Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn

Chương 26: Nguyên tiêu



Rằm tháng giêng, thùng rượu cuối cùng của Vân gia cũng ra lò.

Hạ Việt để Thức Yến ở nhà, một mình sang đó hỗ trợ. Ngày hôm qua hắn dẫn y sang đó tham quan nên không giúp gì được, hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi.

Rượu sau khi được nghiền ép tách ra, Hạ Việt và Đỗ sư trực tiếp dùng muôi múc uống, hương thơm thanh ngát, vị đạo tiên hoạt, độ chua vừa đúng, rất ngon miệng.

Tất cả rượu đều lên rãnh thành công, mùi vị tương đối khá. Tảng đá vẫn luôn đè nặng trong ngực Đỗ sư bấy lâu nay rốt cục buông xuống, lông mày hắn giãn ra, cười đến là thích ý.

Hạ Việt giúp mọi người châm rượu vào bình, niêm phong, sau đó cùng các tàng nhân cất rượu vào trong thương khố, thuận tiện kiểm tra số rượu còn lại trong kho.

Vừa ra khỏi thương khố thì Đỗ sư đã cản hắn lại, hai người ra đằng sau hậu viện nói chuyện.

“Thiếu tàng chủ, rượu của chúng ta đều thành công cả rồi. Năm nay lò rượu cất hai mươi bảy thùng, tổng cộng có chín loại rượu mới. Tính cả hôm qua thì có sáu loại chưa được đun lần hai. Ngoại trừ mấy loại rượu đã cất lâu năm như Như Thủy, Vàng Anh và Nguyệt Hoa, mấy loại vừa lên rãnh ngày hôm qua còn chưa có tên. Năm ngoái tên rượu là do lão tàng chủ phụ trách, năm nay phải nhờ thiếu tàng chủ rồi.”

Vân lão gia từ sớm đã sang lò rượu tập hợp mọi người lại, tuyên bố Hạ Việt đã chính thức tiếp nhận nơi này, các tàng nhân nghe xong, ai nấy đều không giấu được vui vẻ. Bây giờ lò rượu đã có thiếu tàng chủ, các tàng nhân đều tự động đổi giọng gọi Vân lão gia là lão tàng chủ.

Hạ Việt nghe xong, vội vã đáp ứng.

Đặt tên rượu là chuyện đại sự, tuy không nhất định phải chọn tên nào quí phái cao sang, nhưng chủ yếu phải phù hợp với rượu, êm tai, dễ nhớ, có thể để lại ấn tượng cho tửu khách.

Vì vậy, cả một buổi trưa Hạ Việt chỉ toàn suy nghĩ về vấn đề này, Thức Yến thấy hắn vò đầu bứt tai liền hỏi, hắn bèn lôi kéo Thức Yến cùng nhau lựa chọn.

“Năm bình rượu hôm qua chúng ta uống thử là rượu mới Đỗ sư vừa cất năm nay, không phải là rượu truyền thống của Vân gia nên chưa có tên. Ngươi giúp ta nghĩ vài cái đi?”

Thức Yến mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn không từ chối, trượng phu bảo y hỗ trợ, y cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu suy tư.

“Như Thủy, Vàng Anh, Nguyệt Hoa, tên thật đẹp a.”

Hạ Việt bày một loạt chén rượu trên bàn, phân biệt rõ từng loại rượu, châm vào trong li, hắn cười nói: “Nguyệt Hoa năm ngoái được chọn làm cống phẩm tiến cung đó.”

Thức Yến nhìn hắn: “A, hóa ra đó chính là Nguyệt Hoa sao? Hôm đến Hỉ Cửu Túy thử đồ ăn ta có uống qua, hương khí và vị đạo thực sự là cao nhã cực kỳ.”

Hạ Việt gật đầu, chỉ chỉ mấy li rượu trên bàn: “Uống với ta một lát đi, không cần vội. Tối nay ăn cơm sớm một chút, ta dắt ngươi đi chơi.”

Thức Yến biết ý của hắn là đêm nay nguyên tiêu, muốn dẫn mình đi dạo, tiểu hài tử nghe thế liền cao hứng không thôi. Y chưa bao giờ trải qua rằm tháng giêng ở Dận thành cả!

Hai người cùng nhau suy nghĩ hơn một canh giờ, cũng chọn ra được vài cái tên. Nhìn thời gian một chút, Hạ Việt quyết đoán bỏ qua, kéo Thức Yến đi ngủ.

