Cuối tháng là lúc hai chị em cô và Thương Trung Tín vào thăm Thương Trung trong tù, Thương Lam lẳng lặng đi phía sau Thương Trung Tín, xuyên qua cửa thủy tinh có thể thấy mặt Thương Trung hao gầy.
Cuộc sống mấy tháng trong lao tù khiến cả người lẫn bên trong ông ta gầy đi nhiều, nhìn thấy anh trai, sẽ không giống từ trước đây khóc ròng ròng, xin phải rời khỏi, ngược lại trên mặt mang nét cười bạc bẽo, lời nói cử chỉ giống như xa cách mấy phần.
Là dạng hoàn cảnh gì mà có thể khiến cho một người vốn cao ngạo trở nên bất thường, người có cử chỉ thô tục chợt trở nên trầm mặc.
Trong lòng Thương Trung Tín đối với người em trai này đầy áy láy, ngôn ngữ mềm mỏng khuyên bảo, dùng số tiền rất lớn để khơi thông quan hệ, chỉ vì muốn em trai duy nhất trong tù soosng cuộc sống dễ chịu một chút.
Từ trong trại giam đi ra mặt trời đã lặn ở phía tây, Thương Trung Tín trầm tư một lúc, quay đầu hỏi.
"Tiểu Hồng, gần đây Triển đại ca có nói cho con biết cái gì không?"
Khuôn mặt Thương Hồng hoang mang.
"Triển đại ca không nói gì với con." Cô ta cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cũng đã rất lâu cô không chủ động liên lạc với Triển đại ca.
Thương Trung Tín trầm ngâm một lát, lúc này tài xế cũng đem xe đến.
Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng rút lui, tốc độ xe nhẹ nhàng chạy trên đường quốc lộ.
Lúc đi qua khu nhà một tầng, Thương Trung Tín theo tiềm thức chăm chú nhìn theo.
Khu nhà một tầng khu C cũ nát bị tàn phá, lấy kinh nghiệm nhiều năm của ông ta mà nói, trong vòng mười năm ở đây sẽ không phát triển gì lớn.
Thương Trung Tín nhíu mày, gương mặt ngưng trọng, rốt cuộc ông ta nghĩ như thế nào về con rể của con gái mình, lấy gía gấp đôi mua khu này không phải là buôn bán lỗ vốn.
Mấy hôm trước ông ta bác bỏ kế hoạch của Triển Mộ đưa tới, cắt bỏ hắn kinh phí, lại đánh không lại quyết tâm của anh, mấy ngày ngắn ngủi mà anh bán xe bán nhà táng gia bại sản chỉ đổi lấy 5 triệu mua khu đất với danh nghĩa riêng.
Thương Trung Tín không biết là, khu đất nghèo nàn cũ nát này trong mắt ông ta ba năm sau sẽ được chính phủ lập kế hoạch, biến thành một khu đất hàng thật giá thật.
Ngụy Vô Lan chán đến chết vùi mình trên ghế so pha ở quán PUB, ưu nhã gác chéo chân, bốn phía đều là tiếng hỗn loạn của Nhạc-rock cùng vành tai và tóc mai của nam nữ chạm vào nhau, lóe lên dưới ánh đèn, anh ta như một người đứng xem, lẳng lặng nhìn.
Trong tay kẹp điếu thuốc lá.
Anh ta đang chờ người.
"Đợi lâu." Triển Mộ mặc đồ Tây trang xuất hiện ở ghế so pha, vẻ ngoài nghiêm túc anh tuấn. Bên trong bầu không khí mơ mơ màng màng không hợp nhau.
"Thứ anh muốn." Ngụy Vô Lan lông mày chưa từng động một cái.
Vững vàng tiếp được USB rơi xuống, Triển Mộ trực tiếp cắm vào latop.
"Triển Mộ, gần đây lá gan của anh ghê ghớm thật."
Triển Mộ cũng không ngẩng đầu lên.
"Làm sao?"
"Sau lưng Thương Trung Tín đánh cắp văn kiện, khu đất kia đáng giá như thế nào mà anh mạo hiểm như vậy?"
Khu đất chỗ C kia cho anh, anh cũng không lấy, Ngụy Vô Lan thú vị quan sát bộ dạng làm việc nghiêm túc của Triển Mộ, bình thường Triển Mộ lãnh tĩnh biết tự kiềm chế cũng có lúc giống như con ngưa lao thẳng.
Đánh một chữ cuối cùng trên bàn phím, Triển Mộ đóng máy tính lại, từ trong túi lấy ra một phần văn kiện.
" 20 vạn, thù lao của cậu."
"Ít như vậy?" Ngụy Vô Lan gào to: "Vì đồ chơi này tôi suýt bị người ta tra được, cho có từng này?"
"Ngươi bị người khác tra được?" Triển Mộ không vui nhếch mi.
"Chê cười, có ai có bản lĩnh kia." Ngụy Vô Lan bất mãn dập tắt điếu thuốc trên tay.
Triển Mộ khẽ hừ một tiếng, thu thập đồ đạc xong đứng dậy.
"Sau khi chuyện thành công tôi sẽ gửi 50 vạn vào tài khoản tiết kiệm của cậu, bây giờ chỉ có như vậy."
Anh và Ngụy Vô Lan bắt đầu quan hệ hợp tác từ năm trước, tuy là còn đang là một học học sinh, nhưng không thể phủ nhận Ngụy Vô Lan ở phương diện máy tính có thiên phú kinh người.
Triển Mộ đi đén ngọn lửa màu xanh lam thì dừng bước, anh nhìn phong cảnh xa hoa lạc trụy ở phía dưới bằng nửa con mắt, văn kiện trong tay trở nên đặc biệt quan trọng.