Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 64: Cho Thẩm gia một con đường sống



Thẩm Tích Họa ngồi một mình ở bàn đu dây dưới tán đào. Nghĩ đến vết thương trên người Mặc Thanh Dạ, hắn là Vương gia cao quý, luôn mang bệnh trong người nên lúc nào cũng ru rú trong nhà, sao có thể bị thương, vết thương kia rõ ràng là do đao gây ra, đúng là vết đao!

Vết đao! Vị trí kia! Họa cư!

“Khởi bẩm Vương phi, có đại phu nhân Thẩm phủ cùng ngũ tiểu thư Thẩm Tích Họa viếng thăm.” Hạ nhân chạy vào Trường thọ viện, cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Tích Họa.

“Thẩm Tích Họa?” Thẩm Tích Họa nhất thời không nhớ đến.

“Đã biết, đi xuống tiếp đón. Đông Mạt, cùng bổn vương phi thay đổi xiêm y, bổn vương phi phải đi gặp nương cùng Ngũ muội.” Thẩm Tích Họa đột nhiên nhớ tới, nàng ở vương phủ vẫn là thân phận tam nữ nhi Thẩm gia Thẩm Tích Thư, không phải Thẩm Tích Họa.

Vốn Thẩm Tích Họa không muốn gặp họ, nhưng ngại cho lẽ thường, đại phu nhân trên danh nghĩa là mẹ ruột của nàng, lý nào lại không gặp.

Phòng khách Vương phủ. 

“Oa, nương, An vương phủ này khí thế quá nha, phòng khách thôi mà đã nguy nga lộng lẫy như thế, vương phủ sợ là so với hoàng cung còn đẹp hơn.” Thẩm Tích Thư ở trong phòng đi tới đi lui nhìn ngắm, một chút cũng không có dáng vẻ đích nữ Thẩm phủ.

Nhóm tỳ nữ nhìn ngũ tiểu thư Thẩm gia, thấy nàng xinh đẹp như thiên tiên, một thân quý khí, một chút cũng không giống bộ dáng thứ nữ. Đều âm thầm suy nghĩ, Thẩm gia thật sự sinh ra toàn là mỹ nữ, Vương phi đã là mỹ nhân hiếm có, ngũ tiểu thư này cũng rất xinh đẹp.

Đại phu nhân nhìn ngắm mà cũng muốn líu lưỡi, Thẩm phủ của bà cũng đã là thủ phủ nhất nhì ở thành Diên châu, đồ vật trang hoàng trong phủ đã dùng loại tốt nhất, nay vào vương phủ mới phát hiện phủ của bà còn kém xa. Nếu Thư nhi của bà có thể đi vào vương phủ đoạt được sủng ái của Vương gia, sau này không phải bà sẽ có cơ hội đến đây ở sao.

Nghĩ tới đó bà liền nở nụ cười. Cười rất hèn hạ. Bà mãi mơ tưởng trong đầu nên không nghe thấy nữ nhi nói cái gì.

“Vương phi đến.”

Tiếng thái giám truyền đến, làm cho Thẩm Tích Thư cùng đại phu nhân đang chìm đắm trong ảo tưởng phải tỉnh lại.

“Dân phụ khấu kiến Vương phi.”

“Dân nữ khấu kiến Vương phi.”

Đây là vương phủ, lễ nghi tất nhiên là không thể không có.

Thẩm Tích Họa tươi cười vui vẻ, đưa tay nâng đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư dậy.

“Nương cùng Tích Họa muội muội tới rồi. Mau ngồi. Người đâu, đi pha một bình trà ngon, chuẩn bị một vài món điểm tâm ngon miệng mang lên.”

Thẩm Tích Họa an bày hạ nhân, vui vẻ như nhà mẹ đẻ của nàng tới thăm, nắm tay nương cùng muội muội ngồi vào ghế.

Thẩm Tích Họa không đợi đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư ngồi xuống ghế thì đã đi đến ghế chủ nhà mà ngồi xuống, tỏa ra vô cùng uy nghiêm. Đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư cảm giác có một luồng sức ép chiếu thẳng vào hai người. Tất nhiên Thẩm Tích Họa biết rõ hai mẹ con này tới chơi nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.