Chạng vạng, hai người ăn cơm xong, Hạ Việt bảo y thay quần áo, hắn mở cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn trời.

Đêm qua và sáng nay đều có mưa, hiện tại trời hơi âm u, hắn đành bảo hạ nhân mang theo dù, lại phân phó người ra chuồng ngựa thông tri Lưu bá một tiếng, để Lưu bá chuẩn bị xe ngựa và áo tơi, vạn nhất trời mưa to còn thì đánh xe ra đón.

Chuẩn bị thỏa đáng xong thì trời cũng sẩm tối, Hạ Việt dắt Thức Yến ra khỏi đại môn.

Ở bên ngoài, hai bên cổng và dọc theo tường viện, cứ ba bước lại bày một ngọn đèn nhỏ, hai bên cầu thang cũng có đèn.

Hạ Việt và Thức Yến mỗi người cầm một cây nến (1), thắp đèn trên môn đôn (2) hai bên trái phải và trên bậc thang.

Đại môn của Vân gia nhất thời sáng rực, chụp đèn may bằng vải màu vàng, sau khi thắp lên, ánh lửa nhảy múa xuyên qua lớp vải rải xuống nền đất, trông rất đẹp mắt.

Sau khi đốt hết đèn, hai người đưa nến cho hạ nhân đang chờ ở phía sau, bọn họ sẽ tiếp tục châm những chiếc đèn còn lại dọc bên tường viện.

Đây là tập tục trong lễ nguyên tiêu Lạc Việt, giống như bánh chẻo ngày Tết ở Trung Hoa, có điều ở đây mười lăm tháng Giêng cũng không ăn bánh trôi, thay vào đó, nguyên tiêu lại có hội hoa đăng.

Khi trời tối, người ta sẽ thắp đèn lên rồi để ra ngoài cửa, đó gọi là tục đốt đèn. Lúc đó, toàn bộ Dận thành đều sáng lên, ở trên núi nhìn xuống cơ hồ có thể thấy một mảnh phồn hoa chập chờn lấp lóe, trên trời trăng sáng trong như ngọc, là một mỹ cảnh hiếm có. Có đôi khi cảm giác, hoa đăng trên mặt đất lộng lẫy đến mức lấn át ánh sáng trong trẻo kia.

Cả ngày hôm nay sắc trời cứ u ám, tuy lo rằng không thể ngắm trăng nhưng Hạ Việt và Thức Yến vẫn rất hăng hái. Bọn họ cầm đèn ***g mấy hôm trước Thức Yến làm, chào tạm biệt Vân phụ thân ở cổng nhà, dẫn người hầu ra phố.

Thức Yến làm cho hai người hai cái đèn ***g hình con thỏ, lúc Hạ Việt nhìn thấy thì phá lên cười. Thức Yến biết trượng phu thích trêu mình là thỏ, bây giờ còn thấy mình làm ***g đèn hình thỏ nữa, giờ này chắc hẳn vẫn đang thầm cười nhạo y. Đây là do y thích, không phải vì nam nhân hay gọi y là thỏ nên mới làm.

Hạ Việt nghe Thức Yến kể mới biết được, nông hộ ở ngoại ô phía Tây không phải là cùng tộc, nhưng mọi người cùng nhau sống chung nhiều năm, chậm rãi hình thành một ngôi làng. Tuy rằng không đăng ký hộ khẩu với quan phủ, cũng không có trưởng thôn linh tinh nhưng ngôi làng này vẫn được xem là thôn chính thức trong Dận thành, dân làng cũng được tự do đi lại. (3)

Tiết nguyên tiêu, nông hộ cũng ít khi vào thành mà chỉ ở nhà với gia đình, mỗi nhà đều có đèn ***g hình thỏ, mỗi người một cái. Chờ đến khi trời tối, mọi người sẽ đốt đèn lên, đem ra ngoài cửa chờ. Những gia đình ở phía Đông khu làng sẽ đi ra trước, đi ngang qua nhà nào thì nhà nấy lại theo cùng, cứ như vậy nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài. Mọi người sẽ cầm đèn dạo vòng quanh, đi qua tất cả các ruộng.

Lạc Việt cho rằng thỏ là con vật may mắn, là sứ giả của thần linh, bởi vậy ở quốc gia này có rất ít người ăn thịt thỏ.

