Sau khi nhận được tin nhắn của Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm lập tức gọi một cú điện thoại qua, thế nhưng mãi vẫn không kết nối được. Rất rõ ràng, người nọ đã kéo anh vào sổ đen, vậy nên Hạ Bách Thâm không tiếp tục dùng máy liên lạc của mình gọi cho Sở Ngôn mà dùng máy của trợ lý Lâm thử gọi một lần.
Bất quá khiến Hạ Bách Thâm thất vọng chính là, điện thoại của trợ lý Lâm vừa kết nối xong đã bị Sở Ngôn trực tiếp cúp máy.
Sau khi Hạ Bách Thâm gọi vài cuộc không được, đột nhiên có một số điện thoại xa lạ gọi tới, thật sự xem Sở Ngôn là kẻ ngốc không hiểu chuyện sao? Mãi đến cuối cùng, Hạ Bách Thâm không còn cách nào khác chỉ đành gọi vào số của Hạ lão gia tử.
Trong khi phi hành vũ trụ, tín hiệu của máy liên lạc lúc tốt lúc xấu, vậy nên Hạ Bách Thâm phải gọi đến ba lần mới có thể kết nối, sau khi bên kia bắt máy anh liền trực tiếp nói với Hạ lão gia tử: “Ông nội, ông mau gọi Sở Ngôn đến, con muốn nói chuyện với cậu ấy.”
Nào ngờ Hạ lão gia tử nghe vậy cũng không có hành động gì, trái lại còn dùng ánh mắt phức tạp lạ lẫm đánh giá cháu trai mình, sau hồi lâu mới dùng ngữ điệu kỳ quái nói: “Ta không làm được, Sở Ngôn đã đi rồi, ông nội của con chỉ là một lão già xương cốt lỏng lẻo cản không được cậu ta. Bất quá A Thâm, con trước hết mau nói cho ông biết giữa hai đứa rốt cục là có chuyện gì?”
Giận đến trực tiếp xoay người rời đi?
Xem ra lần này lớn chuyện thật rồi.
Hạ Bách Thâm lập tức tỉnh táo lại, anh trước hết nhờ Hạ lão gia tử thuật lại nội dung cuộc đối thoại giữa ông và Sở Ngôn. Vừa nghe tới ‘tiền bồi thường hợp đồng’ Hạ Bách Thâm liền nheo mắt, đến khi nghe được thái độ của Hạ lão gia tử đối với Sở Ngôn cư nhiên không có chút tôn trọng nào, trái lại chỉ xem đối phương như cỗ máy sinh cháu trai cho nhà họ Hạ, khóe miệng Hạ Bách Thâm giật lên một chút, rốt cục hiểu được chuyện đã đáng sợ đến mức nào.
Đối với Sở Ngôn trước kia mà nói, cậu ta sẽ không để ý sự khinh miệt của Hạ lão gia tử đối với mình. Dù sao thứ nguyên chủ muốn chỉ là tiền, ngay cả cơ hội thành danh được tặng không cũng không cần, người như vậy không chỉ Hạ lão gia tử sẽ không tôn trọng, ngay cả Hạ Bách Thâm cũng chỉ cười nhạt khinh thường.
Thế nhưng Sở Ngôn hiện tại là một người rất cao ngạo cũng rất có cốt khí, lòng tự ái cực mạnh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại hành vi vũ nhục này. Tuy rằng bề ngoài của cậu thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, thế nhưng khi cần nguyên tắc thì một tấc không nhường, chỉ cần có người vượt qua giới hạn, lập tức chính là thiên lôi động địa hỏa, không còn đường cứu vãng.
Sau khi nghiêm túc yêu cầu Hạ lão gia tử tạm thời không nên xuất hiện, Hạ Bách Thâm cũng đã làm ra đủ loại dự định từ tốt đến xấu trong lòng. Anh vừa chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ lão gia tử trong ảnh giả lập chợt dùng biểu tình trịnh trọng hỏi: “Hai đứa rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hạ Bách Thâm nghe vậy liền sửng sốt, sau đó ngước mắt, thần tình nghiêm túc nói: “Bọn con đang tìm hiểu nhau.”