Đây là Thẩm Tích Họa trước kia bị người trong phủ ức hiếp hay sao? Đây là Thẩm Tích Họa thiếu chút nữa bị Thẩm Tích Kỳ hại chết đó sao?

Họ chỉ thấy Thẩm Tích Họa trước mắt này phát ra sự cao quý như từ trong xương tủy mà ra.

Đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư không biết nên mở miệng với Thẩm Tích Họa như thế nào.

Thẩm Tích Họa đánh vỡ sự im lặng.

“Nương cùng ngũ muội khó được đến một lần, bổn vương phi cùng hai người đi dạo hoa viên trong vương phủ.” Thẩm Tích Họa đứng dậy liền đi ra ngoài cửa.

Thẩm Tích Họa không phải muốn dẫn hai người họ ngắm cảnh. Nàng biết rõ hai người này đến đây nhất định không có chuyện tốt lành gì, ở phòng khách nhiều người nhiều miệng, nói lộ ra cái gì cũng không tốt lắm. Vì thế dẫn họ đi hoa viên để tiện nói chuyện.

Đại phu nhân mỉm cười đứng dậy đi theo Thẩm Tích Họa, có một chút không vui khi phải bỏ điểm tâm trong miệng xuống, điểm tâm ấy bà chưa bao giờ được ăn qua, nhà dân chúng tầm thường, hay người giàu có, sao có cơ hội được vào vương phủ thưởng thức điểm tâm do ngự trù làm.

Thẩm Tích Thư cũng tao nhã đứng dậy, thành thật theo đuôi.

“Nương, đây là hoa viên vương phủ, bên trong có nhiều loại hoa cỏ quý báu, có hoa huệ hoa lan là cống phẩm do hoàng thượng ngự ban. Tiếc lúc này không phải thời kỳ nở hoa.” Trước mặt hạ nhân Thẩm Tích Họa làm trò dẫn hai người đi dạo khắp vương phủ.

“Tích Họa muội muội, muội xem, những con cá chép xinh đẹp này rất nghịch ngợm. Đây là hồ nước trong vương phủ, trong hồ có nuôi cá chép trân châu, loài cá này rất hiếm gặp, trong vương phủ cũng chỉ có mấy cặp, nơi khác cũng rất khó được thấy.”

Đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư đi theo sự dẫn dắt của Thẩm Tích Họa mà nhìn ngắm chung quanh, lại một lần nữa vì sự xa hoa của vương phủ mà chấn động.

Trong hoa viên có cái đình, có vài thị thiếp đang ở nơi đó ăn điểm tâm ngắm hoa.

Thấy Vương phi mang theo người nhà đi đến, bọn họ tuy không thích nhưng cũng cố gắng nịnh bợ.

“Muội muội thỉnh an Vương phi.”

“Muội muội thỉnh an Vương phi.”

“Muội muội thỉnh an Vương phi.”

“......”

“Đứng lên cả đi. Các muội cứ tiếp tục, bổn vương phi mang theo nương cùng ngũ muội đi hoa viên nhìn ngắm một chút, các ngươi hãy ở chỗ này hầu hạ mấy vị phu nhân.” Thẩm Tích Họa phân phó tùy tùng đi theo ở lại đình hầu hạ mấy vị thị thiếp, còn nàng thì mang theo Xuân Hương, Đông Mạt cùng hai người đại phu nhân Thẩm Tích Thư vừa nói vừa cười đi trên con đường mòn tiếp tục đi sâu về phía bên trong.

Nhóm thị thiếp có ý định muốn nịnh bợ vị Vương phi này một chút, vì ai cũng biết vị Vương phi này thủ đoạn lợi hại, ngay cả Diêm Thanh Lam cũng bị đuổi ra khỏi vương phủ, Đổng Phán cũng bị lửa thiêu chết, ai cũng sợ hãi bản thân ngày nào đó cũng gặp bất trắc. Đáng tiếc Vương phi đã dẫn theo người nhà đi xa, căn bản không để ý tới các nàng.

Có điều là Thẩm Tích Họa không thấy Trương Như Di ở trong nhóm thị thiếp. Mà Trương Như Di vốn cũng không thích qua lại với các nàng ta. Đương nhiên bọn họ cũng lại càng không vui vẻ gì với Trương Như Di, Trương Như Di này hiện tại rất thân với Vương phi, huống hồ chuyện của Đổng Phán cũng do nàng ta tiết lộ. Trong nhóm thị thiếp ai nấy ít nhiều cũng có chút bí mật, sợ ngày nào đó bị Trương Như Di phát hiện.

