Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 33



Khép lại cửa thư phòng, Ninh Vân Tấn mới đi ra vài bước, thì nghe được bên trong truyền đến âm thanh nhỏ giọng nói chuyện, trong lòng hắn vừa động, vẫn duy trì nhẹ nhàng nện bước, lại nhịn không được vận công bắt đầu nghe lén.

“Hy vọng ở dưới sự chỉ dạy của hai vị kia, có thể mài phẳng một chút góc cạnh của Tiểu nhị.” Chỉ nghe Ninh Kính Hiền lo lắng nói, “Hôm nay đem Yểng kia mang về phủ thì xem như đã đắc tội Thái tử, hiện giờ chỉ có thể theo sát Hoàng thượng, chuyện ngày sau hãy nói.”

Ngữ khí Ninh Đào cũng rất bình thản, “Không cần lo lắng, chuyện ngày sau ai biết được, ai cười đến cuối cùng còn chưa nhất định, ít nhất vài thập nhiên này Ninh gia chỉ cần vẫn luôn ủng hộ Hoàng thượng là được.”

“Lời phụ thân nói cực đúng. Hoàng thượng là người có khát vọng lớn, cũng trọng tình nghĩa.” Ninh Kính Hiền cười khổ, “Cũng không biết Tiểu nhị là xảy ra chuyện gì, mỗi lần nhìn thấy Hoàng thượng đều như cùng cừu nhân đời trước gặp nhau, nhi tử thật đúng là lo lắng ngày sau hắn đi sai một bước. Hắn lại không giống Ninh Vân Đình, bảo ta làm sao không lo lắng.”

“Càng là người thông minh gặp phải tai họa càng lớn, ngươi lo lắng cũng đúng.” Ninh Đào Húc trấn an nói, “Ta thấy hắn là một người thông minh, không đến bao nhiêu thời gian đã có thể suy nghĩ ra mục đích ngươi đưa hắn đi chùa Bạch Vân, chỉ cần hắn có thể học được bốn phần bản lĩnh của hai người kia, thành tựu ngày sau đó là đủ ổn.”

Ninh Vân Tấn một tay nâng lồng chim, một tay ôm hộp nhịn không được nở nụ cười, Văn Chân không phải là cừu nhân đời trước cộng thêm đời này của mình sao?! Chỉ là không nghĩ tới oán khí của mình đối với hắn đã lộ ra tình cảnh dễ bị người nhìn xuyên thấu như vậy, mệt mình còn vẫn luôn cho là che giấu rất khá!

Cũng không biết Văn Chân có nhìn ra hay không?!

Bất quá hắn lại suy nghĩ, lại cảm thấy được không thể, phụ thân là bởi vì đối với mình quá quen thuộc, Văn Chân cũng không có cùng mình tiếp xúc mấy lần, hẳn là vẫn không cảm thấy được.

Như vậy Ninh Vân Tấn cũng nghĩ phỏng đoán được phụ thân vì sao lại đưa mình đến chùa Bạch Vân hướng hai người kia học tập.

Phải nói lý học Chu Trịnh xem trọng nhất ‘Tam cương ngũ thường’, nhấn mạnh tư tưởng lý luận Quân chủ tối thượng, dù sao chính là có gần ngàn năm thời gian quân chủ lịch đại đều làm ra lý luận tư tưởng giáo hóa vạn dân, học tốt tự nhiên là có thể khiến cho Hoàng đế lòng vui vẻ, học không tốt ít nhất cũng có thể bảo trì cung kính mặt ngoài, như vậy vô luận mình làm đến gan góc cỡ nào, phụ thân muốn mài dòng lệ khí của mình mục đích cũng đã đạt tới.

Cái gọi là ba tuổi nhìn rất già, tính cách mình sớm đã định hình, không có khả năng lại bị lý luận tư tưởng này ảnh hưởng, chỉ là học giỏi quy tắc mới có thể lợi dụng tốt quy tắc ấy điểm này Ninh Vân Tấn chính là rất rõ ràng, bởi vậy ẩn ẩn đối với chuyện đến chùa Bạch Vân bái sư có chút chờ mong.