Lời nói quá mức trắng trợn này khiến Hạ lão gia tử ngơ ngẩn phúc chốc, ông theo bản năng hỏi: “Con vì sao sẽ tìm hiểu loại người lòng tham không đáy như Sở Ngôn chứ? con từ khi nào lại thích kiểu này…”
“Ông nội.” Hạ Bách Thâm dùng ngữ điệu lãnh đạm cắt lời Hạ lão gia tử, tròng mắt hẹp dài thâm thúy càng thêm đen kịt, anh nghiêm túc nhìn người thân duy nhất của mình, nói: “Vừa rồi khi ông trò chuyện với cậu ấy, ông cảm thấy rằng cậu ấy là người có lòng tham không đáy sao? Ông nội, hành vi của ông hôm nay đã khiến cho cháu cố của ông ít nhất phải ra đời trễ mất một năm. Con chưa bao giờ thích ép buộc người khác làm chuyện họ không muốn, càng sẽ không ép buộc Sở Ngôn làm chuyện cậu ấy không thoải mái. Bởi vì cậu ấy là người con yêu thích.”
Bộ dạng trang trọng nghiêm túc như đang cảnh báo này giống như một đòn nặng nề giáng vào lòng Hạ lão gia tử. Sau một hồi ngây người, ông có chút chần chờ hỏi thăm: “Con thực sự… thích cậu ta?”
Hạ Bách Thâm nghe vậy chợt nở nụ cười: “Ông không phải vẫn luôn mong muốn con và Sở Ngôn đến với nhau sao? Hiện tại mọi việc đã như ông hy vọng rồi, chẳng lẽ không tốt?”
“Thế nhưng…”
“Ông nội.” Hạ Bách Thâm lại lần nữa cắt lời Hạ lão gia tử, lúc này trên gương mặt tuấn mỹ sâu sắc của anh không có chút biểu tình nào, vô cùng bình tĩnh nhìn về hình ảnh giả lập trước mặt: “Bắt đầu từ một năm trước, hành vi tự tiện thỏa thuận hợp đồng của ông với với Sở Ngôn đã có chút quá mức rồi. Chuyện người thừa kế của Hạ gia con không quan tâm, con chỉ biết rằng cậu ấy là người duy nhất con thích trên đời này. Ông thật sự muốn tiếp tục nhúng tay, vì cháu cố của mình mà phá hỏng hết tất cả những thứ khác sao?”
Lời này nói được quá nặng, khiến Hạ lão gia tử nhất thời á khẩu không thể trả lời.
Rất nhanh, Hạ Bách Thâm liền cúp điện thoại, anh mặc dù không trực tiếp nói ra bất kỳ lời chỉ trích nào, thế nhưng chỉ như vậy cũng đã đủ khiến Hạ lão gia tử bắt đầu nghĩ lại. Vì huyết mạch của Hạ gia mấy năm nay ông thực sự đã nỗ lực rất nhiều, thế nhưng chỉ vì huyết mạch ông có thể ép cháu trai của mình làm chuyện không muốn làm sao? Như vậy thực sự đáng giá sao?
Tình cảm ông cháu và huyết mạch gia tộc, thứ trước vĩnh viễn vẫn quan trọng hơn. Thế nhưng. Thế nhưng ——
“Chí ít không thể tuyệt hậu chứ! Hạ Bách Thâm, thằng nhóc vô liêm sỉ kia, vậy mà dám gài bẫy ông nội của mày! Dám chỉ trích ông nội mày! Mày đúng là muốn tạo phản rồi!”
Giờ khắc này, trên phi thuyền tư nhân màu trắng bạc đang nhanh chóng xuyên qua từng lớp tinh vân hướng về Dương Phương tinh, bất quá ngay khi ánh sáng mỹ lệ của Dương Phương tinh vừa xuất hiện ở chân trời xa xôi, trợ lý Lâm lại nghe được Hạ Bách Thâm buông tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Trợ lý Lâm lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Bách Thâm dùng thần sắc phức tạp nhìn viên tinh cầu xinh đẹp màu đỏ ở đằng xa, một lát sau lại đứng lên, giọng điệu bình tĩnh ra lệnh: “Quay đầu, chúng ta trở lại.”
Trợ lý Lâm sửng sốt: “Cái gì?”
Hạ Bách Thâm lặp lại lần nữa: “Hủy bỏ kế hoạch trước đó, chúng ta trở về Thủ đô tinh.”
