Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 65: Hạ độc



Thật ra ý của Thẩm Tích Thư chính là không phải Vương gia thì không gả, từ một khắc nhìn thấy Vương gia, nàng đã bị Vương gia mê hoặc, thề kiếp này nhất định phải tìm nam tử giống như Vương gia, nhưng thế gian này chỉ có một Mặc Thanh Dạ, cho nên nàng nhất định phải gả cho Vương gia.

Thẩm Tích Họa hiểu ý Thẩm Tích Thư, ngày đó ở Thẩm phủ, ánh mắt Thẩm Tích Thư nhìn Vương gia, chỉ còn thiếu điều chảy nước miếng, thân phận đích nữ Thẩm gia cao quý còn là đệ nhất mỹ nữ cùng tài nữthành Diên châu từ lúc nhìn thấy Mặc Thanh Dạ liền sụp đổ chẳng còn gì.

“Được rồi, việc này ta sẽ cân nhắc.” Thẩm Tích Họa thấy Xuân Hương từ xa đi tới, liền cho đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư một cái ánh mắt.

Hai người lập tức hiểu rõ, thu hồi sắc mặt.

“Họa nhi à, nương cũng không ở lại nữa, tỷ tỷ con cũng nên trở về luyện đàn.” Đại phu nhân đứng dậy cáo từ.

Xuân Hương cùng Đông Mạt đều biết thân phận của Thẩm Tích Họa và Thẩm Tích Thư. Cho nên ở trước mặt các nàng đại phu nhân không cần giấu diếm.

“Vậy tạm biệt, có rảnh lại đến vương phủ chơi với con.” Thẩm Tích Họa còn ước gì hai người họ rời đi nhanh một chút.

Trường thọ viện 

Thẩm Tích Họa im lặng ngồi trên bàn đu dây ngẩn người, nàng không biết nên đối phó với đôi mẹ con này thế nào nữa.

Biên quan 

Quân doanh 

Đổng Ngạo nhìn hai người Đổng Phán cùng Lãng Đức Hiên mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi trước mắt hắn, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

“Muội muội, đây là có chuyện gì?”

Đổng Ngạo cho tất cả thị vệ lui xuống, dù sao trên dưới cả nước đều biết chuyện hai người gian díu bị bại lộ đã bị chết cháy trong đại lao của An vương phủ.

Nhưng hiện giờ hai người đáng ra đã chết lại có mặt ở nơi này, sợ lại không tốt, sợ khó tránh khỏi tai mắt của triều đình trong quân doanh, Đổng Ngạo là đại tướng quân tay cầm binh quyền, triều đình vì sự an toàn mà cài tai mắt bên cạnh hắn cũng là chuyện bình thường.

“Ca ca, đây đều là ý của An vương gia cùng An vương phi.” Đổng Phán bưng trà trên bàn lên uống một ngụm.

“Sư huynh, An vương gia cùng An vương phi an bày cho đại lao vương phủ bị cháy, sau đó tìm hai thi thể tử tù thế thân cho chúng đệ bị thiêu chết. An vương gia cho ám vệ Thanh Phong cứu chúng đệ ra, còn chuẩn bị cho chúng đệ quần áo cùng lộ phí, nói cho chúng đệ biết nên đi tìm sư huynh.” Lãng Đức Hiên nói ra ngọn nguồn.

“An vương gia cùng An vương phi thật sự là suy nghĩ chu đáo. Hai người các ngươi nên thay tên đổi họ rồi đi theo ta.” Đổng Ngạo lập tức an bày.

“Ca ca, ca viết một phong thư cho An vương gia đi, An vương gia hàng năm đau ốm, vẫn chưa gặp qua muội, An vương phi ở vương phủ làm chủ, đối đãi cũng không tệ. Hiện nay là An vương gia cùng An vương phi có tâm thành toàn muội cùng Đức Hiên ca ca.” Đổng Phán nhẹ nhàng nói, hi vọng Đổng Ngạo có thể viết thư nói lời cảm tạ, thuận tiện báo cho Thẩm Tích Họa cùng Mặc Thanh Dạ biết bọn họ đã an toàn tới quan ngoại.

