*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ Hải Ninh đến Gia Hưng đường đi chưa đến ba mươi km, hai người chậm rì rì mà bước đi cả nửa ngày, cũng bởi vì bọn họ và quan binh tìm kiếm Văn Chân xuất phát sai, đợi cho bọn họ đến ngoài thành Gia Hưng, nơi đây dân chạy nạn đã tụ tập không ít, nơi nơi đều rối ren.
Ninh Vân Tấn cùng Văn Chân không có lộ dẫn và hộ tịch, căn bản không vào thành được. Cuối cùng chỉ có thể ở ngoài thành tìm một nơi có thể cản gió che mưa, tạm thời sắp xếp.
Vận khí của bọn hắn rất không tệ, bắt đầu từ ngày tìm được chỗ ở, ngày đó giống như là thủng một cái lỗ, trời luôn luôn mưa.
Thương của Văn Chân bởi vì một đường xóc nảy có chút nứt, vào ban đêm đã phát sốt nhẹ, đến ngày hôm sau suy yếu đến không thể động, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào Ninh Vân Tấn chiếu cố.
Ninh Vân Tấn tuy rằng tận tâm tận lực chiếu cố hắn, nhưng sau lưng lại vẫn giở trò xấu, thân thể hắn khôi phục tốt lên một chút, thì chỉ có cám trấu lúa mạch thêm các loại rau dại ăn, chỉ có lúc thân không thoải mái, mới có thể ngẫu nhiên có chút trứng chim và thêm cơm chẳng hạn.
Mưa liên miên hạ suốt thời gian năm ngày, xung quanh Gia Hưng cũng bị nước lũ bao vây, từng lớp dân chạy nạn hướng thành Gia Hưng xông vào. Nhiều dân chạy nạn không rõ nội tình không có khả năng thả bọn họ vào thành, cấp bách với áp lực quan phủ và thân sĩ đành phải liên hợp lại, bắt đầu đúng giờ bố thí cháo.
Ninh Vân Tấn mấy ngày nay cùng Văn Chân cùng ăn cùng uống cùng ngủ quan hệ tốt lên không ít, dù sao trời mưa chuyển lạnh, Văn Chân làm sao cũng không thể nhìn một hài tử chịu lạnh, hai người liền đành phải ngủ cùng nhau sưởi ấm.
Từ thời điểm ban đầu ngủ gần nhau hai người đều cả người không được tự nhiên, đến Ninh Vân Tấn tư thế ngủ không tốt lăn trong lồng ngực Văn Chân cũng chỉ bất quá dùng thời gian ba ngày ngắn ngủi mà thôi, rất nhanh bọn họ đã quen thuộc nhiệt độ cơ thể và hơi thở của nhau.
Vì tìm kiếm thức ăn Ninh Vân Tấn mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc – dù sao bản thân hắn ngẫu nhiên phải ra ngoài ăn bữa ngon, cách mỗi một ngày còn phải nấu nước cho Văn Chân lau mình, bất quá hắn lại thật ra cũng không cảm thấy quá vất vả.
Mặc dù mức độ mình chỉnh ách Văn Chân, có thể không bằng hai phần mười của mình đời trước, nhưng chỉ cần vừa nghĩ mình cư nhiên có thể có cơ hội làm cho Hoàng đế cao cao tại thượng này ăn mấy thức ăn gì đó chỉ có nhà nghèo khổ nhất ăn, hắn đã trong âm thầm muốn cười trộm.
Ninh Vân Tấn cũng biết mình trả thù quá mức ngây thơ một chút, nhưng mà đối với một người không thể đánh không thể mắng còn không thể đắc tội, nếu muốn báo thù thật tình rất khó khăn. Càng làm cho hắn phiền não chính là Văn Chân người này cũng tội không đáng chết, tuy rằng đối với mình mà nói hắn không phải một người cha tốt, nhưng mà lại là một Hoàng đế tốt – cho dù bây giờ còn non một chút.
Nếu khiến cho Văn Chân chết ở Giang Nam, không nói trước vì ngội vị Hoàng đế, thế cục thiên hạ vừa mới ổn định lại này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, về sau đổi Hoàng đế mới cũng không nhất định so với Văn Chân tốt hơn.
Ninh Vân Tấn cảm thấy rằng Văn Chân mất trí nhớ kỳ thật đùa rất vui, hắn chỉ tín nhiệm một mình mình, hơn nữa có đôi khi cũng sẽ đáp lại mình, đủ khả năng quan tâm mình, vô luận loại quan tâm này là xuất phát từ loại nguyên nhân nào, nhưng hắn đã cảm thấy được như vậy là đủ rồi, việc này hắn hai đời cũng không dám tưởng tượng.
