Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 124: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thiên Y

Hôm sau, Thương Trung Tín gọi điện thoại cho Triển Mộ.

Nhìn giấy tờ cổ phần chuyển nhượng trên bàn làm việc, ông liền hỏi: "Cậu làm vậy là có ý gì?"

Mấy tháng trước cổ đông của Thương thị rối rít bán tháo cổ phiếu. Vì muốn mua lại cổ phần, Thương Trung Tín chỉ có thể thế chấp một số bất động sản, hơn nữa chi phiếu Triển Mộ đưa tới cũng không thể bù vào khoản thiếu hụt này....

Đôi tay của Thương Trung Tín siết lấy tập giấy tờ trở nên cứng ngắc, sắc mặt ông càng ngày càng kém: "Triển Mộ, cậu cho rằng làm như vậy thì có thể lấy lòng tôi sao?"

Triển Mộ dụi điếu thuốc, dựa vào tường bình tĩnh nói: "Bác Thương! Sao bác lại nghĩ như vậy?" Trong hành lang tối tràn đầy mùi thuốc lá, Triển Mộ lại đốt lên một điếu thuốc, vừa ngửi vừa trả lời: "Đúng lúc cháu và chú Quyền có chút giao tình, cả đám lão Lưu đều vì nể mặt của chú ấy mới mới bán cổ phần lại cho cháu. Bác Thương, bác có ân với cháu, sao cháu lại có thể trơ mắt nhìn Thương thị suy sụp được?"

Thương Trung Tín bên kia cười lạnh: "Phần lễ này tôi liền nhận. Thương thị nuôi cậu nhiều năm như vậy, tôi thu lại chút lợi ích cũng không quá đáng. Nhưng tôi vẫn phải nói cho cậu biết, Thương Trung Tín tôi đời này dù nghèo túng đến đâu cũng sẽ không bán con gái."

"Bác Thương......" Không đợi anh nói lời tiếp theo, Thương Trung Tín đã cúp điện thoại, Triển Mộ nheo lại mắt tắt điện thoại di động.

Điếu thuốc trong tay loé lên chút dánh sáng trong không gian tối mờ, nghe tiếng nhạc ồn áo xung quanh, anh để điếu thuốc lên miệng, hít một hơi thật mạnh, ánh mắt dời đến hình ảnh trên tường.

Đợi đến khi Thương Trung Tín chết, Thương thị sẽ biến thành một khối thịt béo.

Mà khối thịt béo này dù anh không ăn thì cũng sẽ có nhiều người khác muốn xâu xé vào cướp....

Triển Mộ dùng chân dập tắt điếu thuốc, giấu đi vẻ mặt lạnh lẽo rồi mở cửa phòng đi vào.

"Triển tổng, cậu thực sự tìm chỗ này sao?"

Trong phòng có mấy đôi nam nữ, Triển Mộ Triêu ngồi ở chính giữa, cười nói vời người đàn ông trung niên bên cạnh: "Ha ha, Hà tổng thích là tốt rồi."

Hà tổng ôm chầm cô gái bên cạnh, không è dè mà đưa đôi tay vào bên trong quần áo của cô ta, toét miệng cười nói: "Thích, thích. Mấy cô gái ở nơi này đều rất xinh đẹp."

Trên mặt Triển Mộ treo nụ cười ngàn năm không đổi. Vừa mới ngồi xuông liền có một cô gái khác mập mờ nhích lại gần, cô ta cười quyến rũ, đôi tay sơn mong sđỏ chót đang vuốt ve từ lồng ngực của anh xuống dưới, nhẹ nhàng cọ xát lức nặng lục nhẹ nơi hạ bộ....

Đàn ông mà. Nói đến chuyện buôn bán không thể thiếu đi mấy nơi múa hát mua vui này được. Vừa có rượu vừa có sắc thì bàn chuyện công việc cũng thoải hơn nhiều.

Buổi sáng Hà tổng mới bay từ Hongkong tới đây. Lần này vì muốn nắm được quyền đại diện của HO mà Triển Mộ đã sắp xếp chỗ này để vừa ý ông ta.

Đối với hành vi phóng túng của Hà tổng, ánh mắt của Triển Mộ bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc, chỉ là giữ chặt bàn tay của người đàn bà đang vuốt ve dưới thân mình, cười cười rồi đẩy nó ra.

Mà Hà tổng đưa tới mấy cấp dưới, vứt đi dáng vẻ đứng đắn hàng ngày, cùng mấy cô gái huyên náo ồn ào mua vui.

Lập tức, cả phòng bao tràn ngập không khí thối nát.

Cô nàng tiếp rượu lúng túng thu tay lại.

Triển Mộ vẫn cười nói. Thật ra nếu là trước đây, đối với chuyện chủ động tán tỉnh này anh ít khi cự tuyệt. Bởi vì đã bỏ tiền ra, vậy thì được phục vụ hầu hạ như vậy là chuyện đương nhiên.

Nhưng trong mấy năm nay, giống như đột nhiên anh không còn hăng hái nữa, hoặc có lẽ do lớn tuổi rồi, nên đối với chuyện bị kích thích ở ngoài đã không còn hưng phấn như thời niên thiếu nữa. Bây giờ điều anh muốn là hưởng thụ không khí ấm áp của gia đình.

Hà tổng uống nhiều thì cũng ngà ngà say, ngay cả nói chuyện cũng mang theo giọng mũi.

Triển Mộ đặt bản hợp đồng lên, đứng dậy nháy mắt với người bên ngoài, không bao lâu mama mang vào một thiếu nữ.

Cô gái xấu hổ đi phía sau, ăn mặc bảo thủ, không có lớp trang điểm thì cũng không tính là xinh đẹp nhưng được cái thanh tú, cặp kính mỏng treo trên sống mũi, toàn thân tản hơi thở thanh thuần trong sáng.

Thấy cô gái nhỏ này, cặp mắt Hà tổng bỗng nhiên sáng lên, giống như là hiểu ý, cầm lấy bản hớp đồng, sảng khoái đặt bút ký tên.

Lúc Triển Mộ bước ra khỏi KTV thì đã qua nửa đêm, anh lấy xe đi thẳng đến bệnh viện.

Trong khoảng thời gian này Triển Mộ luôn mượn thời điểm lúc nửa đêm không người để tới đây, mặc dù thời gian không lâu, dài nhất cũng không quá nửa giờ.

Cho nên Phùng Nguyên Chiếu rất yên tâm để anh ở cùng một chỗ với Thương Lam. Cậu ta chỉ đứng nhìn một lát rồi tự động xuống lầu mua nước.

Mà sau cuộc nói chuyện buổi tối với Triển Mộ, trong lòng Thương Trung Tín cũng hiểu rõ. Có lẽ là bởi vì số cổ phần chuyển nhượng kia nên tạm thời ông cũng không tỏ thái độ gì.

Nếu chú Thương cũng ngầm cho phép, Phùng Nguyên Chiếu càng không ý kiến gì, trái lại câu ta rất vui khi nhìn thấy Thương Lam vàTriển Mộ trở thành một đôi. Dù sao ở nhà họ Thương, chuyện Thương Hồng thích Triển Mộ không phải là bí mật gì....

Triển Mộ đi tới bên giường, nhẹ nhàng cầm bàn tay của cô, xoa bóp giống như thường ngày.

Thương Trung Tín định thuê thêm mấy người thay nhau chăm sóc cô ngày đêm. Nhưng khi nghĩ đến chuyện gần đây phải bổ sung vào chỗ thiếu hụt của Thương thị khiến tình hình kinh tế của ông cũng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.