Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn

Chương 69: Chợ hoa đăng



Ra khỏi Hỉ Cửu Túy, Hạ Việt đưa Thức Yến đi xem chợ ***g đèn. Tuy đường xá rất rộng nhưng hôm nay chợ vô cùng náo nhiệt, người ngựa tấp nập, Hạ Việt không dám đi vào chỗ đông, sợ phu lang bị đụng nên chỉ đẩy xe loanh quanh chỗ vắng vẻ một chút.

Trong thành thỉnh thoảng truyền ra tiếng hét và tiếng cười vui vẻ, Thức Yến biết người ta đang tổ chức rước đèn.

Không phải là y không có hứng thú, nếu là bình thường y chắc chắn sẽ chạy đi xem ngay, dù sao y chưa bao giờ được xem rước đèn cả. Bất quá bây giờ người mang bụng to cũng không dám làm bậy, huống chi chân còn đang đau, cứ nghe lời tướng công là tốt nhất.

Cũng do nhiều người đều đi xem rước đèn nên chợ hoa đăng hơi vắng, Hạ Việt chậm rãi đẩy Thức Yến vừa đi vừa ngắm.

Lồng đèn ở Dận thành đa số bọc bằng vải lụa, chủng loại kiểu dáng không ít, có mấy đứa nhỏ đứng mời chào, trên quầy treo đèn các loại hình hoa hoặc động vật, vài khanh quan trẻ tuổi cầm ***g đèn hoa sen trông rất vui mắt.

Thức Yến thậm chí còn thấy có nhà bán ***g đèn hình hoa vân anh, làm rất công phu.

Hạ Việt nghĩ hôm nay vừa ngắm vân anh xong lại gặp được một chiếc ***g đèn y chang, hơn nữa đi mãi cũng chỉ thấy mỗi nhà này bán đèn vân anh, coi như là có duyên. Vì vậy, không đợi Thức Yến mở miệng, hắn đã tiến đến bên sạp mua lấy.

Thức Yến nhìn trượng phu cười tủm tỉm đưa ***g đèn cho mình, trong lòng ấm áp, đưa ra trước mắt cẩn thận ngắm. Lồng đèn đã cắm nến đốt sẵn, ảnh lửa phán chiếu trên mặt người nọ một tầng hồng sắc rực rỡ, Hạ Việt nhìn thấy, đáy lòng cuộn sóng không thôi.

Kìm nén cảm giác muốn đè người ra hôn, Hạ Việt sờ sờ đầu bà xã, quay lại nói với hai người hầu sau lưng: “Hai đứa thích cái gì thì đi mua đi.”

Tiểu hạ nhân tiếp nhận bạc của thiếu gia đưa tới, cùng tiểu khanh quan đưa mắt nhìn nhau, trên mặt nở một nụ cười tươi rói. Lúc nãy hắn chấm một cái ***g đèn hình con lân, chỉ là không dám mở miệng, thấy thiếu gia gật đầu thì vui sướng không thôi, nhanh chóng chui vào trong quầy hàng.

Thức Yến thấy tiểu khanh quan nhà mình vẫn đứng nguyên tại chỗ liền hỏi y: “Sao không đi? Chúng ta đã đến đây rồi, đang Tết mà, ngươi thích cái nào thì cứ chọn.”

Đứa nhỏ kia ngượng ngùng cười cười, ấp úng đáp: “Ta thấy cái nào cũng đẹp cả nên chưa biết chọn sao.”

Thức Yến biết tiểu khanh quan này từ nhỏ đã đến Vân gia làm việc, nguyên tiêu năm ngoái cũng ở nhà, không tới chợ hoa đăng. Hôm nay dắt y theo cũng là nhờ Thức Yến xin Hạ Việt, nếu có nam nhân ở đây thì không cần y theo hầu hạ làm gì, nhưng Thức Yến chỉ là muốn để đứa nhỏ cũng có dịp vui chơi một lần.