Trợ lý Lâm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy nên anh lập tức cung kính nói: “Hạ tiên sinh, lần này người phụ trách của tập đoàn RALA đã đợi chúng ta tại Dương Phương tinh suốt một ngày, hiện tại nếu như quay trở về, đối phương nhất định sẽ cho rằng chúng ta…”
“Trở về.”
Thanh âm của Hạ Bách Thâm kiên định quyết đoán, không mang theo một chút do dự nào.
Dù sao cũng đã ở chung nhiều năm, trợ lý Lâm cũng hiểu khi Boss nhà mình đã hạ quyết tâm thì không thể sửa đổi, vì vậy chỉ đành gật đầu đi về phía phòng điều khiển, chuẩn bị thông tri hạm trưởng quay đầu về Thủ đô tinh.
Tập đoàn RALA tuy rằng luôn thấp hơn Hạ thị một cái đầu, trong lúc ký hợp đồng cũng phi thường cung kính, tựa như lần này Tổng giám đốc tập đoàn RALA đã sớm đợi ở Dương Phương tinh chỉ vì muốn gặp mặt Hạ Bách Thâm. Thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Hạ thị có đủ năng lực thất hẹn với đối phương, hung hăng cho đối tác một cái tát, hơn nữa còn không cho phép người ta đánh trả.
Quả nhiên, trên đường trở về, Tổng giám đốc tập đoàn RALA liền gọi điện đến, hy vọng Hạ Bách Thâm có thể cho họ một cái công đạo. Ông đã lặn lội từ nước Mỹ đến đây, cuối cùng cứ thế bị bỏ qua, ông tuyệt đối cần một lý do hợp lý.
Kết quả sau cùng chính là, trong lần hợp tác này Hạ thị sẽ thoái nhượng 3% lợi nhuận. Kết quả này khiến trợ lý Lâm càng cúi thấp đầu hơn, trong lòng âm thầm tính toán, 3% ít nhất cũng tương đương với năm trăm triệu tinh tệ nha…
Năm trăm triệu tinh tệ, cho dù đối với Hạ thị mà nói cũng là một con số không nhỏ, thế nhưng sau khi Hạ Bách Thâm nghe được kết quả này cũng chưa từng nhíu mày một lần, trái lại vẫn cứ chống tay lên cằm, ngưng thần suy nghĩ chuyện gì đó.
Phi thuyền lại tiếp tục bay thêm vài giờ, rốt cục cũng đáp xuống Thủ đô tinh. Bất quá lần này Hạ Bách Thâm chân trước vừa đặt lên Thủ đô tinh, chân sau liền nghe được tin Sở Ngôn đã rời đi từ sớm.
Theo lý thuyết, lần này Sở Ngôn hẳn sẽ ở lại Thủ đô tinh nghỉ ngơi một tuần, sáu ngày nữa mới cần gia nhập đoàn phim. Thế nhưng ngày hôm nay, sau khi cậu rời khỏi biệt thự của Hạ Bách Thâm liền trực tiếp đến Thiên Thịnh tìm Chu Hòa Huy và trợ lý, ba người cũng khởi hành sớm đến tinh cầu điện ảnh A-17, gia nhập đoàn phim.
Khi Hạ Bách Thâm nhận được tin tức, vùng lông mày liền cau chặt, ngồi trên ghế salon mềm mại trầm mặc không nói. Chờ một lúc lâu anh mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Tinh cầu điện ảnh A-17 hình như thuộc về sở hữu của Hằng Vũ? Có thể tìm một lý do thích hợp để tôi đến dó hay không?”
Hằng Vũ là một trong ba công ty giải trí lớn nhất Hoa quốc, dưới trướng phần đông là ca sỹ, chiếm hết nửa giang san thị trường âm nhạc Hoa quốc.
Từ Ngọc Dung sắc mặt lúng túng hồi đáp: “Quan hệ giữa Hằng Vũ và Thiên Thịnh vẫn luôn không được tốt lắm…”
Hạ Bách Thâm hơi nhíu mày: “Không thể?”
Từ Ngọc Dung lập tức lắc đầu: “Có thể, Hằng Vũ nhất định sẽ cho ngài mặt mũi này.”
