Mặc Thanh Dạ lại không thèm để ý chút nào. Nghe thanh âm nàng ta cực kỳ ủy khuất cũng không có chút biến hóa.
“Bổn vương chỉ nhận Thẩm Tích Họa là Vương phi bổn vương, đã sai lầm rồi thì cho qua, việc này không được nhắc lại.” Trong đôi mắt Mặc Thanh Dạ hàm chứa sự bực tức, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm lão gia, thanh âm có chút tức giận, khí thế bức người, lời nói làm cho Thẩm lão gia rùng mình một cái.
Xem ra Vương gia rất sủng ái Thẩm Tích Họa, nếu không sẽ không như thế.
“Vương gia ...”
“Phu nhân, mang Thư nhi đi xuống, thân mình chưa khỏe, chạy đến làm gì?” Thẩm lão gia thấy đại phu nhân đang ngẩn người, lạnh lùng nói. Đại phu nhân vừa thấy Thẩm lão gia phát hỏa, liền lập tức kéo nữ nhi rời khỏi đại sảnh. Uyển nhi cùng Tử Lê thấy thế cũng cất bước đi theo.
Nhìn thấy các nàng rời đi, sắc mặt Mặc Thanh Dạ mới chuyển biến tốt một chút.
“Vương gia, tiểu nữ quá đáng mong Vương gia cùng Vương phi thứ lỗi.” Thẩm lão gia thương yêu nhất đích nữ Thẩm Tích Thư, cho nên ông cũng thật không ngờ Thẩm Tích Thư lại không đúng mực như thế, bất quá nếu thật sự có thể đổi lại, càng làm cho ông cao hứng hơn, dù sao so với Thẩm Tích Họa, Thẩm Tích Thư lại luôn là nữ nhi ông yêu thương nhất, như vậy thì càng dễ dàng trông cậy Vương gia trợ giúp Thẩm gia.
Chỉ là thấy tình hình hiện tại, Vương gia sủng ái Thẩm Tích Họa, tất nhiên không có khả năng cho Thẩm Tích Thư đổi qua.
“Vương phi nói nhớ nhạc phụ cùng ngũ di nương, cho nên bổn vương liền cùng Vương phi trở về. Sao không thấy ngũ di nương?” Hắn nhìn quét chung quanh một vòng không nhìn thấy có di nương nào, mà lời hắn nói đều là đang nói cho Thẩm lão gia nghe, Thẩm Tích Họa là Vương phi hắn sủng ái, Thẩm lão gia không được đối với Thẩm Tích Họa có ý tưởng không tốt gì, mà ngũ di nương là mẹ ruột Thẩm Tích Họa, tất nhiên cũng muốn ông đối đãi cho tốt không thể mặc cho người khi dễ ngũ di nương.
Thẩm Tích Họa đứng ở bên cạnh cũng cười, trong lòng cũng rất cảm động, một dòng nước ấm len lỏi vào trái tim, nàng luôn luôn biết Mặc Thanh Dạ đối tốt với nàng, hôm nay lời này rõ ràng là giúp nương nàng tranh thủ địa vị.
“Vâng vâng vâng vâng, Vương gia sủng ái Họa nhi nhà chúng ta, là phúc khí của Họa nhi chúng ta, ta lập tức phái người đi gọi ngũ di nương đến đây.” Thẩm lão gia sống đến từng tuổi này, lại làm thương nhân, trình độ khôn khéo tất nhiên sẽ không thấp, hoàn toàn nghe rõ ý tứ của Mặc Thanh Dạ, lập tức phân phó người gọi ngũ di nương đến.
“Tạ lão gia.” Thẩm Tích Họa không gọi ông ta là cha, chẳng qua dù sao nàng chỉ là một thứ nữ, có thể bước vào đại sảnh, hoàn toàn là dựa vào mặt mũi Mặc Thanh Dạ, nếu không nàng nào có thể đặt chân ở địa phương này.
