Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn

Chương 67: Ngày tết



Qua mùng hai, Hạ Việt lại bắt đầu mỗi ngày trời chưa sáng đã sang lò rượu làm việc. Còn khá nhiều rượu đang trong giai đoạn thêm men, ngày nào cũng phải vo gạo nấu cơm, bất quá công việc đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau khi chờ cơm nguội thì rải nấm men lên, chưa đến trưa đã xong hết.

Còn nửa tháng nữa là Thức Yến đã châm cứu được tròn một năm, y đã khác với năm ngoái nhiều, khuôn mặt dịu dàng lúc nào cũng như đang mỉm cười, dáng vẻ lạnh nhạt lúc trước đã nhu hòa hơn, trông rất thân thiện, tính tình lại hiền lành nên càng được mọi người thích.

Tiểu khanh quan giúp Thức Yến rời giường mặc quần áo, lúc chải đầu cho thiếu phu nhân, nhìn gương mặt phản chiếu trong gương kia, đứa nhỏ này trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được nói: “Thiếu phu nhân, ngài có muốn kẻ lông mày không?”

Thức Yến ngạc nhiên, mở to mắt hỏi y: “Sao đột nhiên lại muốn ta trang điểm?”

Tiểu khanh quan ngượng ngùng cười cười: “Chẳng qua ta cảm thấy thiếu phu nhân vốn rất ưa nhìn, nếu thêm chút son phấn nhất định sẽ càng đẹp hơn. Ta nghe vị ca ca hầu hạ ngài hôm thành thân kể thấy ngài trang điểm trông thích lắm. Hơn nữa khí sắc thiếu phu nhân tốt hơn năm ngoái, giờ trang điểm chắc còn đẹp hơn lúc thành thân nữa.”

“Ô…” Thức Yến thấy tiểu khanh quan nói xong thì rất là hài lòng, y nhịn không được trêu ghẹo nói, “Ngươi thích lắm chứ gì, làm không được nên quay sang xúi dại ta?”

Tiểu khanh quan cuống quít xua tay: “Không phải không phải, ta chỉ muốn ngắm ngài mà, thiếu phu nhân nếu không thích thì thôi, dù ngài không trang điểm trông vẫn đẹp. Bất quá…”

Thức Yến xoay người nhìn y, ý bảo y nói tiếp.

“Chắc thiếu gia chỉ thấy thiếu phu nhân đánh phấn mỗi một lần ấy thôi? Ta không chắc thiếu gia có thích hay không, bất quá thiếu phu nhân thỉnh thoảng ăn diện một chút, tạo bất ngờ cho thiếu gia cũng được!”

Nghe tiểu khanh quan nói vậy, Thức Yến thật ra cũng có chút động tâm. Hôm thành thân nam nhân không có tình cảm với y, nhưng bây giờ nếu mình điểm trang một chút, không biết trượng phu sẽ phản ứng thế nào. Nghĩ đoạn, Thức Yến cúi xuống nhìn bộ dáng của mình, sau đó lắc đầu cười.

“Ngươi nói không sai, nhưng bây giờ ta đã lộ bụng rồi, người cũng tròn vo, trang điểm làm gì cho phí công.”

Thức Yến đã nói thế, tiểu khanh quan tự nhiên gật đầu đồng ý.

Chỉ là tới gần trưa, đoán chừng Hạ Việt cũng sắp trở về, Thức Yến vẫn còn hơi do dự. Y sai khanh quan xuống trù phòng dọn cơm, đến khi trong phòng chỉ còn mình mình, y mới chống gậy đứng dậy, chậm rãi ngồi xuống bàn trang điểm.

Thức Yến suy nghĩ một chút, cầm bút than lên vẽ lông mày. Xong xuôi, Thức Yến ghé sát vào gương, cẩn thận nhìn dung mạo của mình. Ngũ quan sáng sủa tư nhuận, mặt tròn tròn, da thịt trắng nõn như búng ra sữa, có son phấn lên cũng chả khác biệt mấy.

Cuối cùng, y cũng chỉ vẽ lông mày, sau đó ngồi trở lại trên ghế chờ trượng phu trở về.