“Được, ta lập tức đi viết, đại ân đại đức của Vương gia cùng Vương phi Đổng Ngạo ta kiếp này không quên. Hai người các ngươi cũng mệt mỏi, đi rửa mặt nghỉ ngơi, buổi tối ta sẽ thiết yến chúc mừng muội muội cùng sư đệ trùng sinh. Sau này Phán nhi gọi là Đổng Cảnh, là đường muội của Đổng gia chúng ta. Đức Hiên gọi là Thừa Đức, nhận được ân đức Vương gia. Các ngươi đã trăm cay ngàn đắng mới đi được tới hôm nay, ca ca làm chủ cho các ngươi được bái đường thành thân.”

Đổng Ngạo rất vui mừng khi muội muội cùng sư đệ rốt cục đã có thể mộng đẹp thành đôi.

“Cám ơn ca ca.” Đổng Phán thẹn thùng cúi đầu.

“Đa tạ sư huynh.” Lãng Đức Hiên hạnh phúc ôm quyền cảm tạ Đổng Ngạo thành toàn.

Thay tên đổi họ thành Đổng Cảnh cùng Thừa Đức xong hai người liền ra khỏi quân trướng.

Đổng Ngạo mỉm cười nhìn theo bóng lưng hai người, cầm bút viết thư cho Mặc Thanh Dạ.

Hoa viên Vương phủ. 

Mấy thị thiếp lại tụ tập cùng nhau ngồi tán gẫu cho hết thời gian.

“Ai, chúng tỷ muội, các muội còn nhớ rõ Hoàn nhi không? Chính là nha hoàn bị Thẩm Tích Họa bán đi đó, là nha hoàn trước kia của Trương Như Di.” Lí Nguyên Dao không biết ăn trúng cái gì, đột nhiên nhớ tới chuyện này.

“Không biết.” Tiền Hiểu Phù miễn cưỡng ngẩng đầu đáp lời.

“Lần trước mọi người nói muốn cứu Hoàn nhi về để đối phó với Thẩm Tích Họa, mà hạ nhân ta phái đi thanh lâu trở về nói là ả ta đã được chuộc thân, là ai làm?” Dịch tuyết dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm mọi người.

“Không phải ta.” Từ Phỏng Vân vội vàng lên tiếng, vẻ mặt buồn cười đối lập với lối trang điểm già dặn trên khuôn mặt nàng.

“Các ngươi nhìn ta làm gì? Đương nhiên không phải ta.” Triệu Vũ Điệp nóng nảy.

“Tuyệt đối không phải Trương Như Di. Chẳng lẽ là?” Dịch Tuyết lão luyện phân tích, cố ý không nói ra là ai, nhìn chằm chằm mọi người.

“Thanh công chúa......”

“Thanh công chúa......”

“Thanh công chúa......”

“......”

Mọi người trăm miệng một lời.

Đúng thật là Thanh công chúa, chính là Diêm Thanh Lam ái nữ bị hưu của Diêm thừa tướng đương triều. Hoàng hậu vì trấn an thừa tướng nên phong cho Diêm Thanh Lam là Thanh công chúa.

“Hừ, sắp có trò hay để xem rồi.” Lí Nguyên Dao lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Trường thọ viện. 

Mặc Thanh Dạ xem thư Đổng Ngạo gửi tới, một chút ý cười không dễ phát hiện chợt lóe qua.

“Khụ khụ khụ, Tích nhi, nàng xem, Đổng Ngạo gửi thư đến.” Mặc Thanh Dạ vẫn mang vẻ mặt có bệnh như trước, đưa thư trên tay cho Thẩm Tích Họa.

Thẩm Tích Họa xem thư thấy trong thư cũng không có nhắc tới Đổng Phán nửa chữ, nhưng đại ý là nói nguyện vì vương phủ cống hiến sức lực đáp tạ đại ân.

“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Đây là chúng ta làm việc thiện tích đức, mong cho chàng sớm khỏi bệnh.” Thẩm Tích Họa nói xong hai tay tạo thành chữ thập, niệm thầm a di đà Phật.

“Tích nhi khi nào thì bắt đầu tin Phật vậy ...... Ha ha...... Khụ khụ khụ......” Mặc Thanh Dạ nhìn dáng vẻ của Thẩm Tích Họa mà thấy buồn cười.