Nước không thể một ngày không có vua, mình cũng không thể vẫn luôn làm cho Hoàng đế mất tích, Ninh Vân Tấn chuẩn bị đợi cho Văn Chân thương hơi tốt một chút, thì bắt đầu chuẩn bị đi liên lạc cha nhà mình, đem người trở về, có thể trộm người này đến thời gian mười ngày, hắn đã rất thỏa mãn.
Mười ngày ngày một chỗ làm cho Ninh Vân Tấn hiện tại nhìn thấy Văn Chân đầu tiên không phải cảm giác oán niệm, mà là nghĩ đến hắn bộ dáng nghiêm túc hé ra một khuôn măt than ăn gì đó, tuy rằng vẫn là thiếu khuyết loại tâm kính sợ mà gia gia và phụ thân nói, nhưng hắn tin tưởng mình ngày sau đã có thể làm được không đối chọi gay gắt, vậy cũng là thu hoạch lớn nhất.
Mặc dù trong lòng làm đủ loại mô phỏng, nhưng khi Ninh Vân Tấn ở bên ngoài đem bụng của mình lấp đến tám phần ăn no, bưng hai cái bánh bao vào cửa, kết quả đối diện cặp mắt âm trầm của Văn Chân thì hắn vẫn là thiếu chút nữa quăng vỡ bổ nhào!
Ni mã! Lẽ nào Văn Chân cư nhiên khôi phục trí nhớ.
Trong lòng Ninh Vân Tấn vừa hiện ý niệm này trong đầu, thì nghe Văn Chân hừ lạnh một tiếng, “Đồng dưỡng tức! Thật sự là giống (giống loài) tốt, thật sự là nhi tử tốt của Ninh Kính Hiền…”
Ninh Vân Tấn làm sao sẽ chờ hắn mắng xong, tay rảnh liên tục ấn pháp quyết, miệng nhỏ tiếng đọc chú ngữ, Văn Chân giống như đột nhiên bị người chấm định thân chú, chỉ là công phu trong chớp mắt mà tức giận trên mặt hắn đã rút đi.
“Mấy ngày nay thật sự là làm khó ngươi.” Đợi cho sau khi Ninh Vân Tấn hoàn thành một loạt động tác, biểu tình của Văn Chân trở nên có chút lạnh lùng xa cách, nhưng trong mắt lại vẫn là đối với Ninh Vân Tấn có tán thưởng, “Trẫm trước đây hẳn là tẩu hỏa nhập ma, có chút vô tri, nếu không phải ngươi…Không tệ, Ninh Kính Hiền quả nhiên sinh một nhi tử tốt.”
“Hoàng thượng, ngài thật sự tỉnh táo lại rồi?” Ninh Vân Tấn vẻ mặt kinh hỉ – đương nhiên kinh là thật hỉ là giả.
Văn Chân nhìn hoàn cảnh gay go xung quanh, không tự giác mà nhíu đầu mày.
Vẻ mặt của hắn làm cho Ninh Vân Tấn trong lòng nhảy cùng tựa như lo lắng, không biết Văn Chân rốt cuộc còn nhớ rõ bao nhiêu, thật sự là có chút lo lắng không thừa, dù sao đây là lần đầu tiên mình thi thuật.
“Chúng ta đây là đang làm sao?” Văn Chân đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương hỏi.
Ninh Vân Tấn cẩn thận mà thử nói, “Hoàng thượng, ngài không nhớ rõ sao? Chúng ta ở Gia Hưng đã sắp dừng lại gần tám ngày.”
“Lâu như thế?!” Văn Chân nhíu mi, thì thầm nói trầm, “Trẫm chỉ nhớ rõ ngươi giết tên thích khách kia, sau đó mang theo trẫm cùng Thái tử bơi trong nước, tiếp đó hai ta đã ở trong một cái miếu đổ nghỉ ngơi…Đúng rồi, tựa hồ là hạ mưa to, chúng ta đành phải bị ép hướng tới Gia Hưng dời đi, kết quả vừa đến nơi này đã gặp mưa liên miên không dứt.”
Chiêu này cũng quá thần kỳ!