Hạ Việt căn bản là vừa vào nhà liền phát hiện phu lang có gì đó khác khác.

“Sao tự dưng lại kẻ lông mày?”

Trượng phu liếc mắt một cái đã nhìn ra làm Thức Yến có chút khẩn trương, y ngẩng đầu nhìn Hạ Việt, hỏi: “Tướng công không thích à?”

Hạ Việt lắc đầu, ngồi vào cạnh giường nhìn phu lang. Dáng mày của Thức Yến khá đẹp, chỉ là hơi nhạt, hôm nay vẽ mày xong nhìn có vẻ dày ra, đuôi mày hơi cong lên, ngũ quan nhất thời linh động không ít.

“Sao lại không thích…” Hạ Việt hôn môi y một cái, cười nói, “Ta chỉ tò mò sao hôm nay tự dưng ngươi lại trang điểm thôi.”

Thức Yến nghĩ đến câu nói của đứa nhỏ kia, nhịn không được cười lên, thấy Hạ Việt hiếu kỳ liền lặp lại lời của tiểu khanh quan cho hắn nghe.

“…”

Hạ Việt bất đắc dĩ cười lắc đầu, tiểu khanh quan đoán chừng nghe lỏm mấy người lớn bàn về bí quyết giữ chồng gì đó, mấy thứ này Hạ Việt không phải không biết, cũng hiểu người ta lo là đúng, thế nhưng sao lại đi kể cho phu lang nhà hắn làm chi, chẳng lẽ còn lo Thức Yến bị thất sủng?

Thức Yến cũng không để ý mấy, y chỉ biết nếu Hạ Việt thích thì sao cũng được, tiểu khanh quan kia chỉ nghe lỏm, nào hiểu được nguyên nhân sâu xa bên trong.

“Tướng công, dù hôm thành thân ngươi đã trả lời rồi nhưng ta vẫn muốn hỏi lại một lần nữa, tướng công có muốn Thức Yến ăn mặc trang điểm không, lúc ở nhà hay đi ra ngoài?”

Hạ Việt trái lại không trực tiếp trả lời như mọi hôm, rằng Thức Yến không muốn thì thôi vân vân, hắn suy nghĩ một chút rồi mới đáp: “Bình thường thì không cần, trông ngươi đẹp mà, ta nói thật đấy. Ngươi thích thì ngươi cứ làm, nhưng làm là để ta xem, quan tâm người khác làm gì. Cơ mà thỉnh thoảng đi tiệc tùng này nọ diện lên chút cũng được lắm.”

“Ừm, ta biết rồi, nghe lời tướng công.”

Thấy y ngoan như vậy, Hạ Việt nhịn không được hôn thêm mấy cái, hôn xong lại lập tức tỉ mỉ quan sát thần tình của phu lang, không dám bỏ qua chút biến hóa nào. Gần đây Thức Yến biểu tình càng ngày càng sinh động, tuy rằng không hay đùa giỡn nhưng nhiều lúc trong lòng không thoải mái cũng sẽ cau mày bĩu môi. Đó là chuyện tốt, Hạ Việt rất vui vẻ, cũng biết đất là do tâm sinh lý thay đổi khi đang mang thai, hắn tuyệt không nghĩ phu lang phiền phức, trái lại càng thấy hứng thú hơn.

Nếu Thức Yến vẫn mặt than giống như xưa thì không nói, hiện tại Hạ Việt mỗi khi phát hiện Thức Yến cười hoặc là lộ ra biểu tình xấu hổ gì đó đều thấy hưng phấn hệt như phát hiện đại lục mới. Hắn thậm chí còn nghĩ, lúc nào mới có thể thấy Thức Yến tức giận, hoặc là khóc lên nhỉ? Vậy nhất định cũng rất xinh đẹp, miễn là ở trong phòng với hắn, thì đối phương làm ra biểu tình gì hắn đều thích.

Thức Yến hôm nay rất có tinh thần, ăn cơm xong cũng không chịu ngủ trưa, Hạ Việt liền cùng y nói chuyện phiếm.