Nhưng trong lòng lại rất cảm kích.

“Chỉ cần chàng có thể khỏe lên, tin Phật có là gì? Bảo ta giảm thọ ta cũng nguyện ý.” Lời Thẩm Tích Họa nói là lời nói thật, nàng đã yêu thương Mặc Thanh Dạ, bị hắn hấp dẫn quá sâu, đã đắm chìm vào sự quan tâm của hắn không thể tự kềm chế.

“Tích nhi tốt của ta ......”

Nhìn Thẩm Tích Họa đang nhắm mắt cầu Phật, tay Mặc Thanh Dạ mở vạt áo, nhìn vào vết sẹo đỏ ửng trên ngực, liền lập tức khép lại vạt áo bỏ tay xuống. Thẩm Tích Họa vẫn còn đang nhắm mắt, nên không thấy được việc làm này của hắn.

“Ừm, ta đi làm điểm tâm ngon cho chàng, hôm nay sắc mặt của chàng hình như đã tốt hơn rất nhiều. Phải ngoan ngoãn nghe lời nha, bằng không ta không làm cho chàng ăn nữa đâu.” Thẩm Tích Họa cũng không quên cong ngón trỏ gõ trên mũi hắn một cái.

Mặc Thanh Dạ nhìn dáng vẻ đáng yêu của Thẩm Tích Họa mà chỉ muốn nắn bóp nàng một phen.

Thẩm Tích Họa thấy Mặc Thanh Dạ mỉm cười gật đầu, liền vui vẻ đi ra ngoài.

Một bóng đen tiến vào.

“Vương gia, vừa rồi thiếu chút nữa ngài đã ......” Vẻ mặt Thanh Phong kinh sợ.

“Bổn vương tự có chừng mực, Tích nhi sớm hay muộn cũng sẽ biết.” Mặc Thanh Dạ đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

“Xem ra Vương gia thật để ý Vương phi.” Thanh Phong dừng vẻ mặt không biểu cảm nói.

“Nếu không có Tích nhi, bổn vương muốn giang sơn thì có ích gì?” Mặc Thanh Dạ kích động nói ra lời nói trong lòng.

“Từ nhỏ Thanh Phong đã là tùy tùng của Vương gia, thề bảo hộ Vương gia là tâm nguyện cả đời của Thanh Phong. Thanh Phong nguyện ý nghe theo sự an bày của Vương gia.” Thanh Phong quỳ gối ở trước mặt Mặc Thanh Dạ.

Trong lòng Thanh Phong cũng rất vui mừng, đối với những việc Thẩm Tích Họa làm mấy ngày qua, Thanh Phong đánh giá rất cao, Thẩm Tích Họa chẳng những một lòng hướng về Vương gia, còn có thể giúp Vương gia, hơn nữa còn không làm mất dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ, quan trọng nhất là Vương gia yêu Thẩm Tích Họa, Vương gia có hậu là điều tốt nhất.

“Được rồi, Thanh Phong, cảm tình của hai người chúng ta không phải cảm tình chủ tớ, so với tình nghĩa huynh đệ thì càng sâu hơn, bổn vương có thiên hạ, thì vinh hoa sẽ không thiếu cho Thanh Phong ngươi.” Mặc Thanh Dạ nâng Thanh Phong dậy, vỗ vỗ bả vai hắn, vẻ mặt rất kiên định nói với hắn.

“Bổn vương sẽ tìm thời gian thích hợp nói cho Tích nhi những việc này. Nàng nên biết mọi chuyện.” Mặc Thanh Dạ lại lâm vào trầm tư. Hắn nghĩ nên nói thế nào với Thẩm Tích Họa.

Thẩm phủ. 

Thư cư. 

“Ai nha, nương, nương nói xem Thẩm Tích Họa sẽ giúp chúng ta sao?” Thẩm Tích Thư ở trong phòng đi qua đi lại, cảm giác bất an.

“Từ bên đó về đã lâu như vậy mà cũng không có một chút tin tức ......”