Buổi tối sau khi dùng cơm xong hắn liền đi trêu đùa con Yểng hoạt bát kia, lúc này trong thiên điện Càn Thanh cung Hồng Minh lại chờ nghe cung nhân thám thính được tin tức.

Suốt hôm qua nhịn uất ức, hắn mới đưa công khóa hoàn thành phụ hoàng phạt chép, sáng nay đi học thật sự khốn khổ chịu không nổi, nhưng lần này hắn cũng không dám có nửa phần lơi lỏng nữa, mỗi khi thời điểm buồn ngủ đánh nhau, thì ở trên đùi mình hung hăng nhéo một phen, đợi hồi cung nghỉ ngơi mới phát hiện trên đùi cũng đã xanh tím.

Giờ Thìn khảo giáo Hồng Minh lại như lâm đại địch, may mắn buổi sáng rời giường đã hảo hảo ôn tập qua một lần, cuối cùng thuận lợi lọt qua cửa.

Lúc phụ hoàng từng tờ từng tờ nghiêm túc lật xem công khóa phạt mình chép, thì Hồng Minh lúc này mới ở trong lòng may mắn hôm qua không có nghe nhũ mẫu làm cho người ta hỗ trợ chép phạt, mà là mình từng một chữ cẩn thận viết, bằng không không thể thay đổi được chắc lại bị phát hiện.

Hồng Minh tay còn nhỏ, cổ tay cũng không dùng đủ lực, viết ra tự nhiên chính là có thể nhìn mà thôi, bất quá Văn Chân đối với thái độ nghiêm túc kia của hắn rất là vừa lòng, con đề bút ở trên viết vài chữ tốt khoanh đỏ lấy tay khen ngợi.

Nghĩ đến phụ hoàng buổi sáng nói con chim kia giao cho người thay mình nuôi, đợi học xong luận ngữ mới trả lại cho mình, Hồng Minh đã cảm thấy bực mình, bởi vậy học một chút đã cho người đi hỏi thăm.

“Ngươi nói phụ hoàng đem lồng chim kia để cho Ninh đại nhân mang về?” Hồng Minh cắn răng nói.

Đi hỏi thăm là một tiểu Thái giám, hắn hồi bẩm nói, “Buổi chiều Hoàng thượng gặp Ninh lão đại nhân cùng Ninh đại nhân, lúc đi ra ngoài trong tay Ninh đại nhân đã mang theo một chiếc lồng chim.. Nô tài nghe ngóng Hoàng thượng nói Nhị thiếu gia Ninh gia dù sao vẫn chưa nhập học, thì đem phần việc thay Thái tử nuôi chim này giao cho hắn, xem như trước làm cho hắn học làm công vụ.”

Nhị thiếu gia Ninh gia!!

Hồng Minh khuôn mặt nhỏ đáng yêu vặn vẹo một chút, nhìn trò chơi đại phú ông chế tác tinh xảo trên mặt bàn kia, tâm linh bé nhỏ như là bị người nắm đến khó chịu.

Đại phú ông sơn trại hoàng gia tự nhiên bất đồng bộ Ninh Vân Tấn tự mình làm, chạm trổ tinh xảo hơn nhiều không nói, mà ngay cả chất liệu gỗ cũng là gỗ lim tơ vàng tốt nhất, nhưng trò chơi hay như thế thì có ích lợi gì, mình căn bản không có thời gian chơi đùa, mà ngay cả con chim chơi nhiều một hồi cũng lại bị phụ hoàng quở trách, mỗi ngày còn phải đi sớm về trễ đọc sách – Thái tử điện hạ đã giận đến hồ đồ, quên là chính mình yêu cầu nhập học sớm.

Nhị thiếu gia Ninh gia kia cả ngày ở nhà không có chuyện gì, muốn chơi gì thì chơi cái đó, cố tình mọi người lại còn nói hắn nhu thuận, hiếu thuận, thông minh…Thật giống như hắn là hài tử tốt nhất trên đời!

Dựa vào cái gì!!!

Mình thân là Thái tử mới phải là người xuất sắc nhất tôn quý nhất, hắn một thân non nô tài dựa vào cái gì cùng mình so sánh!

