Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Chương 74: Phiên ngoại 4



Hà Minh Vũ gần như đã không còn nhớ lần đầu y gặp Hạ Hàm là tình cảnh như thế nào. Hai nhà bọn họ coi như là thế giao, cho nên bọn họ đã quen nhau từ rất sớm, nhưng chỉ mới đến mức biết được tên đối phương cùng vài cái gật đầu xã giao. Ấn tượng đầu tiên, chắc là vào bữa cơm tất niên hôm nọ, Hạ Hàm chống mặt yên lặng ngồi trên thành ban công, đôi chân ngắn cũn khẽ đong đưa, mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, mày cau lại, không biết là đang nhìn gì.

Đám con nít đều đến trước mặt người lớn vòi tiền mừng tuổi, xong thì tụm năm kéo ba ra sau hoa viên đốt pháo hoa, vừa ồn ào lại vui vẻ. Còn hắn chỉ một mình ngồi đây, trông có vẻ thật cô đơn.

Thế là y cười tươi, đi lại trước mặt hắn, chìa kẹo trong tay mình ra đưa cho hắn, “Ăn không ?”

Hạ Hàm không thèm quan tâm liếc nhìn một cái, y như rằng bản thân vừa mới bị sỉ nhục hừ một tiếng, “Tớ mới không ăn, chỉ có con nít mới ăn cái này.”

Hà Minh Vũ mười sáu tuổi khựng cười, sau đó rút kẹo về ngồi lên cạnh hắn. “Không chơi pháo hoa chung với bọn họ sao.”

“Không cần, con nít mới chơi trò này.”

Hà Minh Vũ càng thêm muốn cười, “Cậu mới mười bốn tuổi, miễn cưỡng cũng tính như thuộc phạm trù ‘con nít’ đi ! Còn nữa, chẳng phải cậu nói muốn sang Mĩ sao ? Sang đó rồi sẽ không còn cơ hội cùng phóng pháo hoa với mọi người nữa đâu !”

Tuy trước kia chưa từng tiếp xúc, nhưng y vẫn nghĩ Hạ Hàm là một đứa trẻ trầm tĩnh nội liễm, không ngờ là, hắn xem ra giống một đứa trẻ bốc đồng hơn. Mặc dù hắn hình như rất ghét bị người khác xem mình là con nít.

Hạ Hàm khẽ run lên, biểu tình rất nhanh ảm đạm xuống, một lát lại hiện lên một tia buồn bực.

“Đừng lo, cậu trước kia cũng từng theo ba qua Mĩ rất nhiều lần rồi mà. Lần này coi như thời gian nán lại dài hơn chút, vậy là được rồi.” Biểu tình của Hạ Hàm làm người ta thấy rõ hắn đang có chút khổ sở, Hà Minh Vũ nhíu mày, không hiểu sao không thích vẻ mặt này của hắn lắm.

“Không phải do vậy, cậu không hiểu.”

Cậu không hiểu đâu !

Những lời này trong những năm về sau, Hạ Hàm nói với hắn rất nhiều lầm. Đôi khi Hà Minh Vũ suy nghĩ, có lẽ Hạ Hàm đối với y mà nói, chính xác là một người rất khó thấu hiểu.

“Công ty này hiện giờ thoạt nhìn phát triển không ngừng, nhưng chưa tới mấy năm nữa sẽ đóng cửa cậu tin không ?”

“Ừ, tin.” Y cười gật đầu.

“Sao tớ nói gì cậu cũng tin hết vậy, lừa cậu cậu cũng tin ?” Hạ Hàm dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn.

“Cậu lừa cũng tin.” Hà Minh Vũ thế mà vẫn vô tư cười.

Hạ Hàm lại đột nhiên hưng phấn lên, hắn kê sát mặt lại gần, hai mắt chớp chớp nhìn y, “Vậy, nếu tớ cho cậu biết là tớ xuyên không trở về, cậu tin không ?”

Hà Minh Vũ hạ mi ngẫm ngợi trong chốc lát, mới ngước mắt trả lời hắn, “Ừm, này cũng có thể có khả năng.”

