Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 51



Một cái tát vừa rồi dường như đã tiêu hao hết sức lực của cô, cô đè xuống ủy khuất trong lòng, thở hổn hển trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

"Triển đại ca, em coi anh như anh trai, anh đối xử với em như vậy, là muốn để cho em ở đâu còn Thương Hồng ở đâu!"

Cô vừa nói vừa rơi nước mắt, giọt nước mắt lớn trong suốt rơi lên cánh tay của anh.

Đời trước ủy khuất vẫn giấu ở trong lòng rất tốt, sâu không thấy đáy, người khác nhìn không hiểu cũng không thấy, mà mùi vị trong đó chỉ cô mới hiểu, cô cũng không phải là một người thù dai, chuyện qua rồi thì sẽ cho qua.

Cô sẽ không đi oán giận, càng sẽ không đi trả thù, cô thầm nghĩ về một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, cô có thể nhường đường nhưng lại đổi lấy được gì? Là Triển Mộ được đằng chân lại lân đằng đầu! Từng bước ép sát!

Nước mắt của phụ nữ là thứ vũ khí tốt nhất đối phó với đàn ông, đối với thuyết pháp này, trước kia Triển Mộ không tin, bây giờ thì không thể không tin, nhìn những giọt nước mắt trên cánh tay, rất nóng, rất nóng, nơi đáy lòng mềm mại nhất bị đâm trúng, anh không thể chịu được lấy tay che lên lồng ngực của mình, rất đau đớn.

Trong ánh mắt lo lắng dần dần lùi bước, Triển Mộ yêu thương xoa mặt của cô, bị một cái tát này làm tức giận nhưng ngay lập tức lại tiêu tan đi không ít.

"Tin tưởng anh, lần này không có Thương Hồng, lại càng không có người khác, chỉ có em." Anh khàn giọng nói nhỏ bên tai cô. Giọng nói đục ngầu, trong đó cất giấu quá nhiều tình cảm.

Anh đã sai một lần, đã đau đớn một lần, đã hối hận một lần... Triển Mộ ôm cô thật chặt, xoay mặt cô lại, vội vàng tìm được môi của cô phủ lên.

Anh càng hôn càng sâu, nuốt lấy lưỡi của cô, nước mắt của cô, thật sự muốn chiếm đoạt cả người cô.

Được rồi được rồi! Anh sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.

"Ưm... Ưm..." Đột nhiên bị Triển Mộ hôn làm cô quên cả khóc, Thương Lam mềm nhũn đẩy cánh tay anh, phía sau lưng đập vào chốt cửa xe, đau khiến cô lập tức cau mày.

"Không được... Không được... Buông..."

Triển Mộ quấn quít lấy đầu lưỡi của cô, một tay tựa lên ghế. Cơ thể cao lớn đem cô vây hãm ở dưới thân, nụ hôn của anh dần dần trượt xuống, từ đôi môi đỏ thắm đến cần cổ trắng nõn, người dưới thân càng cầu xin, anh lại không giữ được điên cuồng.

Thương Lam rúc ở bả vai không ngừng run rẩy, áo lông thật dầy bị anh vén lên, một bàn tay lớn thon dài duỗi vào trong, càn rỡ đặt lên hai ngọn núi nho nhỏ của cô, không ngừng vuốt ve, xoa nắn.

"Tiểu Lam, cho anh." Triển Mộ cắn lỗ tai của cô, giọng nói thô ráp.

Thương Lam bi thương từ chối.

Cô không cho rằng anh có ý định hỏi cô, cho dù cô không đồng ý thì tay anh cũng không dừng lại động tác.

Giọng Thương Lam nghẹn ngào, bài xích trốn thoát chỗ anh hôn, đau khổ cầu xin.

"Triển đại ca... Em còn nhỏ, anh hãy bỏ qua cho em đi..."

Lưng dính trên cửa xe thật chặt, cô dùng sức đẩy anh ra ngoài, cúi đầu khẽ nấc.

"... Em vẫn chưa trưởng thành... Cầu xin anh..."

Dưới gương mặt đang khóc của người con gái, ngũ quan non nớt nhăn lại, trên mặt viết đầy ý không cam chịu, cô không muốn!

Dừng lại động tác dưới tay, Triển Mộ hô hấp càng ngày càng dày đặc, mắt anh đỏ ngầu nhìn cô, đang cố gắng tìm về lý trí đã đánh mất.

Đến khi lý trí trở lại, đầu óc bắt đầu nhỡ lại chuyện rõ ràng lúc nãy, bây giờ Triển Mộ mới bừng tỉnh, anh dừng lại động tác dưới tay, thở hổn hển nặng nề, liều mạng ức chế phía dưới- thứ trong cơ thể cũng muốn bắn nhanh ra ngoài.

Thở một hơi ra, anh sửa lại quần áo xộc xệch cho cô.

Nhìn anh đã làm gì, thiếu chút nữa là anh đã cưỡng ép cô rồi.

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, gương mặt tái nhợt đầy phòng bị trốn trong góc nhìn anh, cô quá gầy, cơ thể mảnh khảnh, nếu như anh muốn, anh có thể dễ dàng bẻ gẫy.

Trong mắt dậy sóng lên ý lùi bước, anh thương tiếc nhìn cô.

Làm sao anh lại không biết, cô còn nhỏ, cơ thể còn chưa nẩy nở, nhưng anh vẫn nhịn không được muốn.

Anh càn rỡ làm cô sợ hãi, chỉ thấy cô bài xích cuộn mình, né tránh bàn tay vươn ra của anh, trên khuôn mặt đều là nước mắt chưa khô.

"Là anh quá sốt ruột."

Thương Lam tức giận đẩy cánh tay xoa gò má của mình, khàn giọng lấy tiếng, nói.

"Mở cửa xe." Cửa xe sớm đã bị khóa lại, cô không thể mở ra được.

"Em phải về nhà!" Giọng nói của cô không lớn, mang theo tiếng khóc nức nở.

Gió lạnh thổi vù vù quét qua hai hàng cây bên đường xào xạc, đồng thời cái bóng đen như mực bao chùm vào trong xe, in ở trên người, không gian thu hẹp chỉ còn tiếng hít thở nồng đậm của Triển Mộ và cơ thể cao lớn của anh.

Thương Lam ôm cơ thể mình, hai mắt cảnh giác đánh giá anh, cô càng ngày càng không hiểu ý tứ của Triển Mộ, anh làm càn khiến trái tim cô đập càng nhanh, bá đạo của anh làm cô sợ, cô không hiểu... Cuối cùng anh muốn gì.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~~~~(>_<)~~~~ ho khan, ta viết mà tim đập rộn lên, ai u, vẫn là thích Triển đại ca nhất. Ta là quái vật quái vật~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.