Hồng Minh phẫn hận mà đem cây bút cầm trong tay một phen bẻ gẫy, lại thuận tay đem toàn bộ vật trên bàn đều quét rơi đất, âm trầm mà đối với Thái giám cung nữ nằm rạp trên mặt đất nói, “Đem mấy thứ kia đều thu lại cho Cô, đốt đèn hầu hạ, Cô muốn đọc sách.”

Hắn chỉ vài thứ vật nhỏ ngày thường nhàn rỗi chơi đùa – bao gồm cả bộ đại phú ông kia, bắt đầu từ đêm nay trong lòng Hồng Minh có những thứ gì đó khó phân biệt nảy sinh, là đối với Nhị thiếu Ninh gia, hoặc là phụ hoàng, hắn cũng nói không rõ, nhưng hắn mông lung phát hiện nếu phụ hoàng yêu cầu mình đọc tốt sách, vậy mình liền phải làm đến tốt nhất, nếu không cho dù thân là Thái tử, cũng phải trải qua khốn đốn như hôm qua bị quở trách ở trước mặt mọi người!

Xác định địa vị mình ở Ninh phủ, ở trong lòng Ninh Kính Hiền Ninh Vân Tấn cả đem ngủ đến thoải mái trước nay chưa từng có, thậm chí ngay cả mộng kỳ quái cũng không làm một cái, ngày hôm sau đã thần thanh khí sảng bò lên giường, tự nhiên không biết huynh đệ ruột thịt đã ở trong trầm mặc bắt đầu biến thái, mà mình vẫn là chất xúc tác quan trọng kia.

Cho trưởng bối thỉnh an xong, lại cùng lão thái thái nói chuyện, hắn lúc này mới trở về phòng mình.

Tâm trạng ngày hôm qua có chút hỗn độn, Ninh Vân Tấn đã không có xem đồ gia gia đưa, hiện tại rảnh rỗi hắn tự nhiên muốn hảo hảo suy nghĩ một phen.

Mở hộp ra Ninh Vân Tấn phát hiện bên trong chính là một Quan Âm khắc gỗ, hắn đem vật trang trí kia cẩn thận đặt ở trên bàn, cũng chỉ là liếc mắt một cái mà thôi, hắn đã cảm giác được rung động.

Đại đạo chí giản (đạo lớn rất đơn giản) bốn chữ này vô luận là dùng ở phương diện nào đều là chân lý vĩnh viễn, nhất là phương diện ở tư tưởng cùng học thuật lại lời lẽ chí lý.

Pho Quan Âm khắc gỗ này mới chỉ là chạm trổ đơn giản nhất, nhưng chính là tô đậm viết nhạt đã ở trên khúc gỗ khắc ra một hình thượng Quan Thế Âm Bồ Tát trách trời thương dân.

Quan Âm một tay bưng bình ngọc, một tay vớt cành liễu, khi nhìn đến xuất thần, giống như cảm giác được cành liễu kia nhẹ nhàng rung động. Mà càng làm cho người kinh ngạc chính là biểu tình của Quan Âm, phảng phất như có muôn vài biến hóa, khi thì từ bi khi thì thương xót khi thì phổ độ chúng sinh khi thì lạnh lùng cao quý, nếu là lại đổi một góc độ quan sát, lại giống như lại bất đồng.

Không hề nghi ngờ cho dù pho tượng trang trí này chỉ là dùng chất gỗ cực kỳ bình thường nhất, chạm trổ đơn giản nhất, cũng là tinh phẩm cấp bậc đại tông sư!

Ninh Vân Tấn hai đời cũng chưa gặp qua tác phẩm nghệ thuật thần kỳ đến mức tận cùng như thế, hắn thân mình cũng là một người thích điêu khắc, cầm lên tay liền thích đến yêu thích không buông, cho tới trưa đều ngắm nghía trên pho gỗ chạm khắc.

“Lớn mật!”

“Còn không mau hầu hạ gia dùng bữa.”

Tiếng ta lớn kêu la của Yểng đánh gãy trầm mê của Ninh Vân Tấn, hắn nắm một vốc gạo kê đặt ở trong hộp, hít sâu một hơi, làm cho mình chỉnh sửa lại cảm xúc.

