Trùng Sinh Chi Sủng

Chương 12: Kế hoạch



Nàng cứ rầu rĩ vì sắp phải tốn nhiều tiền , còn hắn cứ âm thầm ăn đậu hủ, tóc nàng vừa mềmmại lại rất mượt, xúc cảm tốt lắm, thật muốn vuốt mãi, nàng là của hắn.

Hắn sẽ đem nàng gắt gao trói lại bên cạnh mình. Nàng đang cuối mặt xuống nên không nhìn thấy ánh mắt khác vọng và bá đạo đó.

Nhưng hắn một phút cũng không rời nhìn nàng mặc dù hắn vẫn bình tĩnh lái xe nhưng tầm mắt lại lướt trên người nàng.

Nhìn nàng thở dài hắn thật muốn dùng môi mình chặn lại làm nàng quên đi những thứ phiền não kia.

Hắn muốn trong mắt trong tâm của nàng chỉ có duy nhất một mình hắn. Khoémôi nhẹ cong Lộ ra nụ cười tự tin, chỉ cần hắn không bỏ cuộc nàng sẽ chỉ là của hắn mà thôi.

Nơi sắp đến... nhất định nàng sẽ thích. Hắn thật chờ mong mà. Thật chờ mong bắt được cô vợ bé nhỏ này về nhà, xemhắn sẽ làm sao yêu thương nàng. Trong lúc hắn yy trong lòng thì đã đếnnơi.

Đó cũng là một tòa nhà hai mươi mấy tầng. Diện tích mặttiền cực rộng rãi và thoáng. Xung quanh là một số công ty quy mô, vàchung cư cao cấp nhất là một khu thượng lưu.

Vẫn là ở Trung tâm nhưng trên trục đường lớn giao thông thuận tiện, còn có hầm ngầm đổ xe.

"Nơi này trước kia anh dự định mở một chi nhánh nhưng sau này nghĩ lại không chọn nơi này nữa, đến giờ vẫn chưa có sử dụng đến, thiết kế kiến trúccũng là thuộc dạng công ty chia ra sảnh lớn, phòng giao dịch, phòng làmviệc và có một số tần bỏ trống định sau này sẽ sắp xếp thêm, vừa lúc emchuyển dây chuyền sản xuất khiếp kín qua sẽ không phải xây dựng lại. Còn những tầng khác là phòng hội nghị, phòng Chủ tịch vv..v.... Em thấysao? "

"Rất tuyệt, không thể nghĩ sẽ tìm được một nơi hoàn hảo như vậy, cám ơn anh Tiếu Thiên "

Bạch Lộ cũng vui vẻ rồi, lúc nãy còn định phải tốn tiền mua xe ah, bây h thì tốt rồi, không cần thiết nữa.

Ánh mắt hắn loé sáng như đã thực hiện được âm mưu mà âm thầm đắc ý. Ha haem sẽ không thoát khỏi anh đâu. Mỗi ngày đều sẽ gặp được em cũng sẽkhông phải mượn cớ nữa rồi.

Mỗi ngày đều gặp mặt anh không tincòn không dỗ được em sao. Aiz vui thật là vui haha sau này mỗi ngày đều có thể nhìn em từ sáng đến tối, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.

"Hắc hắc "

Bạch Lộ nghi hoặc nhìn người phía sau nãy giờ tâm hồn cứ đâu đâu, nàng hỏivài lần cũng không thấy trả lời giờ còn tự dưng cười một mình nữa chứ,

Ách! người ta thường nói Thiên tài thường hay mắc những bệnh kỳ quặc, không phảingười này cũng mắc bệnh gì kỳ quặc chứ? nhớ lại hôm trước lúc đi ăncũng vậy, không thể nào? Không phải nàng trúng mánh vậy chứ?

Dạ Tiếu Thiên toàn thân bay bổng không hề biết rằng hình tượng của mình đã xuống cấp không phanh trong lòng cô vợ bé nhỏ rồi.

Thật tội cho người mới biết yêu mà càng tội cho một lão nam nhân 28 tuổi lần đầu biết yêu ah, xem ra con đường chinh phục vợ yêu còn xa lắm.

Lúc trên đường về Dạ Tiếu Thiên cứ cảm thấy ánh mắt Bạch Lộ nhìn mình rất rối rắm, phức tập.

A ha có phải hay không là phát hiện hắn rất xuất sắc, lòng thầm rung động rồi không? Dấu hiệu tốt mà ha Ha ha.