“Phụt, gì mà lộn xộn thế.” Hạ Hàm lắc lắc tay, tiếp tục nâng ly uống rượu. (nguyên gốc câu trên của Hà Minh Vũ có tới 2 chữ “có thể”)

Thế là bọn hắn không còn nhắc tới đề tài đó nữa, bất quá, suốt cho đến hiện tại, y vẫn cảm thấy có lẽ chỉ có như vậy mới giải thích được những khả năng đặc biệt thỉnh thoảng bộc lộ của Hạ Hàm, tỷ như mỗi lần Hạ Hàm ra ý cho y cá cược bóng đá đều thắng. Đích thật là rất có khả năng không phải sao ? Song, bất kể như thế nào, y cũng không để tâm.

Quan hệ của bọn họ cũng không xem là mật thiết, họ đều tự có bạn bè riêng, lúc có việc mới gọi điện thoại, một năm cũng chỉ có nghỉ đông với nghỉ hè mới gặp mặt. Nhưng mà, không biết vì sao, Hà Minh Vũ vẫn có cảm giác tự tin rằng mình là bằng hữu tốt nhất của Hạ Hàm, có lẽ là vì mỗi lần tâm tình hắn không tốt thì người được gọi luôn luôn là mình đi. Rõ ràng cũng chẳng phải chuyện gì đáng tự hào, tiếp xúc với Hạ Hàm lâu dài nên chính mình cũng sắp giống một đứa trẻ rồi a !

“Gần đây tớ tính câu dẫn một người !”

“Khụ khụ…” Hà Minh Vũ sặc một ngụm rượu ngay cuống họng, vị cay nồng khiến đáy mắt y trồi lên một tầng nước.

“Cần kích động dữ vậy không ?” Hạ Hàm liếc mắt nhìn y, sau đó khí thế dâng trào siết chặt nắm tay. “Tuyệt đối phải khiến cho cậu ta quỳ gối dưới chân tớ.”

Hà Minh Vũ không khỏi nhíu mày, cười nói: “Ai vậy ? Gần đây cậu vừa ý thiên kim nhà nào à ?”

“Con trai của Giản Hành Tri, ông Tổng An Huy — Giản Quân Khải !”

“Phụt !” Ngụm rượu thứ hai của Hà Minh Vũ lập tức phun ra, thoạt nhìn y có chút dở khóc dở cười, lấy khăn lau lau rượu trước mặt, “Cậu thật lòng ?”

“Tớ có bao giờ không thật hả !” Hạ Hàm phản bác.

Thế là Hà Minh Vũ cười cười, “Vậy tiến lên đi, chúc cậu thành công.”

“Biết ngay cậu sẽ ủng hộ tớ mà.” Hạ Hàm cười tươi, tâm tình trông có vẻ cực kì tốt.

Hà Minh Vũ nhíu mày nghĩ nghĩ, “Bất quá, Giản Quân Khải ? Ba cậu ta thì quả thật đã từng nghe qua, còn cậu ta thì hình như chưa từng.”

“Cậu ta trước giờ luôn ở nhà cũ, gần đây mới đến thủ đô với ba mà ! Cậu không biết cậu ta là chuyện thường, phỏng chừng sắp tới ba cậu ta sẽ dẫn cậu ta tham gia các buổi tiệc kinh doanh. Nè…” Hạ Hàm vỗ vỗ vai y, “Cậu giúp tớ tra một chút xem gần đây có buổi tiệc kinh doanh nào không, tớ muốn đến để xảo ngộ.”

Hạ Hàm có phần bất đắc dĩ thở dài, “Được thôi, đã biết. Vì câu dẫn một nam nhân mà phải tham dự yến hội cậu ghét nhất, hy sinh của cậu quả thật vĩ đại.”

Như nghĩ tới điều gì, y lại nói tiếp: “Nhưng mà, sao cậu lại biết cậu ta ?”