Thấy tiểu khanh quan tựa hồ thật sự hoa mắt với đống đèn đóm, Thức Yến vừa định hỏi tiếp thì hạ nhân nọ đã vòng trở về, tay phải cầm ***g đèn con lân của mình, tay trái cầm một chiếc khác, trực tiếp nhét vào trong lòng tiểu khanh quan.

Ba người còn lại cúi đầu nhìn, đó là một chiếc ***g đèn hình cá chép đang ngẩng đầu vẫy đuôi, trông vô cùng sinh động, bên ngoài bọc lụa màu đỏ, ánh nến bên trong hắt một mảnh đỏ thẫm lên vạt áo dài của tiểu khanh quan.

“Cho ta?” Tiểu khanh quan ngạc nhiên nhìn người nọ.

Tiểu hạ nhân thoải mái gật đầu, đáp: “Lúc nãy ở Hỉ Cửu Túy thấy ngươi thích ăn cá, vậy cái này chắc cũng được đi. Mấy khanh quan khác thích hoa sen, nhưng ta thấy cá chép đẹp hơn, trông có không khí!”

Thức Yến trợn mắt nhìn tiểu khanh quan vui vẻ cười nói cảm ơn, y ngẩng đầu nhìn trượng phu, vừa lúc thấy Hạ Việt cũng đang nhìn mình.

Phu phu nhìn nhau trong chốc lát, sau đó bật cười.

Nếu như không phải hai người kia một điểm mặt đỏ tim đập cũng không có, Hạ Việt suýt chút nữa đã làm mai cho tụi nhỏ. Một đứa 15 một đứa 14, hiện tại định thân cũng không sớm. Cơ mà chẳng lẽ đây không phải là lần đầu tiên hai đứa này tặng đồ cho nhau? Cho nhận rất là quen tay, ngay cả khách sáo cũng không thấy.

Chậc chậc. Hạ Việt sờ sờ cằm không nói tiếng nào.

Bốn người lại dạo chợ một lúc, đến giờ Tuất, dân trong thành cũng bắt đầu diễu hành. Hạ Việt đẩy Thức Yến ra đầu chợ, từ đằng xa nhìn hội rước đèn.

Đèn trong lễ hội đều rất lớn, có cái còn cầm được, có cái phải treo lên xe. Thức Yến thấy người phía trước đang giơ một chiếc ***g đèn hình cầu tròn xoe, vải bọc màu kem đang tản ra ánh sáng trắng dịu dàng. Y hỏi trượng phu đó là hình gì, Hạ Việt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là hình mặt trăng.”

“Mặt trăng?” Thức Yến ngẩng đầu nhìn trời, ông trăng tròn vành vạnh, xung quang có một quầng sáng màu vàng nhạt nhu hòa: “Giống thật đấy.”

Đèn trên chiếc xe đằng sau càng lớn hơn nữa, hình thức cũng đặc biệt, ***g đèn cầm tay không sánh được. Thức Yến thấy có đèn hình con nai, hổ, thậm chí còn có một cái nhà lầu.

Hạ Việt thấy đèn hình nhà lầu cũng hơi giật mình, đèn không quá lớn, cao bằng người, nhưng làm rất khéo, không chỉ có cửa sổ hàng lang còn có mái đình chạm khắc, trên vải bọc có thêu nhân vật, có người đang tựa vào lan can, người đang uống rượu, người thì nói chuyện với nhau, nhìn vô cùng sống động.

Mãi cho đến khi đi dạo chợ xong trở về nhà, rửa mặt lên giường ngủ, Thức Yến vẫn chưa phục hồi tinh thần. Hạ Việt thấy tiểu hài tử trong lòng hưng phấn đến ngủ không được, đáy lòng không khỏi có chút hổ thẹn.

