Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 25



Nghe vậy, Thương Lam kinh ngạc, vội vàng nắm lấy tay áo của hắn không kiên nhẫn nói.

"Anh náo loạn đủ chưa."

"Anh ầm ĩ thì sao? Em dám nói bây giờ em không còn yêu anh nữa!"

"Người tôi yêu là Triển đại ca." Thương Lam lạnh như băng nói.

"Chúng ta chia tay đi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ yêu anh, chẳng qua là tôi dùng anh để đả kích Triển đại ca mà thôi."

Như là nghe được chuyện động trời, ánh mắt Cung Vân mở lớn khiếp sợ.

"Cô không yêu tôi mà còn theo tôi lên giường!"

Giọng nói Cung Vân rất lớn, khiến ánh mắt cả phòng tò mò nhìn, Thương Lam làm mặt lạnh không vui nói:"Nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, cái này không có gì lớn, nếu không thì tôi có thể bồi thường tiền cho anh, về sau anh không nên đến tìm tôi nữa."

Lời nói của cô tuy hung ác nhưng cũng không thể trách cô, nếu như không phải trước mặt mọi người Cung Vân nói như vậy thì cô cũng sẽ không nói tuyệt tình đến vậy.

"Cô coi tôi là cái gì!" Cung Vân phẫn nộ trên trán nổi lên gân xanh.

"Bỏ tiền mua – đối tượng tình một đêm? Cũng là thủ đoạn của Thương đại tiểu thư vứt bỏ món đồ chơi này!"

“Anh nghĩ như thế nào cũng được." Thương Lam cầm cặp sách lên, đứng dậy rời đi, hôm nay mặt mũi của cô coi như hoàn toàn mất hết, cũng may cô đang trong thân phận của Thương Hồng, mất mặt cũng không phải cô.

"Đứng lại, ai cho cô đi." Cung Vân ngăn cản đường đi của cô, mặt dày nói: "Ngày hôm nay đem mọi chuyện nói rõ ràng ra, nếu không đừng hòng đi."

Không thể thoát khỏi sự trói buộc của hắn, Thương Lam cũng đau đầu, đang suy nghĩ làm sao có thể thoát khỏi quấy rối của anh ta, sau lưng vang lên một giọng nói âm u.

"Cô bỏ lại đại gia tôi để cùng tên mặt búng ra sữa này nói chuyện yêu đương vụng trộm có phải hay không?”

Cung Vân khiếp sợ nhìn Lam Trí đứng sau lưng của Thương Lam, ánh mắt cô trở lên trắng bệch: "Vậy mới tốt chứ, ngoại trừ tôi cô còn bao nhiêu cái vỏ xe phòng hờ."

Thương Lam ảo não rên rỉ.

Đằng trước có sói đằng sau có hổ, cô ở giữa chỉ mong sống sót.

" Lúc đầu tôi có mắt mà như mù, lại còn nghĩ cô  đơn thuần đáng yêu... Không nghĩ tới cô là loại con gái này."

Thương Lam giật mình đứng tại chỗ, lúc này cô không biết nên làm gì, Cung Vân hất tay của cô ra, giận giữ rời đi.

Căng thẳng sau lưng, cô không cần quay đầu cũng sắp có chuyện gì xảy ra, Thương Lam cười trêu ghẹo nói vài ba câu qua loa.

"Anh thật kỳ lạ, tôi vẫn nói anh ta nhận nhầm người nhưng anh ta không tin."

"Cô tưởng tôi ngu sao?" Lam Trí nguy hiểm nắm lấy cổ của cô, hô hấp nóng rực phun vào cổ áo đang mở rộng.

Thương Lam không quen cùng người khác thân mật, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dần dần đỏ ửng, cô lặng yên lui lại hai bước, kéo dài khoảng cách với hắn.

"Sao tôi có thể nghĩ như vậy, anh đa nghi quá rồi." Cư nhiên lại bị anh ta nhìn ra.

Tính tình Thương Lam yếu đuối, đối phương hơi cương quyết một chút thì cô sẽ hạ xuống thật mềm mỏng, tuy là miệng nói không, nhưng trong lòng sẽ có dự tính khác, nói dễ nghe một chút, chính là tính khí tốt, tốt đánh cứng, khó nghe một chút, chính là khó chịu, trong ngoài một bộ dáng khác nhau.

Hơn nữa cô còn đặc biệt cố chấp, cho rằng mình quyết định mọi chuyện, nếu như không đụng đến đầu rơi máu chảy nhất định không quay đầu lại, trong lúc đó ai khuyên cũng vô dụng.

Cô đóng giả Thương Hồng nói chuyện chia tay với Cung Vân, đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn lắm, quan hệ giữa cô và Lam Trí như thế nào chứ, cùng lắm thì là bạn học cộng thêm chủ nợ, quả thật cô không có nghĩa vụ phải giải thích cho hắn.

"Học trưởng nhầm lẫn giữa em và Thương Hồng, thực sự có mượn lá gan của trời em cũng không dám lừa anh." Gương mặt Thương Lam thành khẩn, tránh nặng tìm nhẹ nói.

"Vừa rồi cô cũng đâu có nói như thế.” Ánh mắt Lam Trí hiện lên một tia lo lắng: "Các ngươi lên giường?"

"Anh nghe trộm chúng tôi nói chuyện?" Toàn thân Thương Lam chấn động, lời vừa bật ra, cô cảm thấy Lam Trí bắt đầu kỳ lạ.

"Các người đã quan hệ?" Giọng Lam Trí phát ra cực kỳ lạnh lẽo, lạnh đến kinh người.

"Không phải, anh hiểu lầm rồi." Khiếp sợ khí thế bức người của hắn, cô mở miệng giải thích.

"Chuyện đó không giống như anh nghĩ đâu."

"Cô là người đàn bà miệng toàn lời nói dối, tôi không biết câu nào từ miệng cô là thật là giả, rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả."

Rút lại lời định nói ra, trong lòng Thương Lam dâng lên một trận phẫn nộ, nếu hắn không tin cô, vậy thì cô cũng không muốn tốn nước bọt mà giải thích nữa.

Cô rút tay bị túm về, nói nhỏ.

"Lam Trí, tôi và anh cũng chỉ là bạn học cùng lớp, những thứ khác cũng không có một phân tiền nào quan hệ, đây đều là chuyện riêng của tôi, tôi cho rằng không cần phải... giải thích với anh, anh buông ra, tôi phải đi về."

Lời Thương Lam vừa nói không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, ầm một tiếng, lập tức mang lý trí của Lam Trí đốt sạch.

Làm sao mà cô đã quên mất một việc, cho tới bây giờ Lam Trí là một người chủ không phân rõ lý lẽ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.