng ta không thể mạo hiểm hơn nữa!”

“Nước Z! Nước Z!” Dã Đại giận dữ gầm hai tiếng, rốt cục tỉnh táo lại, con ngươi lại như băng, “Ẩn nhẫn, giấu dốt, người của nước Z đúng là ngàn năm không đổi!”

“Giữ nguyên kế hoạch hành động đi!” Dã Đại hít sâu một hơi, nói tiếp: “Xem ra, ta cần phải triệu hồi Hạo Dương trở về gia tộc rồi!”

Dã Đại hoàn toàn không ngờ, khi gã đang chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh rút từng nhóm người về nước của quân bộ nước R thì Cố Viêm đã dẫn theo một đoàn đội tinh anh có mặt tại đây, hơn nữa, anh còn thực hiện tốt công tác chuẩn bị chiến đấu bao vây tiễu trừ gia tộc gã.

“Nước R, sinh hóa thực nghiệm, Dã Đại, hừ…” Cố Viêm híp lại hai mắt, nghiêng người dựa vào cửa cổ, khóe miệng ngậm một điếu thuốc đang cháy dở. Bên ngoài cửa sổ là sắc đỏ của vô số ánh đèn đêm rực rỡ.

Từ những tin tức tình báo thu thập được, Cố Viêm đã phán đoán, gia tộc Dã Đại không chỉ đại biểu cho một gia tộc lâu đời chuyên sản xuất cho nước R những lớp sĩ quan chỉ huy quân đội ưu tú mà nó còn là một tồn tại giống như BOF ở nước Z.

“Nếu kế hoạch hành động lần này của chúng ta thành công thì không thể nghi ngờ, nước R sẽ bị đả kích không nhỏ, nguyên khí đại thương.” Hướng Đông toàn thân vũ trang, nằm ngửa trên giường đơn, hai tay đặt sau gáy, giày chiến màu đen tùy ý đặt ở mép giường, đạm mạc nói: “Căn cứ vào tin tức tình báo, Dã Đại là người toàn quyền phụ trách cơ sở nghiên cứu, thí nghiệm trên cơ thể người của nước R… Thật có chút chờ mong đêm nay!”

“Chờ mong?” Độc Phong cẩn thận lau chùi nòng súng, hừ cười: “Liêm Đao Quỷ, cậu là chờ mong biểu tình của Dã Đại khi tận mắt nhìn thấy căn cứ thực nghiệm của gã bị phá hủy chứ gì?”

“Viêm Hổ, hôm nay không gọi điện thoại cho ai đó sao?” Lăng Vân trêu chọc hỏi Cố Viêm. Ông tháo kính mắt xuống, tùy tay bỏ vào hộp đựng kính, lại nhu nhu hai mắt, đeo lên một đôi kính sát tròn quân dụng, tự giễu nói: “Haiz, lâu lắm không thực hiện nhiệm vụ, xương cốt lão hóa hết rồi!”

Cố Viêm lấy điện thoại ra nhìn rồi lại bỏ vào túi, thả tàn thuốc xuống đất, dùng chân đạp diệt, lạnh nhạt nói: “Hành động thôi!”

Tiểu đội nhận nhiệm vụ đột kích vào căn cứ quân sự đêm nay chỉ có bốn người. Nhưng bốn người này, mỗi thành viên đều là dạng tồn tại giống như tử thần, lấy một địch trăm cũng không ngoa.

Tiểu đội tham gia yểm trợ phía sau gồm mười người, thời gian hành động của bọn họ cũng lệch với nhóm Cố Viêm. Có thể nói, nếu tiểu đội của Cố Viêm là mũi đao nhọn rạch bụng dã thú thì bọn họ chính là nhóm đi sau phụ trách nhặt chiến lợi phẩm vận chuyển về xe.

Nhà chính của gia tộc Dã Đại nằm ở vùng ngoại thành thủ đô nước R, một biệt thự có diện tích phi thường lớn, phong cảnh tao nhã mà túc mục, bảo lưu vẻ đẹp kiến trúc truyền thống của quý tộc cổ xưa. Ở một góc khuất sâu bên trong khuôn viên biệt thự có một võ quán lớn, tuy nhiên nơi này vốn là cấm địa, trừ bỏ gia chủ và thiếu chủ, hoặc thuộc hạ được họ dẫn vào, những người khác không được phép bước chân vào nửa bước.

Trong đêm đen, Cố Viêm như một đầu liệp báo bộc phát, chỉ chớp mắt đã giải quyết xong hai cameras theo dõi, sau đó nhanh chóng ẩn thân trên vách tường, con ngươi sắc bén cảnh giác mà quan sát bốn phía. Đột nhiên, thân hình anh mãnh liệt nằm úp sấp, lăn vào bên trong khuôn viên biệt thự, thấp giọng nói vào tai nghe: “Số 1 đã tiến vào!”