Hắn cúi người hôn lên mặt phu lang, nói: “Là tướng công không tốt, năm ngoái đi thả hoa đăng lại quên không cho ngươi đi xem rước đèn.”

Nguyên tiêu năm ngoái, Thức Yến lần đầu tiên nở nụ cười, hai người đều rất kích động, thả hoa đăng xong thì ôm lấy nhau mãi, đến khi hoàn hồn thì lễ rước đèn đã kết thúc. Hạ Việt khi đó cũng không để ý, chỉ muốn mau chóng về nhà báo tin vui cho phụ thân và cha. Cuối cùng, hai người chỉ cầm ***g đèn thỏ đi dạo một vòng mà không vào trong chợ.

Thức Yến cười lắc đầu, mái tóc nhẹ nhàng cọ lên cánh tay Hạ Việt: “Năm ngoái chúng ta đâu được rảnh rỗi thế này, ngay cả ta cũng quên, làm sao lại là lỗi của tướng công được? Hôm nay ta thật sự rất vui, không ngờ có đèn to như vậy, làm chắc cực lắm, thật là đẹp! Chúng ta còn nhiều thời gian mà, có gì lần sau ngươi lại dẫn ta đi nhé?”

Cảm giác như mình đang được vợ dỗ dành, Hạ Việt nở nụ cười, thơm mạnh lên trán Thức Yến một cái: “Đương nhiên, năm nào cũng dẫn ngươi đi.”

Thức Yến cũng cười theo, “Năm nào cũng nhìn lại đâm ra chán thì sao.”

“Chưa chắc.” Hạ Việt đưa tay vuốt ve bụng Thức Yến, “Đợi hài tử lớn một chút, dẫn cả nó đi. Ngươi bảo muốn sinh mấy đứa cơ mà, đến lúc đó coi như là năm nào cũng đi còn gì.”

Nghe trượng phu nói xong, Thức Yến chợt cảm thấy thật hạnh phúc, khung cảnh tươi đẹp trong miệng nam nhân, chỉ cần tưởng tượng một chút đã thấy ấm áp.

Qua Nguyên tiêu, thời gian Hạ Việt ở lò rượu càng nhiều. Lò rượu đã đảo tắng, hắn không cần phải mới sáng sớm đã chạy tới, nhưng bởi vì lo lắng tình huống của thùng Vân Khởi kia, Hạ Việt sáng chiều đều chạy sang bên đó.

Nguyên tiêu qua ba ngày, đến mười bảy tháng Giêng, thùng Vân Khởi thứ ba thỉnh thoảng vẫn sủi bọt, có vẻ như chưa lên men xong.

Hạ Việ ngậm một ngụm vào trong miệng, cẩn thận bình phẩm, hắn có thể cảm nhận được rượu này rất tốt, nhưng mà… Hạ Việt nhổ dung dịch ra, nhìn chằm chằm vào thùng gỗ, mày kiếm chau lại.

Đúng vậy, hôm nay dung dịch đã đạt đủ điều kiện lên rãnh, tuy hương khí và vị đạo đều rất tốt, nếu ép ra hẳn sẽ rất mỹ vị. Đỗ sư đã cất rượu mấy thập niên, vị giác đương nhiên không thể nghi ngờ, thế nhưng Hạ Việt vẫn cảm thấy giờ chưa phải lúc.

Chờ một chút, chờ một chút nữa thôi.

Hạ Việt một lần nữa phủ kín vải trắng lên miệng thùng, chậm rãi rời đi.

Đến tối, tiểu hài tử đã ngủ nhưng nam nhân nằm cạnh cứ trằn trọc mãi, làm thế nào cũng không ngủ được. Thức Yến mấy ngày này ngủ cũng không ngon, nếu không phải sợ y nửa đêm dậy không thấy mình đâu lại khó chịu, hắn thật muốn sang lò rượu cắm rễ canh chừng.