“Họa nhi, sao còn gọi lão gia, kêu phụ thân.” Thẩm lão gia nhìn Thẩm Tích Họa cúi mắt, lo lắng nàng vì vậy sẽ không đồng ý trợ giúp ông, lập tức liền lộ ra tươi cười ôn hòa như từ phụ nhìn Thẩm Tích Họa nói.
“Phụ thân.” Thẩm Tích Họa nhìn ông hồi lâu mới gọi ông một tiếng, nàng không muốn kêu, nhưng vì ngũ di nương sau này có thể sống an ổn, nàng đành phải kêu.
Nhìn Thẩm Tích Họa hồi lâu mới kêu lên, Thẩm lão gia luôn nhìn nàng, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, chỉ sợ nàng không muốn kêu, như vậy nàng sẽ không giúp ông thổi gió bên gối, hàng của ông sao có thể tiến vào trong cung trở thành vật phẩm ngự dụng được? Nếu trở thành vật phẩm ngự dụng, ông có thể đề giá cao lên, do đó kiếm được càng nhiều lợi nhuận, nghĩ đến điểm này, trái tim ông liền tràn đầy các con số nhảy múa.
“Vẫn là Họa nhi ngoan.” Thẩm lão gia nhìn Thẩm Tích Họa, đi đến bên cạnh nàng, ôn nhu sờ sờ đầu nàng, làm Thẩm Tích Họa cảm thấy, sao giống như sờ một sủng vật, bình thường chỉ có đối với sủng vật mới có thể làm như vậy.
Nàng thấy bất hạnh khi làm sủng vật ở nơi này, tất nhiên phải nói đến là chủ nhân này không phải thật tình thương yêu nàng, mà là xuất phát từ mục đích nào đó.
Vốn là không có cảm tình, cho nên nàng cũng không có cảm xúc gì, dù sao nàng xuyên không đến nơi đây, trở thành Thẩm Tích Họa ở nơi này, hôm nay là lần đầu tiên nàng chân chính thấy được người phụ thân trên danh nghĩa này, hơn nữa cũng không thương yêu gì nàng, cho nên nàng cũng không thích.
“Họa nhi, con đã trở lại?” Ngũ di nương tiến vào đại sảnh liền nhìn thấy Thẩm Tích Họa đang đứng bên cạnh Thẩm lão gia, nước mắt liền cầm không được mà chảy ra, nữ nhi của bà, mỗi lần gặp đều là lén lút, hôm nay không nghĩ tới lão gia sẽ cho bà quang minh chính đại gặp nữ nhi, nhìn bộ dáng lão gia giống như rất thích nữ nhi của bà.
Nhưng nữ nhi của bà lại phải gả cho ma ốm Vương gia, trong lòng bà nghĩ đến liền thấy rất ủy khuất, giờ phút này trong mắt bà chỉ có nữ nhi, chảy lệ chạy qua, ôm lấy nữ nhi: “Họa nhi, con ở bên đó có bị người khi dễ hay không?”
“Nương, Vương gia cùng nữ nhi đến thăm nương.” Nghe được Thẩm Tích Họa kêu bà là nương, trong lòng bà cao hứng nước mắt chảy càng nhiều hơn, bỗng nghĩ đến Thẩm lão gia còn ở một bên, bị lão gia nghe được trách cứ thì không hay?
“Nhạc mẫu, Tích nhi thích gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy, không sao, nơi này đều là người trong nhà.” Mặc Thanh Dạ nhìn ngũ di nương nước mắt đầy mặt mà còn tỏ ra nghiêm khắc, liền lên tiếng, ngay cả Vương gia cũng gọi bà là nhạc mẫu, có thể nghĩ đến Thẩm Tích Họa ở trong lòng Vương gia rất có địa vị, Thẩm lão gia cũng lập tức ôn nhu nhìn về phía ngũ di nương.