“Ai nha ! Cậu cũng đừng để ý nhiều.” Hạ Hàm mập mờ không nói rõ. Vì thế Hà Minh Vũ chỉ biết, đây là bí mật hắn không muốn nói với mình.

Y giúp Hạ Hàm điều tra xong các buổi tiệc Giản Hành Tri sẽ tham dự, sau đó dẫn Hạ Hàm tham gia theo. Mẹ của Hạ Hàm dường như rất vui mừng vì hắn rốt cuộc cũng chịu tham gia cuộc tụ hội mà hắn chưa bao giờ đi, bắt đầu ngẫu nhiên dẫn theo hắn, thế nhưng ngoài ý muốn vẫn chưa gặp được Giản Quân Khải làm Hạ Hàm càng thêm buồn bực.

“A a a, thật nhàm chán ~!” Hạ Hàm tựa vào ban công, nửa chết nửa sống nói.

Hà Minh Vũ cười tủm tỉm nhìn hắn: “Thế cậu có từng nghĩ là, người mà mỗi một buổi tiệc đều phải bị cậu kéo tới là tớ đây còn nhàm chán hơn ?”

“Ai quan tâm cậu a !” Hạ Hàm hừ một tiếng.

“Đi một mình không được sao ? Ba bảo tớ viết báo cáo điều tra nghiên cứu thị trường tớ còn chưa làm nữa đó !” Hà Minh Vũ thở dài.

Hạ Hàm trảm đinh tiệt thiết lắc đầu, “Không được, đi một mình tớ thà không tới. Có cậu tớ còn có thể tán gẫu vài câu, không có cậu mấy buổi tiệc này tớ thật không dám tưởng tượng.”

Hà Minh Vũ nhẹ nhàng cười, gần như chỉ với một câu như vậy của Hạ Hàm, đã khiến cho y cam tâm tình nguyện bồi hắn tham gia mấy buổi tiệc kinh doanh nhàm chán này.

Cứ như vậy lại đi rất nhiều buổi tiệc, Hạ Hàm rốt cục cũng đụng phải người mà hắn muốn gặp. Hắn cơ hồ nhẹ giọng hét lên một tiếng, lập tức chuyển ly rượu đưa cho y, “Tớ đã thấy cậu ta, ha ha ha.”

Hà Minh Vũ nhìn theo hướng Hạ Hàm, là một người diện mạo tuấn lãng, mặc tây trang rất phù hợp, biểu tình hơi lạnh, ánh mắt thoạt trông vừa thâm thúy và thành thục. Hóa ra Hạ Hàm thích chính là kiểu hình con trai như thế này !

Nhìn thế nào cũng gây ra cảm giác trái ngược.

“Ôi chao, trông bộ dáng phiền muộn kia của cậu ta, nói không chừng sẽ ra ban công hít thở không khí, tớ ra ban công trước ôm cây đợi thỏ đây !”

“Chúc thành công.” Y mỉm cười nhìn Hạ Hàm chuyển bước đi ra ban công gần chỗ Giản Quân Khải, sau đó, năm phút sau, Giản Quân Khải cũng đi ra.

Thật đúng là vận may. Hà Minh Vũ cười cười, xoay người ra đại sảnh yến hội.

Tối hôm đó, Hạ Hàm gọi điện cho y suốt nửa tiếng đồng hồ, thông báo tình hình chiến đấu của mình, từ giọng điệu của hắn Hà Minh Vũ liền biết hắn hưng phấn đến mức nào. Chẳng qua, sự hưng phấn đó, vào ngày hôm sau liền sụp đổ.

Hà Minh Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn Hạ Hàm ý thức đã hỗn loạn nằm sấp trên quầy bar, hắn cằn nhằn liên miên nào là Giản Quân Khải là một người si tình cỡ nào, Dư Hạc là một người khó tiếp cận cỡ nào, bọn họ mà ở cùng nhau thì mình còn câu dẫn cái rắm a, tiếp đó bắt đầu gào to chẳng lẽ mình thật sự không có mị lực sao ?

Y buồn cười nhìn Hạ Hàm đã uống đến độ mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy chẳng khác như đã đoán trước.