“Ngũ muội của Vương phi rất lanh lợi nha.”

“Thẩm gia thật đúng là sinh toàn mỹ nữ.”

Nhóm thị thiếp miệng mồm liến thoắng trò chuyện. Mấy người này cả ngày không có việc gì làm nên rất thích tám chuyện lý lẽ.

Thẩm Tích Họa tách khỏi nhóm thị thiếp và hạ nhân, mang theo đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư đi đến một hoa viên khác. Nơi này cũng có một cái đình nhỏ.

Ba người ngồi xuống.

“Xuân Hương, đi chuẩn bị cho phu nhân cùng tiểu thư chút hoa quả điểm tâm, lại đi lấy áo choàng cho bổn vương phi, bên ngoài nổi gió có chút lạnh.” Thẩm Tích Họa chỉ muốn Xuân Hương lánh mặt, nên sai bảo nàng ta đi làm việc, không muốn nàng ta nghe được cái gì.

Đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư cũng chỉ lo khen ngợi vương phủ xinh đẹp cỡ nào chứ không nói gì thêm.

Thẩm Tích Họa thấy thế liền hiểu rõ.

“Đông Mạt, muội cũng đi xuống đi, đi chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn, lát nữa bổn vương phi muốn nấu vài món cho Vương gia.”

Thẩm Tích Họa cũng cho Đông Mạt rời khỏi.

Đại phu nhân thấy Thẩm Tích Họa hiểu rõ như thế, cũng liền đi thẳng vào vấn đề.

“Họa nhi à, con thấy đó ngày thành thân vốn nên là Thư nhi tỷ tỷ của con gả đến vương phủ. Chỉ tiếc tỷ tỷ con bệnh nặng trong người, mới ủy khuất con gả thay, tránh làm lỡ ngày lành xung hỉ cho Vương gia. Hiện nay con làm Vương phi cao quý, còn tỷ tỷ con lại phải dùng thân phận của con mỗi khi ra ngoài, cả thành Diên châu này đều đã biết mặt tỷ tỷ con, sau này sợ xuất môn ra ngoài bị người bắt gặp thì không tốt, đối với con cùng Vương gia cũng bị ảnh hưởng, xấu hơn nữa là còn có thể khiến cho Thẩm gia bị họa diệt môn.”

Lời đại phu nhân nói cũng đều là lời nói thật.

“Con xem, hay là con khuyên Vương gia, bảo ngài tiếp nhận tỷ tỷ con đến vương phủ làm phi?”

Đại phu nhân liền lộ ra bộ mặt thật của bà.

“Đúng đó muội muội, muội xem sau này tỷ tỷ phải ra ngoài thế nào đây, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ cùng tài nữ ở thành Diên châu này đều ở trên người tỷ tỷ, hội hoa đào mỗi năm tỷ tỷ đều tham gia, cho nên mỗi người ở thành Diên châu đều biết tỷ, hiện nay tỷ cũng không dám đi ra ngoài, nếu muốn đi cũng phải đeo mạng che mặt, sống như vậy tỷ làm sao chịu nổi, tỷ tỷ sắp phát điên rồi.”

Thẩm Tích Thư ngồi bên cạnh cũng than thở khóc lóc.

Thẩm Tích Họa cũng hiểu rõ những lời họ nói cũng không sai. Chuyện này cũng không trách được ai. Có trách cũng chỉ trách do Thẩm Tích Thư lúc trước không đồng ý gả cho tên ma ốm Vương gia, nàng ta sợ phải thủ tiết, mới muốn Thẩm Tích Họa làm thế thân, đẩy quả đắng này cho Thẩm Tích Họa.

Hiện nay thấy Mặc Thanh Dạ tuấn mỹ như thế, vương phủ lại nguy nga lộng lẫy, liền nảy sinh ý muốn đổi trở về. Nghĩ vào vương phủ để được hưởng phúc. Có khả năng này sao? Đừng nói Mặc Thanh Dạ không đồng ý, bản thân nàng cũng không muốn. Huống hồ Mặc Thanh Dạ vốn cũng không để Thẩm Tích Thư vào mắt.

