Trùng Sinh Chi Sủng

Chương 28



Ăn sáng xong Dạ Tiếu Thiên làm tài xế kiêm vệ sĩ một bước không rời đi Bạch Lộ. Giỡn sao khó khăn lắm lão tử mới lừa vợ yêu tới tay, không thể tiện nghi mấy tên háo sắc.

Cả ngày hôm nay Dạ tổng phát ra hàn khí cự người ngàn dặm, làm cho mấy đối tác sợ hết hồn không biết mình vì sao đắc tội Dạ tổng này rồi?. Dĩ nhiên mọi người không biết vì sao ah, bởi vì tính sở hữu của người nào đó quá mạnh. Miễn ai nhìn Bạch Lộ quá 3g sẽ bị một cái trừng mắt lăng trì cảnh cáo. Người của lão tử ta mà cũng dám nhìn bằng ánh mắt đó sao? Lão tử sẽ lăng trì ngươi.

Mấy vị đối tác mà biết chắc sẽ kêu oan đầy trời ah. Bàn công việc mà không nhìn mặt đối phương là vô lễ ah! Nào phải bọn họ muốn nhìn thấy hầm băng di động, còn phải bị lăng trì xử tử bằng ánh mắt ah, thật oan quá mà. Nhưng mà họ không hiểu Dạ tổng đang nghĩ gì nên cứ chút lại nhìn vào Bạch Lộ để bị trừng một cái lạnh lẽo ah.

Bạch Lộ chỉ cười khổ, dấm chua như vậy mà hắn cũng ăn lung tung, nhưng trong nội tâm lại ngọt ngào nên nàng để mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, dù sao nàng cũng muốn trân trọng người trước mắt này rồi. Đến lúc làm xong mọi chuyện nàng liền gọi cho Bạch lão gia tử. Ông hình như rất kích động giọng nói vui mừng làm nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe ông nói sẽ đến đón nàng.

Bạch Lộ thật tâm rất quý ông lão này, nàng cũng muốn chia sẽ hạnh phúc với ông nên kêu Dạ Tiếu Thiên chuẩn bị một chút đi gặp Bạch gia gia. Đây là xưng hô ông muốn nàng gọi ông, nàng cũng không từ chối dù sao ông cũng đáng tuổi ông Bạch Lộ gọi vậy cũng không kỳ quái.

Không đến mười lăm phút sau xe đã tới trước cửa khách sạn, Bạch Lộ hơi ngạc nhiên vì đích thân Bạch gia gia đến đón nàng. Đi cùng còn có một trung niên rất suất ah. Nhưng ánh mắt nhìn nàng rất phức tạp tựa như vui mừng lại sầu lo, ngay cả Bạch gia gia cũng vậy, rất kỳ quái đi. Nàng nhìn thoáng qua Dạ Tiếu Thiên lắc đầu nàng cũng không biết tình hình gì ah!

"Bạch gia gia, ông đã khoẻ hẳn chưa? sao lại tự mình đến để cho tài xế đến đón con là được mà."

"Ông tốt lắm, là vẫn chưa cảm ơn con, cũng may nhờ có con. Cuối cùng ông cũng tìm được con, ông tìm được con rồi." Ông kích động không kiềm nén được đưa tay nắm lấy vai Bạch Lộ, khoé mắt hơi đỏ. Làm cho Bạch Lộ sửng sờ, chuyện gì đây? Nàng một chút cũng không hiểu sao ông lại kích động như vậy ?

"Cha, có gì đến nhà nói ở đây không tiện lắm." Bạch Thành Phong nhắc nhở cha mình. Nhìn ông kích động như vậy ông cũng không biết trong lòng tư vị gì. Đáng lẽ ông cũng sẽ làm như vậy nhưng ông rất sợ sợ Bạch Lộ ghê tởm ông, sợ nó sẽ trách ông không tha thứ cho người cha vô trách nhiệm này nên không dám bước lên một bước chỉ dám đứng nhìn Bạch Lộ.

"Ah đúng ! đúng vậy! Về nhà ah, về nhà rồi nói không nên để Lộ Lộ sợ được, ông xin lỗi có phải doạ đến con không? " Bạch lão gia tử cuống quýt lo lắng sẽ doạ Bạch Lộ sợ. Nhìn ông như vậy không hiểu sao Bạch Lộ thấy không nở làm khổ ông. Vội cười tươi trả lời

"Không ah, sao có thể doạ được con chứ! Chẳng phải muốn ông muốn dẫn con đi ăn một bữa sao? Con vẫn chưa ăn gì từ trưa giờ.."

"Lộ Lộ đói sao? Ông lại quên mất có phải đói lắm không? Ông đã kêu người chuẩn bị sẵn nhanh nhanh lên xe" Bạch lão gia lại lo lắng một trận, đứa cháu này ông khó khăn lắm mới tìm được không thể để nó chịu thêm chút uỷ khuất nào được. Ông nợ nó thật nhiều ông phải dùng quảng đời còn lại bù đắp cho nó.