“Được rồi, Thư nhi, sao lại không có kiên nhẫn thế con. Nương có biện pháp làm cho Thẩm Tích Họa không thể không theo. Nam nhân với nương, xem nó lựa chọn thế nào.” Đại phu nhân lộ ra vẻ mặt âm hiểm, dáng vẻ ung dung làm cho người ta chán ghét.

“Nương, ý của nương là?” Thẩm Tích Thư kinh hãi, sợ nương của nàng làm ra chuyện gì không thể cứu vãn.

“Yên tâm đi Thư nhi, chúng ta chỉ cần cho Tiết Giai Lệ uống cửu mệnh đoạt hồn tán, không sợ Thẩm Tích Họa không nghe theo.” Đại phu nhân lấy ra một bình thuốc nhỏ.

“Nương, Tiết Giai Lệ uống thuốc này không phải sẽ chết sao? Sao có thể giúp gì cho việc con gả cho Vương gia?” Thẩm Tích Thư nhanh tay đoạt đi lọ thuốc.

Đại phu nhân thu tay, Thẩm Tích Thư liền chụp hụt.

“Đứa ngốc, cửu mệnh đoạt hồn tán này là độc dược lợi hại nhất, ai uống phải cũng đều không thể cứu sống, nhưng nếu không có thuốc giải tổ truyền của chúng ta thì dù cho đại la thần tiên cũng không cứu nổi. Nhưng con không biết, thuốc này chỉ cần trộn vào phấn hoa liền biến thành độc dược mạn tính, sau 2-3 tháng độc tính sẽ từ từ phát tán, sau đó cứ bảy ngày toàn thân sẽ bị đau đớn tra tấn một lần. Đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày cơ thể sẽ bị thối rữa mà chết.”

Đại phu nhân đắc ý nhìn lọ thuốc trong tay. Nhà mẹ đẻ của bà vốn là y dược thế gia ở quan ngoại, cửu mệnh đoạt hồn tán này cũng là độc môn bí truyền do lão thái gia truyền lại, là độc dược trí mạng xưng bá thiên hạ, đáng tiếc bà là nữ nhi, nên không có ý muốn kiếm lời từ nó.

Năm đó thời điểm Thẩm lão gia còn trẻ đi buôn bán ở quan ngoại, chẳng may gặp nạn sắp mất mạng. Cũng may được đại phu nhân cứu chữa, hai người kết duyên, bà đi theo Thẩm lão gia trở về thành Diên châu làm đại thiếu nãi nãi.

“Cửu mệnh đoạt hồn tán này nếu cho vào rượu liền trở nên vô sắc vô vị, uống vào sẽ thủng ruột làm đau đớn khó nhịn, sau đó nó thấm vào mạch máu, làm vỡ mạch máu, lập tức bị mất mạng. Cho nên nhất định phải trộn vào phấn hoa cho Tiết Giai Lệ dùng. Phấn này là phấn của loại hoa nở vào tháng sáu, một năm chỉ có thời gian này là mới thu phấn. Cho nên con phải nhẫn nại trong tháng này, vì đây là lúc hái phấn hoa, chính là ngày thành công của chúng ta.”

Đại phu nhân rất hung ác.

Ngoài cửa. 

Thẩm Tích Kỳ vốn muốn tìm Thẩm Tích Thư vẽ diều, đang muốn đẩy cửa, không khéo nghe thấy được đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư đang đối thoại, nàng liền lặng lẽ trở về Kỳ cư.

Thẩm Tích Kỳ thầm nghĩ, hai mẹ con này cũng quá độc ác, về sau vẫn nên cách xa một chút. Nàng cũng không còn tâm trí chơi diều, nên đem con diều đã làm xong nhưng chưa vẽ hình của nàng đi đốt.

Mặc Thanh Dạ này có sức quyến rũ rất lớn, có thể làm cho nữ tử gặp qua hắn đều lâm vào điên cuồng. Ngay cả đệ nhất mỹ nữ cùng tài nữthành Diên châu này cũng ngày đêm tưởng nhớ hắn bất chấp mọi thứ, nên Thẩm Tích Kỳ tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Mẹ con Thẩm Tích Thư đã lặng yên đi qua vương phủ, Thẩm Tích Kỳ tất nhiên cũng không cam tâm chậm hơn người ta nửa bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.