“Chuyện này, ta cũng không làm chủ được, phải xem ý tứ của Vương gia. Lúc trước do bản thân tỷ không muốn gả cho Vương gia. Thân thể tỷ tỷ thế nào Họa nhi còn không biết rõ sao, nếu bệnh quấn thân sao tỷ còn đi tham gia hội hoa đào? Chỉ tiếc, năm nay tỷ tỷ bị một Triệu Tiêu Tiêu đánh bại. Nhưng cũng không sao, trên đời không có người tên gọi Triệu Tiêu Tiêu chỉ có Thẩm Tích Họa mà thôi.”

Thẩm Tích Họa tức giận nên cũng không muốn dễ dàng buông tha.

Sắc mặt đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư liền tái mét, hiểu rõ Triệu Tiêu Tiêu ngày đó là Thẩm Tích Họa trà trộn vào, Xuân Hương đáng chết. Chỉ tiếc hiện nay Xuân Hương là đại nha hoàn của Vương phi, địa vị còn cao hơn đại phu nhân Thẩm gia, bọn họ không cùng một cấp bậc. Cho nên đại phu nhân muốn trừng phạt Xuân Hương cũng không có cách nào.

“Ta nhớ ngày đó Vương gia từ Thẩm phủ trở về cũng không đề cập đến tỷ tỷ, Vương gia sợ là đã quên tỷ tỷ là người có dáng vẻ ra sao nữa đó.”

Thẩm Tích Họa nhìn hai mẹ con bị nàng chọc giận mặt tái mét thì trong lòng liền vui vẻ.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Thẩm Tích Thư tức đến nói không ra lời. Đứng lên chỉ vào mũi Thẩm Tích Họa hồi lâu mà không thốt ra được lời nào.

“Thư nhi ngồi xuống, đừng tức giận hại sức khỏe. Nơi này là vương phủ.” Đại phu nhân tuy cũng rất tức giận, nhưng cũng hiểu rõ nơi này là vương phủ.

“Họa nhi, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà. Cho tỷ tỷ con một con đường sống. Cũng cho Thẩm gia một con đường sống, lỡ như việc này bại lộ, không hay ho là toàn bộ Thẩm gia, con cũng là người Thẩm gia, nương con cũng còn đang ở Thẩm gia.”

Lời của đại phu nhân làm Thẩm Tích Họa suy tư.

Đúng, nếu việc này bại lộ, không hay ho nhất định là Thẩm gia. Chẳng những sẽ liên lụy nương của nàng, bản thân nàng cũng sẽ không tốt hơn, bởi vì bản thân nàng chính là gả thay.

Trong chuyện này nếu Vương gia khỏi bệnh, thì cho dù Thẩm Tích Họa nàng không phải Thẩm gia thứ nữ, mà chỉ là nha hoàn hay hạ nhân cũng không sao. Bởi vì mục đích Thẩm Tích Họa gả qua chính là xung hỉ cho Vương gia. Nhưng chẳng may nếu ông chồng Vương gia này xảy ra cái gì không hay, hoàng thượng hoàng hậu nhất định không bỏ qua cho cái đầu của nàng.

Thẩm Tích Họa không muốn vừa đến nơi này không lâu mà phải bị chém đầu.

“Chỉ cần các người không nói không có người biết, về phần tỷ tỷ, ta sẽ tìm cho tỷ tỷ người trong sạch. Ta sẽ nói với Vương gia, để ý nhà trọng thần nào có công tử xuất sắc.”

Thẩm Tích Họa biết rõ, Thẩm gia chỉ hi vọng dựa vào nữ nhi để nịnh bợ quan to quyền quý.

“Hừ, muội muội nói đơn giản quá. Hiện nay ngươi sống thoải mái, tỷ tỷ ta phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Công tử nhà trọng thần có thể được hoàng thượng hoàng hậu coi trọng sao? Cuối cùng còn không phải kết cục như nhau.” Thẩm Tích Thư nói lời từ chối thẳng thừng, chỉ có gả cho Vương gia Thẩm gia mới có thể được giúp đỡ, Thẩm Tích Họa mới được bảo toàn. 

P/S: Bộ mặt vô sỉ của đệ nhất mĩ nữ đã lộ ra là lá la .....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.