Tinh cầu điện ảnh A-17 cách Thủ đô tinh một khoảng khá xa, Sở Ngôn xuất phát từ buổi sáng, mãi đến chạng vạng mới đặt chân lên được hành tinh xa xôi này. Tất cả những kiến trúc trên tinh cầu điện ảnh A-17 đại khái đều thuộc về phong cách khoa học viễn tưởng, cũng chính là phong cách độc hữu của ba bốn trăm năm trước.
Sở Ngôn cũng không phải lần đầu tiên quay phim với bối ảnh này, lần trước quay 《Huyết chiến》 thì bối cảnh cũng không sai biệt với lần này lắm, bất quá cho dù bối cảnh thời đại là tương tự, thế nhưng nội dung lại khác hẳn. Bộ phim này từ đầu tới cuối đều xoay quanh nội dung tình cảm và dốc lòng, hoàn toàn khác với tư tưởng chủ đạo của Huyết chiến, nội dung chủ đề càng không chút dính dấp nào.
Bộ phim lần này Sở Ngôn tham gia tên 《Tinh Quang》, nội dung cũng giống tên gọi, là một bộ phim rất có phong cách văn nghệ. Bình thường mà nói, những bộ phim văn nghệ chủ yếu nhắm vào giải thưởng hàn lâm nhưng lại không có doanh thu phòng vé, vậy nên đạo diễn của bộ phim này liền nghĩ ra một ý tưởng: Mời diễn viên có độ hoan nghênh cao đến nhận vai.
Đạo diễn tìm đi tìm lại, cuối cùng tìm được bốn người. Đầu tiên là nam chính Đinh Thịnh, đây là một diễn viên tuyến đầu tiêu biểu năm ngoái vừa nhận được giải Ảnh đế Phi Thiên, cũng là một trong những nghệ sỹ tuyến đầu hot nhất hiện nay. Mà nữ chính Lâm Phỉ cũng là nữ minh tinh xếp hạng rất cao trên bảng ‘Hoa tinh rực rỡ’, dung mạo quyến rũ, vóc dáng nóng bỏng.
Người thứ ba chính là nam 2 Sở Ngôn, mặc dù thứ tự trên bảng xếp hạng của cậu thấp hơn nam nữ chính khá nhiều, bất quá độ hoan nghênh rất cao nha, ba ngày hai lần nhảy lên top 10 của bảng ‘Hoa tinh 24h’, trong vòng một năm gần đây cũng tham gia qua không ít bộ phim trứ danh, giữa các nghệ nhân tuyến đầu có thể nói là danh tiếng nổi bật.
Về phần người thứ tư, Sở Ngôn kỳ thực cũng quen biết, đó chính là Bạch Kỳ Nhiên đã lâu không gặp.
Nhắc tới cũng rất trùng hợp, buổi sáng khi Sở Ngôn chuẩn bị đi tinh cầu điện ảnh A-17 còn vừa nói chuyện điện thoại với Bạch Kỳ Nhiên xong. Trong điện thoại Sở Ngôn hết sức trịnh trọng đưa ra thỉnh cầu vay tiền với đối phương, người sau không nói nhiều trực tiếp hỏi Sở Ngôn muốn mượn bao nhiêu, khi biết con số cũng không quá nhỏ, anh ta lại sảng khoái vung tay lên cho mượn bốn mươi triệu ra ngoài.
Cũng là trong lần trò chuyện này Sở Ngôn mới biết, hóa ra Bạch Kỳ Nhiên cũng có tham gia 《Tinh Quang》, thậm chí còn nhận vai đối tượng mà nhân vật chính thầm mến —— công tử phong lưu nam 3!
Đạo diễn 《Tinh Quang》, Hàn Nhẫm Văn là lão đạo diễn phim văn nghệ trứ danh trong giới, Hàn lão suốt đời chuyên chúc quay chụp đủ loại phim tình cảm văn nghệ, từ khi chân ướt chân ráo bắt đầu vào nghề cho đến khi trở thành gương mặt hàng đầu trong giới như hiện tại, trong mảnh phim tình cảm văn nghệ ông đã đạt đến đỉnh cao không ai có thể so sánh được..