Hằng Vũ dám đắc tội với Thiên Thịnh nhưng sẽ không dám đắc tội Hạ thị, Hạ Bách Thâm chỉ là muốn đặt chân lên một tinh cầu điện ảnh mà thôi, đây là chuyện rất nhỏ, cơ bản sẽ không khiến Hằng Vũ có chút do dự nào.
Sau khi xác nhận ngày hôm sau có thể đáp xuống tinh cầu A-17, Hạ Bách Thâm liền cảm thấy có chút an tâm, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi Thiên Thịnh. Bất quá trùng hợp, ngay khi anh vừa rời khỏi phòng Tổng giám đốc, máy liên lạc chợt thông báo có tin nhắn tới.
Hạ Bách Thâm mở ra xem ——
/Tài khoản của quý khách vừa nhận được số tiền 100 000 000 tinh tệ vào lúc 15:28 ngày 15 tháng 3. Số tiền hiện có trong tài khoản là 123 252 235 tinh tệ – Ngân hàng Hạ Thiên/
Hạ Bách Thâm: “…”
Lại qua năm phút đồng hồ, một tin tức khác được gửi tới, trong đó chỉ có năm chữ ngắn ngủi bất quá lại đủ khiến Hạ Bách Thâm giật mình siết chặt máy liên lạc, ánh mắt sâu thẳm, môi khẽ mím, thật lâu không có động tác khác ——
/Hạ Bách Thâm, ly hôn./
Đôi mắt Hạ Bách Thâm híp lại, tầm nhìn dừng ở hai chữ cuối cùng, sắc mặt thâm trầm không chút dao động, mãi đến ba phút sau, anh đột ngột ném mạnh máy liên lạc của mình ra ngoài, chiếc máy đập mạnh vào tường vỡ vụn thành bốn năm mảnh nhỏ.
Trợ lý Lâm ở bên cạnh run sợ cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Boss nhà mình dù chỉ một chút. Áp lực kinh khủng trong nháy mắt lan tràn khắp hành lang, Hạ Bách Thâm thần sắc tối tăm nhìn máy liên lạc đã vỡ tan tành, một lúc lâu sau mới cất lên chất giọng trầm thấp từ tính: “Nói với người phụ trách của Hạ Thiên, từ giờ trở đi tôi không hy vọng tài khoản của tôi đồng bộ với máy liên lạc.”
Trợ lý Lâm lập tức gật đầu: “Vâng.”
Ngân hàng Hạ Thiên là ngân hàng đứng đầu Hoa quốc, đặc điểm lớn nhất chính là sự kết nối đồng bộ tài khoản với máy liên lạc. Chỉ cần biết một trong hai số liệu liền có thể chuyển khoản cho nhau, vô cùng tiện lợi.
Đây là dự án lớn đầu tiên Hạ Bách Thâm thực hiện sau khi tiếp nhận Hạ thị vào bốn năm trước. Tuy rằng quá trình nghe có vẻ đơn giản, thế nhưng khi đó lại bị quốc gia cản trở rất mạnh. Sau khi hoàn thành dự án này, cổ phiếu của Hạ thị lập tức tăng mạnh, ngân hàng Hạ Thiên cũng ngồi vững bảo tọa đứng đầu, không ai có thể lay động.
Cái gì gọi là vác đá đập lên chân mình, hiện tại đã biết rồi chứ?
Lúc Hạ Bách Thâm rời khỏi Thiên Thịnh, trợ lý Lâm đã giúp anh mua một cái máy liên lạc mới, cung kính đưa tới. Hạ Bách Thâm vừa nhận được máy liên lạc liền cầm lên gửi một tin nhắn, mà khi Sở Ngôn ở trên tinh cầu A-17 đọc được tin này, bên môi chợt lộ ra nụ cười giễu cợt.
/Hôm nay không ly hôn, ngày mai cũng sẽ không ly hôn, cả đời này tôi đều không đồng ý ly hôn./
/Hạ tiên sinh, có một số việc ngài có thể ngăn cản, thế nhưng có một số việc ngài vĩnh viễn không thể ngăn cản. Nói ví dụ như, từ thời khắc ngài bắt đầu nói dối tôi, cuộc hôn nhân này đã định không thể hàn gắn, việc ly hôn là ván đã đóng thuyền./