Dứt lời, Cố Viêm liền như gió lốc mà xông thẳng vào bên trong.

“Số 2 đã tiến vào!”

“Số 3 đã tiến vào!”

Hướng Đông và Độc Phong cũng lần lượt tiến vào, còn Lăng Vân thì ngồi trong một chiếc xe việt dã màu đen. Mười ngón tay ông múa trên bàn phím, không ngừng quan sát điều chỉnh cảnh vật xung quanh ba người, cẩn thận loại trừ mọi nguy hiểm.

Toàn bộ quá trình chiến đấu của tiểu đội Cố Viêm đều được truyền qua vệ tinh chuyển đến căn cứ bộ chỉ huy Lầu hai của BOF.

“Viêm Hổ, quẹo trái!” Một tay Lăng Vân lôi kéo hình chiếu lập thể, tay còn lại thì điên cuồng gõ bàn phím. Bất đồng với tiếng gõ bùm bùm gấp gáp vang lên trong xe, biểu tình trên mặt Lăng Vân vô cùng trấn định, ông liên tục phát ra tin tức, hình ảnh, cảnh báo nguy hiểm trợ giúp cho đồng đội, “Độc Phong, phương hướng điểm 3 có hai tên địch. Liêm Đao Quỷ, 100m nữa quẹo phải, tới địa điểm trên làm tốt công tác che dấu!”

“Đã biết!”

“Đã biết!”

“Vệ Quốc, nếu tôi nhớ không lầm thì đã rất nhiều năm rồi, Rắn Hổ Mang không còn nhận nhiệm vụ xuất hiện trên chiến trường nữa.” Triển Viễn Kiếm nhìn hình ảnh Lăng Vân khống chế máy tính xuất hiện trên một góc màn hình lớn, nhấp một ngụm trà, đôi mắt híp lại, đầy tinh quang, cười nói: “Nói đi! Hôm nay cậu mời tôi đến đây chắc không phải chỉ để xem trận chiến này với cậu chứ?”

Lúc này, trong phòng chỉ huy của Lầu hai chỉ có hai người.

Trong lòng Cố Vệ Quốc lộp bộp một chút, tuy rằng ông đã chuẩn bị tâm lý rất lâu đối với những lời sắp nói, nhưng khi đứng trước mặt thầy huấn luyện viên của mình, người biết được sự tồn tại của BOF, một trong những nhân vật cấp cao có quyền quyết định phương hướng hành động của quân bộ – Triển Viễn Kiếm, ông vẫn cảm thấy thật khó mở miệng.

Những lời này… biết phải nói thế nào đây? Người khác không biết thân phận thật của Triển Viễn Kiếm, nhưng Cố Vệ Quốc ông thì rõ đến không thể rõ ràng hơn. Hiện tại, ông bố khốn khổ này phải thay thằng nhóc nhà mình đòi vợ, đối tượng lại là bảo bối của huấn luyện viên…. Thực con mẹ nó, cái này có khác quái gì động thủ trên đầu thái tuế đâu hả trời?

Cố Vệ Quốc giật giật hầu kết, hơi bị ngần ngừ, một cỗ hỏa khí lại ứa ra, trong lòng tiếp tục mắng to thằng con lớn nhà mình vô số lần. Cuối cùng, ông mạnh mẽ đứng dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc rót thêm trà cho Triển Viến Kiếm, cắn chặt răng, mãnh liệt đánh cái chào theo nghi thức quân đội, trịnh trọng nói: “Thủ trưởng, tôi xin phép nói cho ngài nghe một chuyện, trước tiên… xin ngài đừng quá tức giận, cũng đừng về nhà mang cậu nhóc tiểu Viễn kia trút giận a! Chuyện này… tất cả đều do thằng con hỗn đản nhà tôi, là tại nó gây chuyện. Nếu ngài muốn trút giận, xin hãy chờ Cố Viêm trở về rồi ngài muốn đập nó như thế nào thì đập thế ấy, đừng giận cậu nhóc kia mà tội nghiệp!”

Triển Viễn Kiếm nhíu mày, đem ly trà đặt lên bàn, nhìn Cố Vệ Quốc, nói: “Cậu vốn rõ ràng tính tình của tôi, nói tôi nghe xem có chuyện gì xảy ra đã.”

Cố Vệ Quốc hít một hơi thật sâu, nói lớn: “Thủ trưởng, tôi là muốn giúp con trai hỏi xin một cháu ngoại của ngài!”

“…”

“Tiểu Viễn? Tiểu Viễn?” Đường Niệm vươn tay quơ quơ trước mặt Đường Viễn, cau mày nói: “Em làm sao vậy?”