“Tại sao cậu nhất định phải câu dẫn một trong hai người bọn họ ? Đổi người khác không được sao ?” Vốn tưởng rằng Hạ Hàm muốn theo đuổi Giản Quân Khải là vì thích, hiện giờ xem tình huống thì căn bản không phải vậy.

“Ai chứ !” Hạ Hàm hỏi lại một cách đương nhiên.

“Tớ làm sao biết được.” Bí mật của cậu từ đó đến giờ có cho tớ biết đâu, chỉ có lần này cậu đột nhiên tâm huyết dâng trào… Hy vọng chỉ là tâm huyết dâng trào.

Hạ Hàm lại càm ràm vài câu rồi im lặng, cứ như thế.

Mãi cho đến khi Hà Minh Vũ khiêng Hạ Hàm thảy vào xe, hắn còn đang không ngừng lay cánh tay y, đáng thương nhìn y, “Tớ thật sự không có mị lực như vậy sao ?”

Hà Minh Vũ chỉnh hắn ngồi ngay ngắn rồi đeo dây an toàn cho hắn, sau đó cũng không buồn để ý hắn.

“Thật sự không có mị lực như vậy sao ?” Hạ Hàm chưa từ bỏ ý định bắt lấy y đang tính lùi về. Hà Minh Vũ quay đầu sang, liền bắt gặp Hạ Hàm với khuôn mặt ửng đỏ đôi mắt ngập nước, bờ môi hồng nhuận khác thường, giờ phút này lại hơi hơi mân xuống, lộ ra một hương vị vô cùng ủy khuất. Hà Minh Vũ nhất thời cảm thấy trái tim đập thình thịch, trong không gian chật hẹp của chiếc xe tràn ngập mùi rượu khiến lòng người say đắm, tất cả cộng lại khiến cho y nhịn không được có hơi ý loạn thần mê.

Y ho nhẹ hai tiếng, ngồi thẳng người, đối với tài xe phía trước lạnh nhạt mở miệng, “Lái xe đi !”

“Tớ thật sự…” Hạ Hàm lại bám vào.

“Cậu rất có mị lực.” Còn hỏi nữa tớ sẽ hôn cậu.

Hạ Hàm rốt cục cũng thỏa mãn, ngây ngốc cười he he.

“Đến nhà cậu hay nhà tớ ?” Hà Minh Vũ hỏi hắn.

Hạ Hàm nghiêng đầu ngả xuống đầu vai y, “Nhà cậu, nhà của tớ không có ai.”

Hà Minh Vũ hơi dịch dịch thân mình để hắn có thể dựa vào thoải mái hơn, “Hy vọng cậu đừng có nôn ra nhà tớ như lần trước, nếu không bắt cậu làm vệ sinh ba ngày gán nợ nha.”

Hạ Hàm nở nụ cười, cũng không biết hắn có nghe hiểu Hà Minh Vũ nói gì không, chỉ biết ngây ngốc cười, sau đó ngẩng đâu lên hà một hơi vào mặt Hà Minh Vũ, “Dễ ngửi không ?”

Hà Minh Vũ cảm thấy người mình hơi bị nóng. Y đột nhiên nhận ra một vấn đề thực sự nghiêm trọng, muốn hôn bạn của mình, loại tâm tính này có bình thường không ?

Cảm thấy hắn thật mê người, muốn hôn hắn, muốn ôm lấy hắn, muốn nhìn hắn ở trong ngực mình đỏ mặt mỉm cười, muốn… có được hắn.

Hà Minh Vũ đưa Hạ Hàm đã không còn rõ ý thức lên giường của mình nằm, sau đó im lặng nhìn gương mặt say ngủ của hắn, bỗng dưng cảm thấy chính mình dạo gần đây hình như đã bị Hạ Hàm cả ngày ồn ào đòi phải câu dẫn tẩy não. Rõ ràng chẳng phải chỉ là một thằng nhóc mới trung học sao ? Hơn nữa còn là con trai.

Y nhẹ nhàng cười, giúp Hạ Hàm đắp chăn lên đàng hoàng.