Có thể nói, chỉ cần là phim tình cảm do Hàn lão quay chụp nhất định sẽ được đề danh trong giải Kim Thịnh. Ảnh đế, Ảnh hậu ít nhất có một được đề danh, ngay cả những giải như đạo diễn xuất sắc nhất, phim nhựa xuất sắc nhất cũng có khả năng rất lớn rơi vào đoàn phim của Hàn lão.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Đinh Thịnh và Lâm Phỉ mới có thể tự hạ giá bản thân, nguyện ý dùng danh tiếng cá nhân đến nâng đỡ một bộ điện ảnh có đề tài bị lạnh nhạt như vậy. Mà Hàn lão có một thói quen cố hữu —— trước khi khai máy ông sẽ không chủ động tiết lộ tin tức của các diễn viên khác cho người trong đoàn, do đó Sở Ngôn vẫn luôn không biết hóa ra cái kẻ ‘Vừa lăng nhăng lại tự kỷ’ trong kịch bản sẽ do Bạch Kỳ Nhiên thủ diễn.
Hai người lại hàn huyên hồi lâu, Sở Ngôn liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau đó y lại tìm nhóm người Lăng Kỳ, Tống Xảo, Diệp Lăng, Nhậm Vân Dao… lần lượt mượn được ba mươi triệu tinh tệ, cộng với khoảng mười triệu tinh tệ Chu Hòa Huy hỗ trợ và tiền để dành hai mươi triệu tinh tệ trong một năm nay của chính mình. Trước khi lên phi thuyền đi tinh cầu điện ảnh, Sở Ngôn trực tiếp đem một trăm triệu tiền bồi thường hợ đồng chuyển khoản cho gã đàn ông vô sỉ kia, đồng thời cười lạnh phát ra tin tức xác định việc ly hôn.
Bị gạt tròn một năm, đó chính là tròn một năm, cơn tức giận này không có khả năng sẽ đơn giản nguôi đi.
Suốt hai đời, Sở Ngôn tổng cộng sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên y bị lừa gạt như vậy. Sở Ngôn từ nhỏ đã thông minh nhạy bén, thành tích tốt, dung mạo đẹp, tính cách cũng xởi lởi, quan trọng nhất là vô cùng am hiểu thủ đoạn giao tế. Suốt nửa năm tay, từ khi nhận được bản sao hợp đồng, Sở Ngôn vô số lần nửa đêm tỉnh lại, mất ngủ mà cầm bản hợp đồng kia ra xem —— có lúc còn sẽ cầm tờ hôn thú kia lên nhìn.
Có khuất nhục, cho dù không nói ra nhưng nó trước sau vẫn cứ tồn tại ở đó. Sở dĩ y vẫn không đồng ý chuyện Hạ Bách Thâm thay đổi giấy hôn thú nguyên nhân cũng là như thế, bởi vì cho tới hiện tại y đều không quên được cảm giác nhục nhã khi lần đầu tiên mình nhìn thấy tờ giấy hôn thú này, nguyên chủ không thèm để ý là chuyện của nguyên chủ hiện tại phần hôn thủ kia đã rơi lên người y thì chính là chuyện của y.
Nếu như nói, trước đó là hiệp ước của Hạ Bách Thâm và nguyên chủ, như vậy Sở Ngôn còn có thể hơi lý giải một chút. Thế nhưng hiện tại, Hạ Bách Thâm sau khi nhận thức y còn lừa gạt y, như vậy người bị lừa gạt không phải là nguyên chủ mà là bản thân y.
Càng buồn cười hơn chính là, y cư nhiên còn ngơ ngác tin tưởng.
Vừa nghĩ đến bộ dạng chính mình nửa đêm tỉnh giấc cầm hôn thú lên nhìn, Sở Ngôn thực sự cảm giác mình quá mức ngu xuẩn, ngu xuẩn đến khiến kẻ khác chê cười, ngu xuẩn đến y chỉ hận không thể dùng một trăm triệu tinh tệ đổi ra tiền xu, trực tiếp quăng vào mặt Hạ Bách Thâm.