“Hôm nay đã mùng Bảy rồi.” Thức Yến tính toán thời gian, “Vẫn chưa có tin tức gì của tên hỗn đản kia sao?”

Hạ Việt biết Thức Yến đang hỏi tên lang quan đánh Ngôn Cửu trộm bí quyết kia. Ngày đó vừa về tới nhà hắn đã lập tức gửi thư vào trong kinh, Ôn Hữu Cung nhanh chóng hồi âm lại, nói sẽ thông báo cho mấy người trong hội thương kinh biết, nếu phát hiện sẽ báo quan ngay.

“Bây giờ mọi người vẫn đang nghỉ Tết nên không có hàng quán nào làm việc, phỏng chừng hắn chưa dám làm gì đâu, chắc đang chờ mọi chuyện êm êm một chút rồi mới tìm người bán phương pháp.” Hạ Việt so với ai khác còn muốn mau chóng bắt được cái tên kia hơn, chỉ là người nọ cũng không ngốc đến mức lập tức tìm người mua, huống hồ muốn cho người trong kinh tiếp thu rượu nóng lại không dễ như vậy.

Hạ Việt đời trước đã từng chứng kiến mấy vụ đàn ông ra tay với phái yếu hơn mình, bạo hành gia đình, trộm lẻn vào nhà đánh chủ nhân ngất xỉu, cướp giật, móc túi, mấy chuyện thấp kém này thậm chí còn nhan nhản. Thế nhưng từ lúc tới Lạc Việt, hắn đã ấn tượng với con người hiền hòa lễ phép cùng bầu không khí thân thiện tốt đẹp nơi đây, tuy quan tâm tư lợi nhưng cũng có mức độ, hiếm thấy người nào làm ra chuyện trái pháp luật nên nam nhân cũng thả lỏng hơn. Hôm ấy thế mà phát hiện ra một tên cặn bã dám làm bà xã đang mang thai của hắn bị trẹo chân, quả thực chính là tội ác tày trời.

Mấy hôm liền Hạ Việt liên tiếp nằm mơ thấy cảnh Thức Yến bị xe ngựa tông, mỗi lần tỉnh dậy đều ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu hắn mà được quyền phạt cái tên hỗn đản kia, hắn cảm giác mình chắc chắn sẽ khiến người nọ sống không bằng chết.

Mơ tới mơ lui, lần nào cũng mơ thấy cảnh Thức Yến bị đụng ngã, đã thế hôm nay lại còn mơ tận mấy hồi, vì vậy các loại thù mới hận cũ cứ thế chồng chất.

Thức Yến biết giờ có gấp cũng không được, chỉ mong có thể sớm tóm được tên lang quan kia, nào có ai lại đối xử với khanh quan như vậy. Ở một đất nước mà khanh quan được coi thành bảo bối, sức khỏe cũng yếu hơn nên đa số mọi người sẽ có thiên hướng bảo vệ bọn họ.

Hạ Việt không muốn để Thức Yến suy nghĩ nhiều bèn tìm cách di dời lực chú ý của y. Ngày mai Hỉ Cửu Túy lại bắt đầu mở cửa, bất quá sổ sách năm rồi Thức Yến xử lý rất tốt, hắn hỏi vài câu, phát hiện mọi thứ đã đâu vào đấy.

“Tướng công cứ an tâm cất rượu là tốt rồi, nếu có thể vì ngươi làm chút việc, ta cũng rất vui vẻ.” Thức Yến cười nói, “Đừng lo cho ta, cả Thành chưởng quỹ và Phương quản sự nữa, bọn họ nói đã đối chiếu sổ sách năm rồi và năm kia, không có vấn đề gì lớn.”

“Ừm.” Hạ Việt thập phần hài lòng ôm phu lang, hôn lên vành tai nhỏ trắng mịn, lại dặn dò, “Nhưng nếu muốn xem sổ sách thì phải xem ban ngày, buổi tối đừng xem, không thì mệt lắm.”

Từ mùng Tám mãi cho đến một tuần sau đều không chuyện có gì đặc biệt. Nghĩ đến lễ nguyên tiêu, Hạ Việt vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc.