Đường Viễn ngốc lăng, ánh mắt đình trệ, hai tay hơi hơi phát run, cau mày nói: “Không biết xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay… anh luôn luôn cảm thấy tim đập rất nhanh!”

“Tim đập nhanh?” Văn Suất vừa đi vừa ngáp, rót một cốc nước, thuận miệng hỏi: “Có phải do gần đây quá mệt mỏi không?”

Đường Viễn không nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm di động. Hắn biết đêm nay Cố Viêm sẽ không gọi điện thoại, bởi vì trong lúc nói chuyện hôm qua, Cố Viêm đã thông báo cho hắn biết đêm nay có hành động lớn.

“Tiểu Viễn! Hôm nay em và Đường Niệm về sớm nghỉ ngơi đi!” Văn Suất nhìn đồng hồ, nói: “Ảnh chụp, áp-phích và phim ngắn của mấy đứa đều đang tiến hành chỉnh sửa. Cố Thiếu Cảnh cũng chỉ còn ca khúc ǁHuyền Dạǁ chưa tập thôi, với lại MV của bài hát này… ân, thời gian cũng còn nhiều. Như vậy đi, hai người cứ về nghỉ trước.”

Đường Viễn cười cười, “Ừ” một tiếng, lại rõ ràng có chút không yên lòng, loại cảm giác tim đập nhanh quỷ dị này đã duy trì cả ngày nay, thật sự làm Đường Viễn rất không thoải mái. Đúng lúc này, một số máy lạ hiện lên trên màn hình điện thoại của Đường Viễn.

Đường Viễn nhíu nhíu mày, cầm di động lên, “Này?”

“Đường Viễn, tôi là Lãnh Đông! Cậu ——” Cố Thiếu Cảnh không đợi chị gái nói xong, chộp lấy điện thoại, oa oa nói lớn: “Gấu mập, hiện tại cậu tuyệt đối không được về nhà! Không không không…. Ngàn vạn lần không được về nhà trong thời gian này! Ông ngoại cậu đã biết chuyện của cậu và anh trai tôi rồi, tức nổ phổi luôn á…”

Cố Thiếu Cảnh hô rất lớn, âm thanh từ loa ong ong truyền ra, cả Đường Niệm và Văn Suất đứng gần đó cũng nghe rõ mồn một. Ba người liền có vẻ mặt như vừa ăn phải vài con ruồi chết.

“Ông ngoại anh nổi giận ư?” Đường Niệm đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đúng vậy! Bố em vừa về đến nhà, kể chuyện cho mẹ em nghe xong thì bắt đầu mắng anh trai em như tát nước ấy. Em nghe rõ ràng mà! Bố em nói, thủ trưởng Triển Viễn Kiếm biết chuyện đã tức gần nổ phổi, dựng hết râu lên rồi! Cậu nghe tôi nói này Gấu mập, —— uy? Uy uy uy! Gấu mập? Gấu mập? Đệch! Chị, điện thoại bị ngắt rồi…”

“Anh về trước một chuyến!” Đường Viễn vội nói với Đường Niệm, vớ lấy chìa khóa xe lao thẳng ra ngoài.

“Ai, tiểu Viễn?” Đường Niệm đuổi theo ra ngoài cửa, hô: “Em đi chậm thôi, đi đường cẩn thận đấy! Anh đến ngay, ngàn vạn lần đừng chọc giận ông ngoại nữa nha!”

Hoàn toàn không biết tình huống đang xảy ra ở nhà, Cố Viêm tập trung tinh thần quan sát tình huống chung quanh. Anh nhanh chóng làm vài cái thủ thế, Hướng Đông và Độc Phong như quỷ mị nhanh chóng tiến vào bên trong võ quán.

“Phốc, phốc” vài tiếng, binh lính canh giữ bên trong võ quán liên tục đổ gục xuống, thiết bị báo động cũng không kịp ấn, trên cổ mỗi người đều có một vết đao bằng đầu ngón tay, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ sàn nhà.

“Rắn Hổ Mang, nhanh! Xâm nhập chương trình xong chưa? Mở cửa thang máy!” Cố Viêm đứng trước một cái cửa sắt lớn, ba người chỉ đợi vài giây, “Đinh ——” một tiếng, cửa sắt mở rộng ra.

“Viêm Hổ, ba người chỉ có khoảng 15 phút, tiểu đội thứ hai đã hành động, điểm truyền tống sẽ hiện lên trên màn hình… hoàn tất!” Trên trán Lăng Vân đã có một tầng mồ hôi mỏng, ngón tay vừa trượt, bên trong thùng xe lập tức phủ kín các bản đồ lập thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.