Đương nhiên, đối với miếng thịt kia y vẫn là có hảo cảm, dù sao đã động lòng thích rồi cũng không có khả năng cải biến nhanh như vậy, Sở Ngôn cũng không phải một người có thể đơn giản động tình, càng không phải loại người có thể tùy tiện vong tình. Thế nhưng, hảo cảm là hảo cảm, thống hận là thống hận, cái gì gọi là vừa yêu vừa hận, Sở Ngôn hiện tại có thể cảm nhận vô cùng nhuần nhuyễn.
Giữa loại tâm lý thác loạn phức tạp này, Sở Ngôn quyết định thật nhanh, trước hết xử lý lửa giận của mình đã, về phần sau đó sẽ như thế nào đó chính là chuyện về sau. Trên thế giới còn rất nhiều người yêu thích nhau lại không đến được với nhau, ai nói đã yêu thích nhất định phải thành đôi chứ? Chí ít trong lúc cơn giận của y còn cao hơn sự yêu thích, Sở Ngôn phi thường kiên định cho rằng mình sẽ không muốn gặp lại miếng thịt kia nữa.
Bất quá có một chuyện Hạ Bách Thâm thật ra đã đoán sai, Sở Ngôn sớm chạy tới tinh cầu A-17 cũng không phải vì né tránh anh, mà là để sớm ngày đắm mình vào công việc, cọi như giải sầu.
Đoàn phim 《Tinh Quang》 cũng chỉ vừa khởi động máy hôm qua, nam chính Đinh Thịnh còn chưa có mặt, bất quá nữ chính Lâm Phỉ đã đến rồi. Bạch Kỳ Nhiên vốn dĩ cũng có thể chờ tuần sau mới đến, thế nhưng khi anh nghe nói Sở Ngôn định hôm nay trình diện liền biểu thị ngày mai mình cũng sẽ có mặt, ngồi phi thuyền vũ trụ có tốc độ nhanh nhất mà đến.
Gia nhập đoàn phim sớm có chỗ tốt cũng có chỗ xấu. Chỗ tốt đó là có thể sớm làm tốt quan hệ với nhân viên đoàn phim và những diễn viên khác, đặt cơ sở cho quá trình quay chụp sau này. Mà chỗ hỏng chính là sẽ không có lịch quay chính thức, Sở Ngôn trên cơ bản chỉ là đứng bên cạnh xem trò vui, nhìn nữ chính và những nhân vật phụ khác biểu diễn.
Sở Ngôn không chỉ đến sớm mà còn mang theo một ít điểm tâm đặc sản của Thủ đô tinh, lại để Vu Đồng Đồng đi phân phát cho các thành viên đoàn phim, y rất nhanh chóng đã gia nhập vào đoàn thể, đồng thời cũng sớm thân thiết với Hàn lão.
Sau khi trao đổi một hồi, Hàn lão cười nói: “Cậu trai trẻ lại chịu gia nhập đoàn phim sớm như vậy cũng là hiếm có, đợi ngày mai Bạch Kỳ Nhiên cũng đến rồi, hai cậu liền xác định tạo hình trước đi. Cậu và cậu Bạch cùng có mặt hiển nhiên sẽ dễ làm tạo hình hơn, dù sao chúng ta cũng là quay phim tình cảm, vả lại gút mắt ái tình của cậu và cậu Bạch là quan trọng nhất, vậy nên tạo hình của hai cậu nhất định phải đủ hài hòa lại không mất đặc trưng.”
Sở Ngôn tự nhiên hiểu ý của Hàn lão, y cũng rất tôn sùng sự cẩn thận tỉ mỉ của ông cụ này đối với tác phẩm của mình.
Sở Ngôn cười nói: “Như vậy tốt quá, đợi ngày mai anh Tiểu Bạch đến con sẽ cùng anh ấy đi xác định tạo hình, nhân vật công tử lăng nhăng đó anh Tiểu Bạch tuyệt đối có thể đảm nhận được, Hàn lão cứ yên tâm.”
Hàn lão cười gật đầu: “Quần áo bên tổ phục trang chuẩn bị cho hai cậu không ít, tôi tin trình độ của hai cậu.”