Lúc này ngũ di nương mới phát hiện nơi này còn làm có một nam tử vô cùng tuấn tú, nghe hắn gọi bà nhạc mẫu, chẳng lẽ hắn ta là Vương gia? Không phải lời đồn đãi nói rằng hắn ngay cả xuống giường cũng khó khăn hay sao, hiện giờ là sao?
“Giai lệ, Họa nhi là nữ nhi của chúng ta. Nữ nhi thích gọi thế nào cũng được.” Thẩm lão gia ôn hòa đi tới bên cạnh ngũ di nương, một cánh tay đặt ở trên vai ngũ di nương, thân mình bà lập tức cứng đờ, nhìn thấy Thẩm lão gia đối với nữ nhi có chút không thể tin được, lão gia cho tới bây giờ cũng không chú ý tới bà, thậm chí lúc sinh Họa nhi, cũng không liếc mắt một cái, huống chi là đến thăm bà.
Trong lòng bà có một chút khó chịu, bà mặc dù yếu đuối, nhưng cũng không ngu xuẩn tới mức ngay cả điểm bất thường ấy cũng không nhận ra: “Lão gia. Nô tì khấu kiến Vương gia, Vương phi.” Ngũ di nương bỏ qua sự nghi hoặc, lập tức quỳ xuống hướng Mặc Thanh Dạ thỉnh an.
“Nương, đừng mà, nương làm như vậy, bảo nữ nhi gặp người như thế nào?” Thẩm Tích Họa nhìn Tiết Giai Lệ quỳ xuống, còn hành lễ, làm nàng bỗng chốc ngây ngốc, khi tỉnh lại liền lập tức nâng bà dậy.
“Nhạc mẫu, đều là người trong nhà làm gì như thế.” Mặc Thanh Dạ nhìn hai mẹ con nàng có chút đau lòng.
“Vương gia, hay là ngài dời bước đến Họa cư nhé? Ta cùng nương tâm sự.” Thẩm Tích Họa nhìn sắc môi Mặc Thanh Dạ có chút tái nhợt, liền muốn trở lại Họa cư nấu chút đồ ăn cho hắn, hiện nay hắn không thể ăn như người bình thường được, nếu không đối với hắn có hại mà không có lợi.
“Được, cũng tốt.” Mặc Thanh Dạ gật gật đầu, hợp với ý hắn, hắn vốn là muốn đi chỗ ở của nàng nhìn xem một chút: “Vương gia ta dìu ngài.”
Nàng đi đến bên cạnh hắn thật tự nhiên đỡ hắn, sợ hắn không cẩn thận ngã sấp xuống.
“Không sao, ta có thể đi.” Hắn chỉ là khoát tay lên đôi vai mảnh mai của nàng, nhìn bộ dáng thân mật của hai người, ngũ di nương đứng ở phía sau bọn họ, trong lòng cao hứng, nữ nhi có thể gả cho lang quân như thế thật là may mắn, cũng là phúc khí.
“Cha cũng cùng đi chứ?” Thẩm Tích Họa suy nghĩ một chút liền hỏi, nàng không hy vọng đợi nàng rời đi, Thẩm lão gia liền bắt nạt ngũ di nương, nếu không dụng tâm của Vương gia liền uổng phí.
“Cũng được.” Nghe được Thẩm Tích Họa hỏi, Thẩm lão gia liền cao hứng, mới vừa rồi ông cũng tính toán tìm cơ hội được một mình cùng Vương gia nói chuyện, hiện nay Thẩm Tích Họa cho ông cơ hội, làm trong lòng ông rất vừa lòng, nói như thế nào thì cũng là nữ nhi của ông, khẳng định vì ông mà suy nghĩ, nghĩ đến điểm này, ông liền âm thầm quyết định sau này nhất định đối đãi ngũ di nương thật tốt, như vậy thì sinh ý của ông cũng sẽ như ý như gió xuân.