“Vốn năm nay định dẫn Thức Yến về Bạch gia chơi nguyên tiêu xem rước đèn thỏ, thế mà cũng không đi được.”

Thức Yến không ngờ trượng phu vẫn còn nhớ rõ, nghĩ đến nếu đi thật, y có thể cùng hắn cầm ***g đèn thỏ, theo chân đoàn người dài dằng dặc chậm rãi dạo quanh cánh đồng, lúc đó chắc là thích lắm. Tiểu hài tử lặng lẽ thở dài một hơi, tiếc thật đấy.

“Không sao cả, năm sau, rồi năm sau nữa, đến lúc đó ta sẽ làm cho tướng công một cái ***g đèn thật đẹp.”

Hạ Việt thầm nghĩ câu này của Thức Yến tựa như đem hắn làm tiểu hài tử mà dỗ dành, có chút kỳ lạ, rồi lại cảm thấy mới mẻ, hắn suy nghĩ một lát, sau đó bày tỏ nỗi niềm chờ mong đối với ***g đèn thỏ.

“Nói cách khác, ta phải chú ý một chút, đừng để ngươi giờ này sang năm lại có em bé đúng không?” Hạ Việt vuốt ve cái bụng tròn tròn của Thức Yến, thấp giọng nói.

Có thai rõ ràng là chuyện tốt, trượng phu trước còn nói giao nhiệm vụ khai chi tán diệp cho mình, Thức Yến để hắn ôm, y nghiêng mặt sang nhìn nam nhân, nói nhỏ: “Hài tử muốn tới thì làm sao cản được. Với cả sinh thêm mấy đứa không phải rất tốt sao?”

Hạ Việt nghe vậy bật cười, giơ tay lên nhéo mũi y: “Ta không phải lấy người về để sinh con. Nhà cửa đông vui đúng là không tệ, nhưng cũng không thể liên tục sinh được. Ngươi đừng vội, năm nay không phải mới 20 sao, từ từ rồi tính tiếp.”

“Nhưng mà đại phu bảo qua 25 khó có con lắm.” Thức Yến cau mày nói. Khanh quan 30 cơ bản không thể sinh con, trên thực tế, đến 25 là đã khó thụ thai rồi.

“…Chẳng lẽ ngươi định từ giờ đến năm 25 tuổi mỗi năm sinh một đứa hả?” Hạ Việt trợn to hai mắt.

“Không được sao?” Thức Yến nhìn trượng phu, chớp chớp mắt hỏi. Như nhà y có sáu anh em nè, vừa vui lại vừa náo nhiệt.

“…” Hạ Việt hiểu phu lang nhà mình đang nghĩ gì, cũng biết đó là tập quán của vùng nông thôn, nhưng đó không phải để tăng sức lao động sao? Nhà hắn cần nhiều trẻ con như vậy làm chi, rồi sau này gia sản làm sao mà chia.

Hắn nhéo nhéo má Thức Yến, nói: “Thôi, hai ba đứa là được rồi. Sinh nhiều như vậy, ngươi mang thai mệt mà còn phải chăm con nữa, phiền lắm. Ngươi là phu lang của ta, đáng lẽ phải giành thời gian cho ta mới đúng. Ta đã muốn đoán trước được sau khi tên tiểu tử này ra đời thì ta không thể giống như bây giờ, muốn ôm ngươi thì ôm, muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu.”

Thức Yến trên mặt nóng bừng lên, đã lớn thế này rồi mà còn ghen tỵ với con của mình nữa. Bất quá, Hạ Việt nói có lý, nếu chỉ lo chăm con mà bỏ quên trượng phu là không đúng. Trong thành cũng không giống thôn quê, thường mấy nhà giàu mới đông con, đa số là con của thị lang.

“Cục cưng thân yêu à, nghe lời ta đi, không bắt buộc phải sinh nhiều con đâu.” Hạ Việt biết Thức Yến chịu rất nhiều áp lực, lúc thì cả ngày lo lắng không biết đứa nhỏ trong bụng là lang quan hay khanh quan, dỗ mãi mới xong lại bắt đầu muốn mỗi năm đẻ một đứa, giống như để đảm bảo Vân gia nhất định có người kế tục vậy, “Không phải ngươi đã đáp ứng ta rồi sao, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nhóc trong bụng còn chưa thấy mặt mũi đâu mà lo xa thế làm gì?”