Đèn ***g hình thỏ dùng để nghênh đón phúc thần. Mỗi khi đoàn người xách đèn ***g thỏ đi ngang qua ruộng nhà ai, bọn họ sẽ khẩn cầu thần linh phù hộ năm nay được mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa, gia đình bình an.

Hạ Việt nghe xong rất là thích phong tục này, hắn cầm đèn ***g đi dạo trong thành, thấy xung quanh không có ai có đèn giống mình, trong lòng rất là đắc ý.

“Thức Yến, nguyên tiêu sang năm chúng ta đến Bạch gia đi.”

Nghe thấy tướng công nói thế, Thức Yến trợn tròn mắt nhìn hắn. Theo ý Thức Yến, nông gia ăn Tết có cái gì vui, trong thành náo nhiệt thế này, hoa đăng muôn màu muôn vẻ, ở chỗ y chỉ có một loại đèn, tới lễ cũng chỉ là cầm đèn đi vòng vòng quanh bờ ruộng mà thôi.

Tuy rằng đối với bọn họ mà nói, điều này có ý nghĩa rất trọng đại, nhưng chán chung qui vẫn là chán, Hạ Việt là người thành phố, hắn không cảm thấy đơn điệu sao, sao bây giờ còn đòi đi qua?

“Thế nào, ta nói gì sai à?” Hạ Việt vừa đi vừa cười, liếc mắt nhìn Thức Yến, “Ta muốn đi thật mà, khẩn cầu mưa thuận gió hoà với ta mà nói cũng rất quan trọng a, lúa gạo được mùa thì chúng ta mới có cái mà cất rượu chứ, hơn nữa…”

Hạ Việt ghét sát vào người Thức Yến, mắt nhìn đường, miệng lại dán vào tai y, thấp giọng thì thầm: “Ta cũng muốn thử cảm giác làm ở nhà phu lang nha.” (=]]]]]]]]]]]]]])

Hắn cũng không để ý tai của tiểu hài tử lại bắt đầu đỏ lên, nghiêng thân đứng thẳng, giơ đèn ***g lên trước mặt mình xoay xoay, cười nói: “Thức Yến làm đèn ***g thỏ đẹp thật đấy, ta muốn mang nó ra ruộng của Bạch gia.”

Thức Yến nhìn sườn mặt anh tuấn của nam nhân mờ ảo dưới ánh đèn, nhất thời ngẩn ra. Từng câu từng chữ của đối phương đều hàm chứa ấm áp ngọt ngào, y nhịn không được cong khóe miệng, gật đầu một cái, nói:

“Ừm, sang năm ta sẽ dẫn tướng công đi xem đèn ***g thỏ.”

“…”

Nụ cười này của y làm Hạ Việt sửng sốt, hắn đờ ra vài giây, sau đó nhịn không được kéo người đứng lên vỉa hè, nhìn chằm chằm mặt Thức Yến, ngay cả hạ nhân đi đằng sau cũng nhìn thiếu phu nhân nhà mình đến choáng váng.

Thức Yến không rõ ràng cho lắm, vừa định hỏi, chợt nghe thanh âm kinh ngạc của người hầu vang lên.

“Thiếu phu nhân, ngài…ngài cười…”

Tiểu hạ nhân cảm thấy rất bất khả tư nghị, hắn nuốt một ngụm nước miếng, liếm liếm môi, sau đó tiếp tục bồi thêm một câu.

“Ngài cười rồi kìa!”

Nói xong câu này, hắn cũng toét miệng, lộ ra một nụ cười thật tươi. Thiếu phu nhân cười! Bảo đảm mình là người đầu tiên trong đám hạ nhân nhà họ Vân nhìn thấy! Hắn đắc ý vô cùng, chỉ còn kém đứng tại chỗ huơ tay múa chân.

Thiếu phu nhân cười rộ lên thật là xinh đẹp, vốn tướng mạo bình bình đạm đạm, kết quả chỉ cười một cái, cả người tựa như thay đổi!

Người hầu kia lần đầu tiên nghĩ rằng thiếu phu nhân nhà mình thật ra là một tiểu mỹ nhân.

Y nếu như thường xuyên cười thì tốt quá.

Hạ Việt vô cùng kinh hỉ, nụ cười này của Thức Yến mới thực là cười, khóe miệng gợi lên một độ cung rất rõ ràng, mắt cũng cong cong, con ngươi mang theo tiếu ý, cả người nhất thời sinh động hơn rất nhiều. Hệt như đêm thành thân đó, hắn đã nghĩ, đứa nhỏ này cười lên nhất định sẽ rất đẹp.