"Hi hi không đói lắm, con chịu được mà, nhưng nhanh đi thôi ah con thật không đợi được muốn thưởng thức mĩ vị mà Bạch gia gia chuẩn bị rồi đây" Bạch Lộ cười cười theo ông vào xe, Bạch Thành Phong lái xe Dạ Tiếu Thiên ngồi ghế phụ, Bạch Lộ lại ngồi cùng Bạch lão ở sau. Dạ Tiếu Thiên một bụng nghi hoặc, tuy Tiểu Lộ nói là rất quý ông nhưng thái độ lúc nãy của ông lão rất kỳ quái. Tựa hồ kích động vô cùng nhưng trong đó là vui mừng, kinh hỷ. Không phải có chuyện gì chứ?

Mà khoan? Lúc nãy ông có nói cuối cùng đã tìm được rồi, Bạch lão họ Bạch chẳng phải cùng họ với Bạch Lộ sao? Lại nghĩ một chút, hắn đã từng nghe nói Bạch lão có một đứa cháu nội đức tôn bị thất lạc. Bạch gia là một gia tộc kinh khủng trên quan trường. Sức ảnh hưởng có thể nói đáng sợ, Một cái dặm chân có thể làm rung chuyển B thị. Bạch lão gia tử lại là từ trong quân đội lính của lão nhiều vô số kể, sau khi xuất ngũ được điều đi khắp cả nước, điều là quan chức cấp cao ở thành phố và cả nước.

Thị trưởng B thị cũng là người của ông, nhiều người vì muốn có một chút xíu quan hệ với Bạch gia mà không ngại bỏ vốn liếng nhưng chưa có ai có thể ôm cái đùi bự này. Hẳn người ngồi kế bên là con trai độc nhất của ông đi. Lúc trước cũng là một chân trên quan trường nhưng không biết vì sao lại rút lui về quản cơ nghiệp Bạch gia. Bạch lão gia tử từ lúc nghĩ hưu sớm quay sang kinh doanh tàu thuyền. Hơn một nửa du thuyền ở Châu Á là thuyền của ông. Sau này lại do con trai ông quản lý.

Không thể ngờ Bạch Lộ lại dính dán đến siêu cấp thế lực như vậy! Nếu Bạch Lộ quả thật là cháu gái của ông ta chuyện mình và Bạch Lộ có bị ngăn cản không? Hừm! Mặc kệ, Bạch Lộ là của hắn đừng mơ cái gì gia đình ngăn cấm, hắn sẽ không bao giờ buông tay, Bạch Lộ là người của hắn đừng mơ cướp đi, nếu không dù là Bạch gia hắn cũng không sợ hạ thêm một chứơng ngại vật. Dạ Tiếu Thiên hung ác nghĩ.

Bạch Lộ cũng nghi hoặc, hành động Bạch gia gia khác thường nàng điều thấy được, nghĩ lại thử xem có chuyện gì? Tuyệt không phải vì nàng cho máu mà ông mới hành động như vậy, Bạch gia gia là người trầm ổn dù cảm kích nàng cũng không luống cuống như vậy, vậy vì sao? Đúng rồi, ông nói tìm được, tìm được mình sao?

Nhưng ngay từ lần gặp đầu ông nghe tên mình cũng giật mình nhưng tiếp đó vẫn bình thường vậy vì sao lần naỳ ông lại kích động như vậy? Từ lúc hiến máu thì nàng vẫn chưa gặp mặt ông, hiến máu? Hiến máu sao, chẳng lẽ..... Bạch Lộ không dám nghĩ tiếp nữa. Nàng từ lâu đã từ bỏ phần tình thân này, nàng hiện tại đã không nghĩ đến họ nữa, nhưng nếu ông thật là người thân nàng có thể cứ vậy tức giận với ông được sao? Bạch Lộ đau đầu không nghĩ tiếp nữa. Mặc kệ đi, tới đâu tính tới đó.

Trong xe không khí ngột ngạc không ai lên tiếng, đến lúc xe dừng lại Bạch Lộ vẫn rất băng khoăn không biết nếu thật giống như nàng nghĩ, nàng sẽ phải làm sao? Có phải nên tức giận rồi tỏ tính tình bỏ đi không? Hay là lệ rơi lả chả ôm chầm rồi nhận thân thích? Cách nào cũng không phải là nàng ah. Nhưng hình như nàng đã không còn bài xích giống lúc trước nữa rồi. Cũng phải thôi lúc trước nàng chỉ có một mình nên rất oán hận họ, nhưng giờ này nàng có người quan tâm nàng nàng có người mà nàng muốn bảo hộ, nàng đã không còn cô dơn nữa.

Nàng rất hạnh phúc, rất hạnh phúc ! Bạch Lộ sau khi nghĩ thông cũng không còn cau mày khó chịu nữa mà khẽ bước tới nắm lấy tay Dạ Tiếu Thiên cùng bước đi. Đúng vậy nàng còn có người yêu nàng đến mức ngốc nghếch nên nàng không oán hận họ nữa. Nàng sẽ cho họ cơ hội giải thích sau đó mới quyết định có tha thứ hay không.