Hắn biết lão hồ ly gia gia nhà mình đem một bảo bối như vậy đưa cho mình khẳng định không phải vì làm cho mình ngắm nghía mà thôi, nhất định có ý tứ khắc sâu hơn, vì thế lại đi đến phòng giữa ở trên cái giá chọn trái chọn phải, cầm hai vật trang trí mình điêu khắc ra đặt ở bên cạnh pho khắc gỗ kia.

Hai vật trang trí kia là hắn sau khi đạt tới tầng hai của vô danh công pháp điêu khắc, trừ bỏ lực mạnh yếu điêu khắc so với đỉnh điểm đời trước thì hơi có chênh lệch khoảng cách, có thể nói là đạt tới đỉnh cao chạm trổ của mình.

Một pho Quan Âm, một pho phật Di Lặc, là hắn chuẩn bị đưa cho ca ca tỷ tỷ, xem như lễ vật mừng đến nhà mới.

Quan Âm tay phải nắm ấn thuyết pháp, tay trái bưng tịnh bình, trên phải giẫm tòa sen, đoan trang học giả, mà phật Di Lặc thì lại nằm ở trên tòa sen, một tay cầm tràng hạt, một tay nâng kim nguyên bảo, dáng điệu ngây thơ đáng yêu. Vô luận là tòa sen hay là các phật biểu tình đều là điêu khắc tinh tế, trông rất sống động.

Hai pho phật khắc ra sau một lát thì được mọi người thấy, Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân cũng thích vô cùng, nếu không phải chờ nước sơn đủ khô, sớm đã bị hai người đều tự mời về trong phòng mình.

Chỉ là hiện giờ hai pho vật trang trí này đặt ở bên cạnh tượng gỗ khắc, thì quả thật như là khác nhau một trời một vực, chạm trổ xinh đẹp phức tạp này vụng về đến làm cho Ninh Vân Tấn đỏ mặt lên.

Nguyên bản hắn đã có chút đắc ý dạt dào, mình có ưu thế trọng sinh, chỉ cần không tạo phản, cả đời này tuyệt đối có thể sống đến tự tại thoải mái!

Phải nói hắn không muốn lập một phen sự nghiệp, hoặc là lại học đời trước đem Văn Chân kéo xuống ngựa tuyệt đối là gạt người!

Nhưng mà đúng là bởi vì nếm thử qua một lần hắn mới biết được điều kia có bao nhiêu khó, Văn Chân lợi hại chỉ có thời điểm làm kẻ địch của hắn mới biết được, hắn không muốn giống đời trước bị giam ở trong lao mỗi ngày nghe bằng hữu thuộc hạ của mình một đám bị quyết xử, tin tức kết cục thê thảm, thống khổ cùng dày vò như thế bị qua một lần là đủ rồi.

Quân sinh ta chưa sinh quả thật là miêu tả tốt nhất hắn cùng Văn Chân, nếu sinh ra sớm mười năm hắn tuyệt đối sẽ lại lợi dụng ưu thế liều mạng một phen, hoặc là lại sinh muộn mười năm đợi cho Văn Chân bị mấy nhi tử kia gây sức ép đến không còn cách nào khác, lại đục nước béo cò. Cố tình trong hai mươi mấy năm sau đó cũng là thời điểm Văn Chân đối với triều đình nắm giữ hoàn toàn nhất, cho dù đời này có ưu thế trọng sinh vào Ninh gia, cũng không nhất định có thể có hy vọng.

Ninh Vân Tấn là một người thức thời, cùng với đời trước lại lâm vào vũng bùn phí sức lao động, còn muốn đối với Ninh gia có ân với mình dụ dỗ, còn không bằng đời này hảo hảo sống.

Nhưng hắn mặc dù vẫn luôn làm gây dựng cho mình, nhưng trong lòng trở sâu bên trong dù sao vẫn là có chút không cam lòng, oán khí trong lòng luôn không tự giác mà đã xông ra. Điểm này từ điêu khắc mạnh mẽ phức tạp của hắn, cùng với thời điểm thái độ vô lễ đối mặt Văn Chân đều ẩn ẩn biểu hiện ra, khó trách Ninh Kính Hiền nhận thấy điểm ấy lại lo lắng như thế.

Nhìn gỗ chạm khắc cấp bậc tôn sư, Ninh Vân Tấn lâm vào trầm tư, ở sâu trong nội tâm như là có chỗ nào lặng lẽ cải biến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.