Ninh Vân Tấn mừng rỡ trong lòng, hắn đúng là đem trí nhớ Văn Chân từ miếu đổ bắt đầu đến nay hỗn loạn. Hiển nhiên Văn Chân có thể nhớ lại chuyện phát sinh mấy ngày nay là hình thức đại khái, cũng không nhớ rõ nói chuyện chi tiết, hơn nữa chính hắn cũng không cảm giác được kỳ quái chút nào, chỉ cần kế tiếp mình không lộ sơ hở, thì không cần lo lắng.
“Đúng là như thế đó!” Ninh Vân Tấn giả vờ khổ não mà nói, “Mưa này vẫn luôn hạ liên tục không ngừng, khiến cho chuyện gì cũng làm không được. Nghe nói xung quanh Gia Hưng đều bị ngập, rất nhiều dân chạy nạn đều tụ tập qua đó, bất quá hôm nay có một hương thân phát bánh bao, Hoàng thượng ngài hẳn là đói bụng rồi!
Nói xong hắn đã đưa hai cái bánh bao dùng giấy dầu bao trong tay hướng Văn Chân đưa qua.
Văn Chân nhìn bánh bao nóng hầm hập trong tay, trong lòng vừa động, nhưng không biết nghĩ như thế nào nổi lên bộ dáng tiểu hài tử cầm cái bát cái miệng nhỏ nhắn ăn gì đó.
“Hoàng thượng, hiện tại trong thành lương thực cũng rất cấp bách, đây chính là ta xếp hàng đã lâu mới nhận được.” Ninh Vân Tấn méo miệng ủy khuất mà nói ra.
Hắn cho là Văn Chân ghét bỏ bánh bao này, nào biết đâu rằng thuật hỗn loạn trí nhớ này kỳ thật cũng có một tai hại, đó chính là sẽ làm kẻ bị thi thuật ở trong đầu lưu lại một màn trí nhớ khắc sâu nhất. Điều này như là người bình thường thấy vị tuyệt vời đã nghĩ đến vị muối tương1, nhìn thấy M màu vàng đã nghĩ đến McDonald2, di chứng Văn Chân lưu lại chính là vừa nhìn thấy Ninh Vân Tấn, trong đầu đã xuất hiện hắn bộ dáng giống như chuột hai tay bưng bát ăn gì đó.
“Trẫm hiểu được, ngươi vất vả.” Văn Chân cau đầu mày, muốn đêm một màn rõ ràng trong đầu kia hất rớt.
Ai biết Ninh Vân Tấn thấy hắn không phải trách mình, thì tự chiếu cố tự mình múc ra một muỗng cháo vào trong bát nhỏ, cuộn mình ngồi dưới đất, dùng hai tay bê, sau đó phồng má cái miệng nhỏ thổi nguội.
“Không nghĩ tới Hoàng thượng ngài nấu món cháo cũng rất không tệ đâu!”
Cảnh tượng trong đầu cùng thực tế trùng hợp, Văn Chân không biết vì sao trong lòng cảm thấy được có chút không thoải mái, lại cảm thấy có chút chói mắt. Hắn nhíu đầu mày đè nén xuống cảm xúc quái dị trong lòng, ngồi ở bên cạnh Ninh Vân Tấn.
“Trẫm dù sao cũng nhàn rỗi chung quy phải một chuyện.” Hắn đem bánh bao đưa cho Ninh Vân Tấn, hỏi nói, “Nói cho trẫm tình huống bên ngoài đi? Mấy ngày nay ngươi cũng chưa nghĩ biện pháp liên hệ những người khác sao?”
Ninh Vân Tấn không nhận cái bánh bao kia, nhu thuận mà từ chối nói, “Hoàng thượng, ngài ăn đi, ta không đói bụng.”
Làm sao có thể sẽ không đói!
Văn Chân chính là nhìn lướt qua bộ dáng hiện tại của Ninh Vân Tấn, trong lòng của hắn liền không nhịn được có chút khác thường.
Tiểu hài tử rõ ràng so với trong kinh gầy không ít, tuy rằng tướng mạo trở nên càng thêm thanh tú xinh đẹp, nhưng mà không có loại cảm giác thịt ù ù đáng yêu trước đây.
Trên tay của hắn còn lưu một chút vết thương nhỏ, cũng không biết là thời điểm nhặt củi hay là hái rau làm thành, nhìn ra được mấy ngày nay ăn không ít khổ, mình trọng thương đến nghiêm trọng như thế lại có thể khôi phục đến nhanh như vậy, khẳng định cùng tiểu hài tử dốc lòng chăm sóc tách không ra.