Dỗ dành bà xã xong cũng mất hết một buổi chiều.

Nhìn phu lang rốt cục khôi phục thần sắc nhẹ nhõm, Hạ Việt thở phào một hơi. Đây là hội chứng trầm cảm khi đang mang thai sao, hắn có chút buồn bực nghĩ, Thức Yến trước đây nào có đa nghi như thế, hắn nói gì cũng không chịu nghe. Tựu chung lại, Hạ Việt chỉ mong trưởng tử nhà mình mau mau ra đời dùm cái.

hương 68: Rượu mới lên rãnh

Ngày 11 tháng Giêng, thùng Vân Khởi thứ nhất chuẩn bị lên rãnh.

Hạ Việt hoàn thành công đoạn nấu cơm và rải men xong, vừa đi tới hành lang đã cảm thấy một trận mát lạnh. Hắn ngẩng đầu, bầu trời không biết từ bao giờ đã đổ mưa phùn, nhìn kỹ, tựa hồ còn lẫn vài hạt tuyết rơi.

“Trời này ép rượu được đấy.” Đỗ sư đi tới bên cạnh Hạ Việt, cùng hắn nhìn ra bên ngoài.

Hạ Việt gật đầu đáp: “Không có gió, khí trời đúng là rất tốt.”

Những ngày ẩm ướt ít gió thích hợp cho rượu lên rãnh, hương rượu không bị bay đi mà ủ lại trong nước rượu, phong vị rượu cũng được giữ nguyên.

Thùng Vân Khởi này đã ủ được chừng ba mươi ngày, dung dịch cơm rượu đã tới giai đoạn chín muồi, Hạ Việt múc một miếng nếm thử, mùi hương thơm ngọt nháy mắt tràn đầy trong khoang miệng. Hắn chống tay vào thành thùng gỗ, vừa cúi người xuống đã ngửi thấy hương vị nồng nàn xông vào mũi, nhìn dung dịch có vẻ rất trầm tĩnh, nhưng nếu cho gậy vào nhẹ nhàng quấy còn có thể thấy chút bọt khí nổi lên, chứng tỏ con men vẫn hoạt động ổn định.

“Tình huống rượu rất tốt, có thể lên rãnh được rồi.” Đỗ sư vừa ra lệnh, mọi người lập tức lấy túi và thùng đựng rượu ra, ngay ngắn trật tự chuyển sang phòng ép rượu.

Hạ Việt đứng cạnh bệ, cẩn thận tiếp nhận từng túi đựng thả vào trong rãnh. Túi đựng cơm sờ lên cảm giác rất mềm mại, bỏ xuống rồi trên tay vẫn còn vương lại mùi rượu thoang thoảng.

Giằng co nửa canh giờ, cơm rượu đều được cho vào túi, chỉnh tề chất đống trong rãnh. Đỗ sư gật đầu, hạ lệnh buông kích. Tảng đá vừa to vừa nặng lao xuống, chậm rãi đè lên túi chứa, từng chút từng chút ép ra chất lỏng trong suốt. Từ trong rãnh, dòng nước thơm ngát tuôn trào cuồn cuộn chảy, rơi vào thùng gỗ.

Lần nghiền ép này tốn hơn nửa canh giờ, vì đảm bảo tất cả nước rượu đều được ép hết, sau khi kích đã được thả xuống, Đỗ sư vẫn đợi một lúc lâu, đến khi xác định không còn giọt nào chảy ra mới tuyên bố công việc kết thúc.

Mặt nước trong thùng phẳng lặng trong suốt, Hạ Việt cầm một chén đưa cho Đỗ sư trước rồi mới cầm chén của mình lên. Vừa đưa chén rượu đến gần mũi đã nghe thấy hương khí vô cùng nổi bật, chất lỏng trượt xuống đầu lưỡi, sau khi vị chát đặc trưng của rượu vừa cất qua đi là có thể cảm nhận được độ chua vừa đủ. Nhìn chung, tuy mùi vị của Vân Khởi lần này còn hơi hỗn độn nhưng rất đặc sắc, sau khi lên lửa lần hai sẽ ổn định trở lại.

“So với năm ngoái còn tốt hơn.” Đỗ sư hài lòng nở nụ cười.

Hạ Việt cũng tán thành gật gật đầu, rượu mới có vẻ rất khả quan, hắn rất chờ mong rượu sau khi lắng sẽ có vị đạo như thế nào.

Hai vị đỗ sư đều thử qua rượu mới, nhóm tàng nhân mới bắt đầu châm rượu vào bình, đem đến tiểu khố phòng để tạm, chờ cặn rượu lắng xuống thì đem đi đun lần cuối là xong.

Công việc thuận lợi kết thúc thì vừa qua trưa, mưa còn đang lất phất rơi, tuy không lớn nhưng đứng một lát cũng ướt vai áo. Hạ Việt tùy tiện lấy một chiếc dù trong viện, giả bộ quơ một bình hồ lô nhỏ đựng rượu mới nhét vào ngực, ly khai tiểu viện định đem về nhà cho phu lang nếm thử.

Nam nhân vừa ra khỏi đại môn liền thấy tiểu hạ nhân của mình quay lưng về phía cổng, dựa vào tường viện bên cạnh, Hạ Việt ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Thiếu gia ra rồi đấy à?” Tiểu hạ nhân nghe được thanh âm, quay đầu lại, thấy thiếu gia nhà mình liền cười toe toét, “Hì hì, ta đứng đây đợi ngài.”

“Ta hỏi ngươi tại sao lại chạy tới đây, đợi lâu chưa? Mặt mũi trắng bệch hết cả rồi, lạnh lắm đúng không?” Hạ Việt cau mày nhìn hắn.

Tiểu hạ nhân cố sức lắc đầu: “Không ạ, ta mới đứng một lát thôi. Thiếu phu nhân bảo ta tới đón ngài, sợ trời mưa ngài sẽ bị ướt.”

Nói đoạn, hạ nhân đưa chiếc dù trong lòng ra.

Tim Hạ Việt mềm xuống, hắn cầm dù, cười nói: “Lần sau đừng mất công như thế, trong lò rượu cũng có dù mà, chả lẽ ta che một lúc hai cái sao.”

“Dù trong đấy làm sao bằng nhà mình được, để ta cầm cho, thiếu gia dùng cái này đi, mới ra đến cửa thôi mà áo choàng của ngài đã ướt nhẹp rồi.” Gã sai vặt nói đoạn, đưa tay nhận lấy dù trong tay Hạ Việt.

Hạ Việt cúi đầu nhìn một chút, đúng là dù trong viện có hơi nhỏ, che không hết nên bị mưa tạt vào. Nam nhân bất đắc dĩ cười gật đầu, bung chiếc dù to kia ra.

Tiểu hạ nhân cầm lấy dù ở lò rượu, sau đó lủi thủi chạy theo Hạ Việt trở lại Vân trạch.

Về đến nơi, Hạ Việt không dám đi vào phòng trong ngay, hắn đứng ở gian ngoài cởi áo choàng có hơi ẩm ra treo lên, thuận tiện đổi giày. Tiểu khanh quan theo phân phó của Thức Yến đưa sang một chiếc khăn bông tẩm nước nóng, Hạ Việt nhận lấy, lau mặt và tay sạch sẽ, xác nhận trên người không còn hơi lạnh nữa mới đến gần phu lang.

“Sao thế?” Thức Yến nhìn hắn cẩn thận như vậy, không khỏi lo lắng hỏi.

Hạ Việt lắc đầu: “Chỉ ướt áo choàng thôi, ta sợ làm ngươi bệnh. Có phu lang săn sóc đưa dù như thế, ta làm sao có chuyện gì được. Hôm nay cảm giác thế nào, cục cưng có nháo ngươi không?”

Từ tối qua Thức Yến đã bị hài tử lăn qua lăn lại một hồi, ngủ không nổi, sáng nay Hạ Việt rời giường thì thấy phu lang hai mắt có quầng thâm.

“Sáng nay còn đỡ, cũng không biết nhóc con kia lại quậy cái gì nữa, ta thấy hơi khó chịu, người cứ mệt mệt.” Thức Yến vuốt cái bụng tròn hở ra của mình, có chút uể oải đáp.

Hạ Việt cũng đưa tay sang sờ sờ, lo lắng nói: “Ta gọi Thẩm đại phu sang xem cho ngươi nhé?”

Thức Yến gật đầu.

Thẩm đại phu cùng tiểu dược đồng đến, sau khi khám xong liền bảo mọi chuyện vẫn bình thường, có thể là tối hôm qua nhóc trong bụng quậy một hồi, tay chân đè vào chỗ nào đó, chờ nó xoay người thêm lần nữa là ổn.

Cũng may dạ dày không bị ảnh hưởng, Thức Yến vẫn ăn được nên Hạ Việt cũng yên tâm.

Ăn cơm trưa xong, Hạ Việt mới lấy hồ lô nhỏ ra. Thức Yến mới đầu còn không hiểu lắm, đến khi Hạ Việt mở nắp lọ, một làn hương quen thuộc chui vào trong mũi, nhất thời hai mắt y sáng ngời.

“Đây là… rượu mới lên rãnh hôm nay?!” Mũi nhỏ hít hít mấy cái, cảm giác mát lạnh tràn đầy, y cũng không dám đưa tay cầm, chỉ ngẩng đầu hỏi trượng phu.

Hạ Việt lấy li ra, vừa rót rượu vừa nói: “Là thùng Vân Khởi đầu tiên của năm nay, một canh giờ trước vừa lên rãnh, ta thuận tay lấy một ít.”

Nói đoạn, hắn đưa li rượu cho Thức Yến: “Nếm thử đi, nhưng không được nuốt đâu đấy.”

Thức Yến có vẻ rất vui, y cẩn thận tiếp nhận li rượu, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau mới cúi đầu cẩn thận uống. Y thở phào một hơi, ngậm rượu trong miệng bắt đầu bình phẩm.

Hạ Việt thấy đối phương híp mắt lại, đuôi mày cong lên sung sướng, hắn cũng không khỏi nở nụ cười.

Vị đạo nhu hòa của Vân Khởi làm Thức Yến có chút mê mẩn, mùi thơm của rượu mới hoạt bát, uống vào trong miệng lại có cảm giác cao nhã dịu dàng, tuy còn hơi nhẹ nhưng có thể đoán được lúc ổn định lại sẽ còn xuất sắc hơn so với năm ngoái.

Bởi vì không được nuốt, Thức Yến có chút tiếc nuối ngậm một lúc, đến khi y rốt cục mở mắt ra, chợt trông thấy người nọ mỉm cười dịu dàng, đang nhìn y chăm chú.

Đáy lòng Thức Yến bỗng chợt rung động, thiếu chút nữa nuốt rượu trong miệng xuống. Vô luận đã ở bên nhau bao nhiêu tháng ngày, y vẫn không thể nào chống lại ánh mắt nhu tình của nam nhân, cứ thế mà mặt đỏ tim đập.

Thức Yến nhổ rượu vào chậu nhỏ, tiểu hài tử nếm được hảo tửu có vẻ rất là thỏa mãn: “Vân Khởi năm nay tuyệt thật đấy, ta cảm giác các tầng mùi của nó đều tốt hơn so với năm ngoái, lại đậm đà nữa, có phải do nó vừa mới lên rãnh không. Thật mong quá, sau khi đun lại nhất định càng thêm mỹ vị!”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Hạ Việt nhấp một ngụm, mùi rượu vừa lên rãnh thì khá trầm, khó khăn lắm mới nếm được hương khí và vị đạo trong đó, “Lúc lên lửa lần hai chắc ngươi đã sinh rồi, cố chờ một chút.”

Biết Hạ Việt thấy mình muốn uống mà không được nên an ủi, Thức Yến gật đầu, cười đến mặt mày cong cong.

Sau khi thùng Vân Khởi đầu tiên lên rãnh thành công, mọi người lập tức bắt tay vào thùng thứ hai.

Thùng thứ hai lên men muộn hơn thùng đầu hai ngày, sau khi lên rãnh thì trời nổi gió, lò rượu đành phải chờ đến hôm nào yên ả một chút mới tiếp tục.

Hạ Việt lại quơ một tiểu hồ lô, mang về nhà cho Thức Yến uống. Hai thùng không khác nhau lắm, mùi vị cũng không thua kém, thậm chí còn có phần mãnh liệt hơn.

Thức Yến cùng Hạ Việt lén thảo luận một hồi, thật không muốn bán hết cả hai thùng Vân Khởi đi. Hôm nay hai người đã phẩm rượu xong, mùi vị hai thùng Vân Khởi sau khi lên lửa hẳn sẽ có khác biệt rõ rệt, cứ thế châm vào bình bán thì không ổn lắm. Hiện tại cảm giác hai thùng rượu đều phi thường xuất sắc, nên lưu lại một thùng để ủ, có điều nghĩ thế nào vẫn thấy tiếc thùng kia.

Hạ Việt nói với Đỗ sư chuyện này, Đỗ sư thoạt nhìn cũng rất khổ não. Hai người đứng ngoài hành lang nửa ngày, rốt cục vẫn không quyết định được.

“Thế này vậy, chờ thùng Vân Khởi cuối cùng của thiếu tàng chủ lên rãnh đi, chúng ta mang nó đi ủ.” Đỗ sư nói, “Nếu đem đi bán ngay mà mùi vị Vân Khởi của ngài không giống Vân Khởi của ta thì còn phiền hơn. Cơ mà rượu ủ lâu năm rất có mị lực, đến lúc ra lò còn xuất sắc hơn so với mùi vị hiện tại nhiều. Chỉ là tốn thời gian quá mà không có người thưởng thức được, có chút đáng tiếc.”

Hạ Việt cũng biết chỉ có thể như vậy.

Hắn kỳ thực không cho bản thân là siêu việt gì, chỉ muốn mau chóng để Vân Khởi thành thục ra mắt mọi người. Đành vậy, ít ra vẫn còn hai thùng Vân Khởi của Đỗ sư an ủi.

“Thùng Vân Khởi thứ ba chắc phải chờ qua Nguyên tiêu mới lên rãnh được đúng không?” Đỗ sư hỏi hắn.

“Đúng vậy.” Hạ Việt đáp, “Hiện tại bọt khí vẫn liên tục nổi lên, ta nghĩ chúng ta còn phải đợi thêm vài ngày nữa.”

“Ừ.” Đỗ sư cũng đồng ý, “Ta thấy tình huống rượu rất tốt, thiếu tàng chủ cứ quyết định thời gian đi, dù sao đây cũng là rượu ngươi cất.”

Một đỗ sư phải biết phán đoán và nắm rõ thời gian ép rượu, Hạ Việt không tự tin bản thân có thể làm tốt, hắn biết mình hiểu rất rõ tình huống của Vân Khởi, nhưng chính vì vậy hắn càng sợ hơn. Nếu ép rượu quá sớm hoặc quá muộn là coi như bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển, cho dù có lên rãnh được thì mùi vị cũng thiếu hụt nhiều.

Hạ Việt cảm thấy khá là áp lực.

Hắn nhìn thùng gỗ to còn đang sủi bọt, nội tâm không ngừng thuyết phục bản thân đừng sợ hãi.

Không sao, không sao, bây giờ còn chưa phải lúc, chờ đến qua Nguyên tiêu đã, con men vẫn còn đang hoạt động, không được gấp, không được sợ, hắn tự nhủ.

Tâm tình xấu sẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán, Hạ Việt cảm giác mình ở lì tại đây lại càng phản tác dụng. Hắn xoay người định rời đi, rồi lại do dự quay lại, tiến đến cạnh thùng gỗ, lấy muôi múc thử một miếng. Xác định không có vấn đề, tình huống cơm rượu hệt như mình nghĩ, hắn rốt cục an tâm một chút.

Buông muôi xuống, nam nhân nhìn thùng gỗ chăm chú một lúc lâu, cuối cùng mới ly khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.