Vào nhà Bạch lão gia gọi người dọn thức ăn, Bạch Lộ vẫn cười cười ngồi ăn, ăn xong cũng không gấp gáp mà đợi ông mở lời, lúc đó tay nàng vẫn chưa hề buông tay Dạ Tiếu Thiên. Hai người cứ lặng lẽ nắm chặc tay nhau, âm thầm an ủi đối phươngcho đối phương lòng tin.

"Con xem cái này đi!" Bạch lão gia tử cuối cùng cũng đưa cho Bạch Lộ một túi hồ sơ, Bạch Lộ tiếp nhận mở ra xem, không như ông tưởng Bạch Lộ sẽ kinh ngạc hay tức giận mà nàng rất bình tỉnh đọc chậm chạp kỹ từng tờ rồi đưa qua cho người ngồi kế bên xem, không hề tức giận hay bất ngờ gì làm ông trở tay không kịp. Ngây người một lúc, vốn ông định sẽ xin Bạch Lộ tha thứ nhưng một chút phản ứng cũng không có làm sao đây, tạm thời đầu óc ông rối loạn, không biết tiếp theo phải làm sao.

"Lộ Lộ, con là cháu gái ruột của ta" ông lần nữa muốn khẳng định cho Bạch Lộ đây không phải đùa giỡn. Nhưng Bạch Lộ vẫn nhẹ nhàng trả lời ông, không kích động không oán giận không đau khổ hay vui mừng mà là bình tĩnh trả lời

"Con đã biết"

"Lộ Lộ, là ông nội có lỗi với con. Con muốn trách thì trách ông nội bất lực không tìm được con sớm hơn.Xin lỗi con " Bạch lão gia tử chân thành muốn xin sự tha thứ của Bạch Lộ, Bạch Lộ nhìn ông khổ sở tự trách như vậy thật lòng sao nở chứ, nàng đã không oán giận nên cũng đã nghĩ thoáng hơn. Nàng chỉ muốn biết lý do vì sao nàng lại ở cô nhi viện

"Con muốn biết mọi chuyện rõ ràng mới quyết định có trách ông hay không!"

Bạch lão gia tử một năm một mười kể rõ từng chi tiết. Thì ra Bạch Lộ không phải bị mất tích thất lạc mà là bị bắt cóc. Mà người bắt có không ai khác là tình nhân của Bạch Thành Phong. Mẹ Bạch Lộ là con gái người chiến hữu của ông lại hy sinh vì nước. Vợ ông ta vì vậy bỏ đi theo người khác nên ông mới nuôi dưỡng chăm sóc mẹ của Bạch Lộ đến lớn, Bạh Thành Phong và Liễu Tuyết Hinh thanh mai trúc mã nên ông cố ý tác hơpf cho hai người.

Nhưng không ngờ lúc Liễu Tuyết Hinh có thai gần tám tháng có người gửi hình Bạch Thành Phong phong lưu bên ngoài mà lại là đàn ông nên Liễu Tuyết Hinh bị sốc dẫn đến sanh non. Nhưng lại khó sanh mà chết trên giường mổ. Bạch Lộ lúc đó phải đưa vào lòng hấp mới sống được, ba tháng sau mới có thể xuất viện. Nhưng trước ngày xuất viện lại bị bắt cốc Sau đó tống tiền, mà người này lại chính là tình nhân kia của Bạch Thành Phong.

Lúc đó Bạch lão gia tử nổi giận huy động quân đội cả B thị hốt trọn ổ bọn đáng chết đó, nhưng bắt được người nhưng Bạch Lộ lại biến mất. Dù lật tung B thị cũng không tìm ra. Hỏi tên kia hắn nói không biết, hắn chỉ bắt để doạ Bạch Thành Phong sau đó đã đem trả lại đứa bé trước cửa nhà. Hắn không hề làm gì đứa bé cả. Nhưng hỏi người trong nhà thì hôm đó chỉ có Bạch Như ở nhà, ngoài ra không có ai khác.

Ông lợi dụng mối quan hệ tìm xuốt 3 tháng trong ngoài ngoại ô, vùng lân cận. Sau đó mở rộng tìm mấy tỉnh kế bên nhưng điều vô vọng. Nhưng ông không bỏ cuộc vẫn luôn tiếp tục tìm kiếm tung tích. Gần hai mươi năm ông lại gặp được Bạch Lộ nhưng hoàn toàn không nghĩ là nàng vì chẵn lẽ tìm lâu như vậy không thấy vô tình chỉ gặp đã tìm được sao?

Nên ông bỏ qua Bạch Lộ tiếp tục tìm nếu không phải Bạch Lộ cho máu mà nhóm máu ông lại hiếm, trùng tên thì thôi trùng tuổi cũng được nhưng ngay cả nhóm máu điều giống nhau thì không thể nên ông kêu người xét nghiệm ADN mới biết hoá ra người ông tìm lại ở bên cạnh, gần ông như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.