Mơ mơ màng màng ngủ, trong mộng quả nhiên vẫn tràn ngập mùi rượu, lúc sau hắn thậm chí mơ thấy mình chọn thời điểm sai nên rượu bị hỏng hết.

Hạ Việt biết rõ mình đang nằm mơ, thế nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng không tỉnh lại được.

Vất vả lắm mới mở mắt ra được thì trời đã gần sáng, Hạ Việt thở hắt, ngực hắn nặng như đeo chì, giữa trán nhức nhối, cảm giác như cả đêm không ngủ. Cứ như vậy chịu đựng một ngày, hắn đã sắp bốc hỏa, chuyện duy nhất làm hắn vui một chút đó là chân trái của Thức Yến đã lành, có thể đi lại trong phòng.

Xe lăn bị cất đi, Hạ Việt không cần thường xuyên ở bên cạnh Thức Yến, ngoại trừ một ngày ba bữa ở nhà cùng y ăn cơm ra hắn đều chờ ở lò rượu, ăn tối xong cũng chạy sang đó, đến khuya mới về. Mặc dù Thức Yến không nói gì nhưng cũng biết trượng phu đang có chuyện gấp, rất tế nhị không hỏi.

Đến đêm ngày mười chín, Hạ Việt đi tìm Đỗ sư.

“Thiếu tàng chủ? Quyết định lên rãnh sao?” Đỗ sư thân thiết hỏi.

Từ lúc quyết định giao ba thùng Vân Khởi cho Hạ Việt thì lão nhân liền hoàn toàn buông tay, để Hạ Việt dùng cách thức của mình sản xuất, ngay cả thời điểm lên rãnh cũng không hỏi. Không hiểu sao, Đỗ sư có một sự chờ mong kỳ lạ đối với thiếu tàng chủ, luôn cảm thấy có thể tin tưởng người thanh niên này, tin tưởng hắn sẽ không phạm sai lầm.

Nét mặt Hạ Việt rất nghiêm túc, hắn gật đầu nói: “Cha, ta muốn dùng phương pháp treo túi.”

“Treo túi?!” Đỗ sư có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Treo túi là một phương pháp lên rãnh hiếm được áp dụng, người ta không dùng kích để ép mà cho dung dịch cơm rượu vào túi treo lên, hứng thùng phía dưới cho rượu tự nhỏ xuống. Bởi vì không bị áp lực nên rượu chảy ra là cơm bị men hoá lỏng, cho nên rượu thu được cũng là phần tinh hoa ít tạp chất nhất, vị đạo cực kỳ tinh thuần, hương khí thơm ngát.

Chỉ là phương pháp này sẽ phi thường tiêu hao nhân lực và thời gian. Phải từ từ cho cơm rượu vào túi, quá trình này so với đơn thuần nhét vào túi mang đi ép thì chậm hơn nhiều, miệng túi phải buộc thật chặt và nhanh, tận lực giữ nước rượu không bị tràn ra trong quá trình làm để tránh lãng phí. Treo túi xong, đợi tất cả rượu chảy ra cần ít nhất một ngày một đêm.

Phương pháp này không chỉ phiền phức, mà còn phải chờ từng giọt từng giọt rượu tích lại, lượng rượu thu được so với dùng kích ép ít hơn rất nhiều. Số lượng ít, tốn thời gian, phí sức, đây là những nguyên nhân làm phương pháp này ít được áp dụng.

Lò rượu Vân gia đã hơn mười năm không sử dụng phương pháp treo túi nữa, lần này coi như hiểu thiếu tàng chủ trân trọng thùng Vân Khởi này cỡ nào. Đỗ sư nhìn Hạ Việt vẻ mặt ngưng trọng, hắn trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Ừ, vậy dùng treo túi đi. Lúc nào chúng ta bắt đầu?”

Hạ Việt trầm mặc vài giây rồi đáp, trong mắt là khẩn trương cùng kiên định đan xen: “Qua giờ Ngọ ngày mai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.