Bộ dáng Vương gia Vương phi ân ái, làm cho từng người đi lướt qua bọn họ đều hâm mộ, đặc biệt là nhóm tỳ nữ, bộ dạng Vương gia tuấn mỹ mê người, gặp qua hắn toàn bộ đều bị bộ dáng của hắn mê luyến, tuy rằng vẻ mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến bộ dáng của hắn.
Ngược lại tăng thêm một loại mỹ cảm. Tầm mắt hắn cũng không lưu lại trên người kẻ nào, ánh mắt lúc nào cũng là lạnh lùng, chỉ có khi nhìn về phía Thẩm Tích Họa thì mới có điều bất đồng, lúc đó mới có sự ấm áp.
Nhất thời, toàn bộ Thẩm phủ đều đàm luận về An vương gia cùng An vương phi, rất nhiều người là hâm mộ, nhưng cũng còn vài người có chút ghen tị.
“Hừ, vừa thấy chính là cùng di nương của ả cùng một dạng, ngươi xem di nương Thẩm Tích Họa cũng là đoạt phu quân của đại phu nhân đấy, hiện nay Thẩm Tích Họa cũng đoạt phu quân của tam tiểu thư, người như vậy sao có thể được An vương gia tuấn mỹ sủng ái được chứ.”
“Đúng, đúng, khẳng định ả dùng thủ đoạn gì đó.”
“Ta nghe nói trong phủ Vương gia còn có rất nhiều thị thiếp. Người người xinh đẹp như hoa, hơn nữa đều là nhà quyền quý. Xem Thẩm Tích Họa có thể đắc ý được bao lâu.”
“Đúng, đúng.” Vài đứa nha hoàn ghé đầu vào cùng nhau nghị luận, vừa thấy chính là cùng một dạng người, nếu không thì sao quan điểm các nàng lại giống nhau đến vậy, mà đang đứng sau lưng các nàng là một tỳ nữ, tay nàng gắt gao nắm lại, sắc mặt cực kỳ tức giận.
“Không cho các ngươi vũ nhục Vương phi.” Tên tỳ nữ kia tức giận liền gào thét với các nàng.
“A...” Đột nhiên nghe được phía sau vang lên thanh âm vài tên tỳ nữ sợ tới mức lập tức quỳ xuống: “Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng.” Có người lớn mật ngẩng đầu nhìn, nào có bóng dáng Vương phi, chỉ có vẻ mặt của nhỏ ngốc trong Thẩm phủ. Vì thế cả đám đều đứng lên, tất nhiên trong lòng cũng phát lên lửa giận.
“Ngươi chỉ là một ngốc tử, dám làm chúng ta sợ?”
“Đánh cho ta.” Vài tỳ nữ cùng nhau bao vây tỳ nữ ngốc kia.
“Ta nói, ả bất quá chỉ là hàng thay thế.”
“Thẩm Tích Họa thì tính là gì.”
“Ô ô ô ô, không cho các ngươi nói xấu Vương phi, không cho .... Ô ô ô ô ô ....” Tên tỳ nữ ngốc bị vây bị nhóm người hết đá, lại đánh, sớm nhìn không ra bộ dáng, một bên vừa khóc một bên còn muốn bênh vực Thẩm Tích Họa. Nghe được lời của nàng, nhóm tỳ nữ còn ra tay lợi hại hơn, tay chân không hề nhẹ mà trút lên thân mình suy nhược kia.
“Xem ngươi sau này còn muốn giúp ả nói chuyện nữa không.”
“Cho dù có cho ngươi nói giúp Thẩm Tích Họa thì sao, bất quá chỉ là một thứ nữ thì có tư cách sĩ diện gì.”
“Nếu không phải tam tiểu thư cho ả cơ hội, ả làm sao có mệnh tốt như vậy.”
Ngươi một câu ta một câu nói xong, không chút lưu tình đánh đá tỳ nữ nằm trên đất, tỳ nữ kia bị đánh mặt mũi bầm dập, chỉ có thể thở ra khí mà không thể hít khí vào, trên mặt thì bùn đất xen lẫn nước mắt, cùng với quần áo trên người hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng.