"Ông chủ, nó trừ nghe trộm ra, còn có tác dụng nào khác không?"
Anh chàng đẹp trai yêu thích nghịch nghịch linh kiện trong tay, vẻ mặt quyến rũ nói.
"Đây là BJ 8897(1), sản phẩm mới nhất của nước Mỹ, ngoài chức năng nghe trộm còn có chức năng định vị, mỹ nữ, tôi xem cô cũng không cần, nếu không cô bán cho tôi với giá 5 vạn(2), được chứ?!" Dứt lời, hắn che dấu ý tham lam trong mắt, thứ này cũng không phải là có tiền là có thể mua được, chuyển tay một cái là nửa phút có thể kiếm hơn mấy triệu.
"Định vị..." Tim Thương Lam đập liên hồi, năm đó tặng cho cô... Đến cuối cùng Triển Mộ còn làm cái gì, còn chuyện gì cô không biết.
"Anh lắp đặt lại để tôi mang về"
Chủ quán ngạc nhiên.
"Tiểu thư, cô suy nghĩ thêm đi."
"Tôi không bán, anh lắp đặt như cũ lại cho tôi đi.”
Thứ này giữ lại, nhỡ đâu sau này có tác dụng khó nói, hơn nữa, cô cũng không thể để cho Triển Mộ biết.
"Tôi muốn tìm một cái điện thoại giống như cái này."
Đến khi Thương Lam lấy điện thoại đi ra quán, ánh nắng cam nhạt dần dần biến đổi, đã sắp đến bốn giờ chiều nhưng vẫn chưa đến giờ tan học.
Cô không có việc gì đi loạn trên đường, đang suy nghĩ chọn một quán cà phê để giết thời gian, bất ngờ đụng phải một việc cực kỳ phiến phức.
Gió thu lành lạnh cuồn cuộn nổi lên cuốn đi lá rụng dưới đất, xa xa truyền đến tiêng nhạc rock trong quầy rượu ở ngõ hẻm không người.
Năm thanh niên làm thành một trận ẩu đả, nói chính xác, đây là cục diện bốn đánh một.
Phản ứng Thương Lam cực nhanh, thừa dịp của bọn chúng không có phát hiện, cô nhanh chóng ngồi xổm trốn sang một bên, cô lanh mắt phát hiện, thiếu niên bị đánh mặc đồng phục của trường cô, cho dù mặt mũi đã bầm dập nhưng vẫn không che được khuôn mặt đẹp trai nhã nhặn kia.
Thương Lam dùng sức dụi dụi con mắt, cô cứ cảm thấy mình đã từng gặp hắn.
Cầm đầu là học sinh toàn thân quần áo màu da cam, kiểu tóc con nhím, hắn đem thiếu niên hất tung trên mặt đất, giày chơi bóng cũ nát đạp lên người thanh niên bị đánh.
Ngụy Vô Lan chật vật ngã trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, nắm đấm kẽo kẹt kẽo kẹt rung động.
"Ngụy Vô Lan, tao nhịn mày lâu rồi, đừng tưởng rằng khuôn mặt mày giống con gái thì ngon, hôm nay tao cho mày phế luôn!"
Đầu con nhím hung hăng đá hắn một cái, từ trong túi rút ra một con dao nhỏ.
"Để tao xem nếu mày không có khuôn mặt giống như con gái này còn đi cua ai được nữa, đè hắn lại."
Mấy tên côn đồ một trước một sau chế trụ tay chân của hắn, Ngụy Vô Lan không thể động đậy, trừng mắt nhìn con dao bạc đang càng ngày càng tiến lại gần.
Cho dù sắp chết hắn vẫn cắn môi không rên một tiếng, nhìn đám người kia, tuyệt vọng nhắm mắt lại, xung quanh lọt vào tai là tiếng gió thổi vi vu, ngỏ hẻm này rất hẻo lánh, bình thường hầu như không có người nào đi qua.
Lúc con dao lạnh như băng đến gần khuôn mặt hắn, một giọng nữ ở cuối hẻm vang lên, mềm mại nhẹ nhàng, đây là giọng nói dễ nghe nhất hắn từng nghe trong đời mình.
"Ở đây, chú cảnh sát!"
Tên đầu con nhím cầm dao chợt dừng lại, mắng một tiếng, tay ném con dao, một đám người ở ngõ hẻm chạy trốn tán loạn.
Tay chân bị kiềm chế có được tự do, Ngụy Vô Lan chật vật đứng dậy, vịn tường mà đứng, nhìn bóng lưng bốn tên côn đồ dần dần biến mất, suýt nữa thì ngã.
Đợi một lúc, vẫn không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào ở cuối ngõ hẻm, Ngụy Vô Lan sửng sốt, đột nhiên giễu cợt cười rộ lên.
Vịn tường, hắn khập khễnh đi đến cuối hẻm, đi tới khúc quanh, đôi mắt hẹp dài hiện lên ánh sáng, chỗ này không có một bóng người nào chứ nói gì đến “cảnh sát”
Xem ra, cô gái cứu hắn đã chạy rồi.
Bỗng nhiên, một vệt sáng xanh vụt qua, lọt vào góc tường, một cái dây buộc tóc màu xanh thẫm lẳng lặng nằm ở đó.
Ngụy Vô Lan nhặt dây buộc tóc lên, đưa lên mũi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, không giống như là nước hoa nhân tạo tổng hợp, ngược lại lại giống như mùi hương trong thiên nhiên rộng lớn, vị cỏ xanh biếc.
(1) ta tìm không thấy cái hãng này chắc tác giả chém cmnr