Ngày hôm sau, Hà Minh Vũ còn đang trong giấc mộng thì chợt nghe thấy âm thanh ồn ào náo loạn bên tai của Hạ Hàm, cố gắng mở mắt ra, Hạ Hàm mang theo gương mặt cười tươi hiện ra cách trước mắt không đến mười ly. “Minh Vũ, tớ đói quá à, trong tủ lạnh cậu cũng trống rỗng nữa !”

Y hơi xấu hổ nghiêng đầu, sau đó mới hết cách mở miệng: “Trên người cậu không có tiền sao ? Sao không tự đi mua ăn đi ?”

Hạ Hàm đặt mông ngồi xuống đầu giường y, nói như lẽ thường tình: “Không phải có cậu rồi sao ? Tớ cần gì phải tự mình ra ngoài mua.” (đâu ra cái lẽ này vậy ? =A=)

Hà Minh Vũ thật sự nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn, “Cậu có thể nói như đúng lý hợp tình hơn được nữa không ?”

“He he.” Hạ Hàm cười cười.

Vì thế Hà Minh Vũ lại cảm thấy hết thảy mọi chuyện y đều cam tâm tình nguyện. Y nhận mệnh cười, sau đó bước xuống giường. Ngồi lên mới phát hiện, Hạ Hàm không hề mặc quần, trên thân chỉ có mỗi cái áo sơ mi lần trước y mới mua khi đi dự tiệc cùng ba, một đôi chân dài cứ như vậy trắng trợn hiện ra trước mặt y, làm cho y nhịn không được ho nhẹ hai tiếng dời tầm mắt.

“Trong nhà chẳng phải có rất nhiều quần áo cậu để lại sao ? Mặc của tớ làm gì.” Hà Minh Vũ một bên bắt đầu thay đồ một bên tùy ý tìm đề tài.

“Cậu để chỗ nào ? Tớ không tìm được ?”

Hà Minh Vũ rất nhanh chóng mặc xong chỉnh tề, dùng loại ánh mắt “thật hết biện pháp với cậu” liếc nhìn Hạ Hàm một cái, “Ờ nhà chờ, tớ đi mua bữa sáng cho cậu.”

Hạ Hàm lộ ra một nụ cười xán lạn, “Nhanh về đấy.”

Hà Minh Vũ trong lòng chợt động, trong nháy mắt kia bỗng dưng có một tình tự kỳ dị nảy lên trong đầu y, tốt đẹp đến mức khiến y khó lòng mà hình dung. Y quay đầu nhìn thiếu niên nhẹ nhàng mỉm cười với mình dưới ánh nắng sớm, từ tận đáy lòng nở ra một đóa hoa.

“Hửm, sao thế ?” Hạ Hàm nghi hoặc nghiêng đầu.

“Không có gì.” Hà Minh Vũ cười cười với hắn, xoay người ra ngoài.

Thật lâu thật lâu sau này, Hạ Hàm cười hỏi y rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ không tinh khiết với hắn. Hà Minh Vũ hồi tưởng lại, có lẽ, chính là trong một khoảnh khắc nọ, đột nhiên ý thức được, bản thân mình với thiếu niên này thật quá khác nhau đi ! Cũng không phải là nhất thời say rượu nên đầu óc mê muội, mà tình cảm trong y dường như từ rất lâu rất lâu trước đấy đã bắt đầu chôn xuống một hạt mầm trong lòng rồi, chỉ là chờ đợi đến một thời điểm tốt nhất là một buổi sáng mà đột ngột chui lên.

Khi hắn kêu gào muốn câu dẫn người khác lại không hề lo lắng, tựa hồ là do đã dự đoán trước sẽ có kết quả như vậy, cho tới nay, người mà mình luôn bao dung cưng chiều, cũng chỉ có mỗi mình hắn mà thôi.

“Câu dẫn người khác không được ư ?”

“Ai chứ ?”

Nếu như Hạ Hàm hỏi lại một lần, y nhất định sẽ nói rằng, “Vậy tớ đi !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.