Thấy Ninh Vân Tấn kiên quyết không nhận, Văn Chân cũng không muốn cùng hắn vì một cái bánh bao tranh chấp, càng không có biện pháp cô phụ ý tốt của một hài tử.
Trong lòng hắn thở dài, Văn Chân chính là biết Ninh Kính Hiền có bao nhiêu nâng cao hài tử này, hài tử này lại vẫn là có thể nhu thuận hiểu chuyện như thế, có thể thấy được là một người tâm địa thiện lương.
Ninh Vân Tấn không biết Văn Chân trong lòng bách chuyển thiên hồi đã sinh ra hiểu lầm tốt đẹp, đem hành vi của hắn tăng lên một độ cao hoa lệ, liền bắt đầu vì Văn Chân giảng giải đại khái tình huống bên ngoài, tiếp theo hắn oán giận nói, “Một đám quan binh này hung thần ác sát, nhìn thấy thân phận khả nghi xem như thích khách bắt đi, đồ chúng ta có thể chứng minh thân phận đều đánh mất, ngài thương thế lại nặng, còn có chút…Ta thật sự là không dám cùng bọn họ liên hệ.”
Hắn vẻ mặt cầu xin nói, “Nghe nói phụ thân ban đầu dẫn người đến Gia Hưng đi tìm chúng ta, nhưng mà lại bỏ lỡ, hiện tại hắn đến Hàng Châu. Ta còn nghĩ có thể từ Gia Hưng đi vòng đi về Hàng Châu, nhưng bọn họ nói quan đạo bên kia cũng bị ngập, hiện tại không thông, đi những đường khác ta thật sự là sợ lạc đường. Nếu có bạc thì tốt rồi, cũng có thể thuê một chiếc xe ngựa.”
Thấy hắn bộ dáng ủ rũ, Văn Chân nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu của hắn, tán thưởng nói, “Ngươi đã làm rất tốt, đại nhân bình thường có thể cũng không có trí tuệ như ngươi.”
Ninh Vân Tấn cười cười với hắn, bảy phần ngượng ngùng ba phần đắc ý, làm cho Văn Chân nhịn không được cũng cười lên, “Một hồi ngươi dẫn ta đến cửa thành đi!”
Yêu cầu của Văn Chân làm cho Ninh Vân Tấn có chút mê mang, nhưng lại nhu thuận mà gật đầu.
Ăn xong một bữa cơm đơn sơ nhất, Ninh Vân Tấn đem Văn Chân nâng đến ven cửa thành.
Văn Chân dùng một cây gỗ đốt qua ở chỗ cách bên trái đại môn trăm trượng khắc lại ký hiệu kỳ quái, sau đó thì chỉ điểm Ninh Vân Tấn hướng một hướng đi.
Thấy Ninh Vân Tấn thần tình tò mò biểu tình lại muốn nói lại thôi, Văn Chân vui vẻ, cười nói, “Muốn biết sao?”
Ninh Vân Tấn cắn môi nói, “Phụ thân nói không thể cái gì đều hỏi loạn.”
“Dịch Thành người này chính là rất cứng nhắc.” Văn Chân tuy rằng oán giận một câu, trong lòng cũng là thích, dù sao chính là thủ hạ như thế dùng mới có thể yên tâm.
Hắn cười cười, “Nói cho ngươi biết cũng không sao, đó là phương pháp liên hệ đặc thù, mỗi ngày sẽ có người đi đến đó xem xét hai lần, trẫm viết chính là để cho người ta đến trong một km thành nam đón người.”
Ninh Vân Tấn hai mắt tỏa sáng, “Đó là nha môn gì mà thần bí như vậy?”
“Nha môn kia lại một chút cũng không thần bí, từng một châu phủ đều có.” Văn Chân cười nói, “Chính là người của cô nhi viện mà thôi.”
Cô nhi viện!
Ninh Vân Tấn ngây người, cố tình Văn Chân còn tiếp tục nổ liều lượng, “Kỳ thật người phụ trách ngươi cũng nhận thức, còn rất quen thuộc.”
Oh my! Thiên vạn không nên là người trong lòng mình nghĩ kia!!!
Ninh Vân Tấn trong lòng mặc niệm, nhưng Văn Chân không chút nào phối hợp, nói thẳng nói, “Chính là phụ thân ngươi, Ninh Kính Hiền.”
Vì thế Ninh Vân Tấn ngây ra như phỗng!
_________
1. Vịt chiên
2. Dấu hiệu của McDonald