Hạ Việt lúc này vui vẻ đến mức muốn đứng giữa đường kêu to.

Thức Yến thật ra lại có chút hoảng sợ, vừa lúc nãy, y cảm thấy được khóe miệng mình có động tác thu trở về.

Y kinh ngạc dùng tay sờ sờ lên mặt, y vừa cười sao? Không chỉ tướng công mà ngay cả người hầu cũng nhìn ra. Đại phu nói là không chữa được cơ mà, tại sao bây giờ y đột nhiên lại cười?

Thức Yến bắt đầu kinh hoảng, y nhìn trượng phu đang tươi cười ôm lấy mình, chẳng biết nói thế nào cho phải.

“Cười cái nữa đi, Thức Yến.” Hạ Việt ôn nhu cổ vũ y, “Ngươi xem, tướng công của ngươi nói không sai chứ? Ngoan, cười một cái cho ta xem nào.”

Nhìn Hạ Việt cố gắng dỗ dành mình, so với mình còn muốn vui vẻ hơn, Thức Yến trong lòng một mảnh ấm áp. Y thử cong khóe miệng, sau đó kinh ngạc phát hiện lúc này đây mình lại có thể dễ dàng nở nụ cười như thế, gò má có động tác, ngay cả khóe mắt cũng híp lại.

Sau bao nhiêu năm trời, tiểu hài tử cuối cùng cũng có thể lộ ra biểu tình như người bình thường.

Thức Yến run rẩy chạm lên đôi môi hơi khô ráp của mình, các loại cảm động xen lẫn ủy khuất cuộn trào trong lòng, viền mắt y bắt đầu đỏ ửng.

“Đừng khóc, Thức Yến đừng khóc.” Hạ Việt chăm chú nhìn y, biến hóa này làm sao thoát khỏi ánh mắt của hắn, “Đây là chuyện vui mà, hôm nay còn là lễ, ngươi khóc ở giữa đường thế này, người ta tưởng ta khi dễ ngươi thì làm sao bây giờ? Ta làm sao nỡ khi dễ ngươi cơ chứ? Nếu ngươi còn khóc nữa là ta hôn ngươi ngay tại đây đó.”

Hạ Việt chém đinh chặt sắt nói, thành công làm Thức Yến bật cười, cuối cùng cũng không khóc nữa.

Vừa cười lên, Thức Yến đã muốn dừng không được. Cảm giác này thật tuyệt, y đã chờ đợi biết bao nhiêu năm nay rồi.

Ba người hoan hoan hỉ hỉ, từ từ đi sâu vào trong thành.

Hạ Việt dắt Thức Yến ra bờ sông, bảo hạ nhân đi mua đèn, sau đó tìm một chỗ vắng vẻ, hắn đưa đèn ***g hình thỏ cho người hầu giữ, cùng Thức Yến ngồi xuống cạnh bờ sông, bắt đầu thả đèn.

Viết điều ước, cầu nguyện, nhìn hoa đăng theo sóng nước chậm rãi trôi đi, Hạ Việt nhìn khuôn mặt người kia mỉm cười dưới ánh đèn, trong lòng không hiểu sao lại tê dại.

Tiểu hạ nhân ôm ***g đèn thỏ đang ngắm hoa đăng, kết quả vừa nhấc mắt đã sợ đến mức quay lưng lại.

Thức Yến lần này cũng không quan tâm nữa, có thể sẽ bị người bên ngoài thấy, nhưng y không cảm thấy xấu hổ, chỉ là trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Y vùi vào trong ngực nam nhân, mắt nhắm nghiền lại thừa nhận cái hôn của người kia, khóe mắt có một giọt nước lặng lẽ trượt xuống.

Hình bóng của hai người lẳng lặng dựa vào nhau, hoa đăng trên sông lững lờ trôi, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa, bình yên đến không tưởng.

————————————————

(1) Bản gốc ghi là nhang, mà nhang nào thắp đèn cho nổi nên mình mạn phép sửa lại là nến –

(2) Môn đôn: Nhà nào cổng nhà to quá thì hay xài cái này, giảm áp lực cho bản lề với trang trí nữa, bằng gỗ hoặc bằng đá.

(3) Cái này ai đọc điền văn nhiều chắc biết, người cùng tộc/ cùng họ hay quây thành một làng ở với nhau, kiểu như Đào gia thôn Trương gia thôn v…v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.