Nhìn hắn lại ngây ngốc cười Bạch Lộ nuốt lại lời sắp hỏi ra khỏi miệng, áchtốt nhất đừng nên hỏi ah,thế là không khí trên xe trở nên quái dị BạchLộ nhìn Dạ Tiếu Thiên bằng ánh mắt rất là Kỳ lạ, rối rắm còn Dạ TiếuThiên lại cười ngu ngốc một mình vì hắn thấy rõ ràng Bạch Lộ len lénliếc nhìn hắn,

Người yêu trong mắt hoá Tây Thi ánh mắt Bạch Lộ nhìn một người không được bình thường trong mắt hắn là thẹn thùng e lệmuốn nhìn lại không dám.

Nên tâm trạng càng vui vẻ cười không ngừng được , còn Bạch Lộ âm thầm ngồi sát vào cửa xe. Tốt nhất không nên nói.

Đến trước cửa nhà một người vui vẻ mở cửa một người rầu rĩ xuống xe. Giảithích tâm trạng này của Bạch Lộ là nàng không muốn xa hắn nên càng vuivẻ nhưng hơi luyến tiếc.

Sắc mặt cũng ảm đạm đi vài phần, Ngày mai lại đến tìm nàng vậy.

Bạch Lộ càng lúc càng xác định suy nghĩ của mình, chào một tiếng chạy trối chết lên nhà đến cả túi quần áo cũng quên mang lên.

Dạ Tiếu Thiên thấy nàng như vậy tưởng là không nỡ xa mình nên mới đau lòng, liền cầm một đống túi lớn túi nhỏ theo lên nhà.

Lúc này Tâm Tâm hiếm khi lại đang ở nhà.

"Sao sắc mặt lại tệ như vậy? Có phải khó chịu ở đâu không? Tuyết Tuyên vàMễ Quyên cũng thật quá đáng sao lại để bạn một mình,nếu biết vậy mìnhđã đi với cậu rồi" Thấy Bạch Lộ ủ rũ cũng là nói mấy câu lo lắng.

Mọi người không biết sẽ cho rằng là quan tâm nàng. Nhưng Bạch Lộ nghe ratoàn ý tứ khích bác còn muốn nàng biết ta quan tâm ngươi bao nhiêu ah,xem đi ta là người tốt.

"Có đôi lúc quan tâm để ở trong lòng làtốt nhất " còn một câu: nói ra chỉ làm người ta biết ngươi giả dối baonhiêu, nhưng nàng không nói.

"hừ! cậu xem đó, quan tâm đến cậumà cậu không biết. Còn bọn họ cứ như vậy không quan tâm đến cậu, lúc có mặt lời gì cũng nói ra được, quay lưng sẽ không biết bọn họ nói gì cậuđâu "

"Vậy sao? Họ nói những gì? " Bạch Lộ làm ra thần sắc nôn nóng hỏi

"Mình thật không muốn gây xích mích, cho dù bọn họ có nói gì vẫn là chị emvới nhau, cậu đừng có giận bọn họ, dù sao họ chỉ là nhất thời không suynghĩ "

Thần sắc khó xử ấp úng lên tiếng. ngươi xem ta tốt biếtmấy, ta là người tốt mà. Ta không muốn làm mọi người khó xử đâu. Bạch Lộ thật muốn tát vài cái hết sức, ngươi nói không có gì mà khuyên ta đừnggiận, châm dầu vào lửa thì có. Có quỷ mới tin lời nàng ta.

"ừcậu thật tốt, mình sẽ nghe lời cậu, không giận bọn họ, dù sao vẫn là chị em cùng phòng không nên vì chuyện nhỏ nhặc mà giận dỗi "

BạchLộ như thật thà đáp lời. Ách, sao lại như vậy? Nàng cố ý gây xích míchvới bọn họ sao giờ giống như làm người hoà giải vậy? Này không phải sẽlà Bạch Lộ nghe xong ấm ức cãi nhau với bọn họ một trận rồi hai người đó tức giận dọn đi sao?

"Cậu thật thiện lương, mà bọn họ, bọn họ còn đối xử như vậy với cậu "

"Không sao, mới nãy cậu nói dù sao vẫn là chị em, mình không so đo với bọn họ "

Bạch Lộ vẻ mặt vô tội ý như muốn nói là cậu nói không muốn mình giận mình sẽ không giận, cậu yên tâm đi.

Tâm Tâm lúc này tức muốn cành hông. Con ngu ngốc này đã nói như vậycũng không hiểu một chút. Lại còn dùng lời nàng trả lại cho nàng, đúnglà tức chết mà.

"Reng Reng.... " lúc này tiếng chuông cửa vang lên. Tâm Tâm đang tức giận nên không muốn mở cửa,

Bạch Lộ mở cửa mới thấy Dạ Tiếu Thiên ôm một đống túi lên, lúc này mới chợt nhớ nàng quên xách đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.