Bởi vì trước giờ luôn theo đuổi mảng văn nghệ, vậy nên phim của Hàn Nhẫm Văn hầu như không có doanh thu phòng vé đáng kể. Dù sao một bộ phim cho dù có thành tựu cao đến đâu, thu được nhiều giải thưởng hơn nữa, thế nhưng thị trường đại chúng cần nhất vẫn là tình cảm kịch liệt, đặc hiệu bắt mắt, nội dung hấp dẫn nhiều nút thắt chứ không phải kiểu ái tình văn nghệ.
Tất cả khán giả đều thừa nhận, phim điện ảnh của Hàn lão phi thường có nội hàm, thế nhưng bọn họ cũng đều cho rằng xem phim của ông quá mệt mỏi, dù sao phim văn nghệ vĩnh viễn không phải là chủ lưu đại chúng, vì vậy doanh thu phòng vé thấp cũng là chuyện có thể hiểu được.
Mà bộ phim có doanh thu cao nhất của Hàn Nhẫm Văn đã là chuyện của mười năm trước, bộ phim đó cũng đánh dấu lần đầu tiên ông thu được cúp Đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Thịnh. Mượn hiệu ứng của giải Kim Thịnh, bộ phim này lập tức đột phá ba mươi tỷ doanh thu, đến nay cũng là quán quân phòng vé của dòng phim văn nghệ Hoa quốc.
Sở Ngôn suy tư một hồi, hỏi: “Hàn lão, theo con thấy đoàn phim của mình chuẩn bị rất nhiều phục trang, chỉ là trang phục cho chị Lâm Phỉ đã có hơn bảy tám mươi bộ, chất lượng mỗi bộ tựa hồ đều rất tốt.”
Hàn lão gật đầu: “Ừ, những phục trang này đều là mời những phòng thiết kế cao cấp làm riêng, vai của Lâm Phỉ là tiểu thư nhà giàu, những thứ này không thể bạc đãi. Bất quá cậu cũng đừng lo lắng, quần áo của cậu tuy rằng bề ngoài nhìn có chút phổ thông thế nhưng mặc lên sẽ rất thoải mái, hiệu quả thị giác cũng phi thường tốt.”
Sở Ngôn nghe vậy trong lòng khẽ động, nói: “Hàn lão, nhiều phục trang như vậy hẳn là tốn không ít tiền đi?”
Hàn Nhẫm Văn cười nhẹ, nói: “Cũng không nhiều, lần này chúng ta huy động vốn đầu tư được tám mươi triệu, đóng phim mà, mấy thứ phục trang này là cơ bản nhất, trọng yếu nhất. Sở Ngôn, những loại tiền này không thể tiết kiệm, biết không? Đây là hiệu ứng hình ảnh vô cùng quan trọng.”
Sở Ngôn lập tức gật đầu nói phải.
Gặp được một vị đạo diễn chuyên nghiệp lại yêu nghề như vậy, tâm tình xấu cả ngày hôm nay của Sở Ngôn rốt cục chậm rãi tốt lên, giống như giữa trưa hè nóng nực chợt uống được một ngụm nước có gas mát lạnh, lửa giận dần dần bị tưới tắt, rốt cục cũng không tiếp tục âm thầm chửi bới tên lừa đảo vô sỉ Hạ Bách Thâm kia nữa.
Đợi đến tối, Lâm Phỉ quay xong màn cuối cùng, Sở Ngôn ở bên cạnh vẫn luôn quan sát một chút thói quen quay hình của Hàn lão. Đợi đến hôm sau khi y trở lại phim trường Bạch Kỳ Nhiên đã đến, đang đứng trước cửa phim trường không ngừng phất tay với y.
Bạch Kỳ Nhiên nói: “Sở Nghiên Nghiên, rốt cuộc có thể gặp cậu rồi, nhớ chết anh! Cậu có nhớ anh không? “
Sở Ngôn đến gần, vui vẻ quan sát người này một vòng từ trên xuống dưới, nói: “Nhớ anh? Tôi nhớ anh làm gì? Nhớ một kẽ cặn bã bỏ rơi tôi à?”
Bạch Kỳ Nhiên lập tức vô tội chớp chớp mắt, hai người vừa sóng vai đi vào phim trường vừa nói: “Tiểu Ngôn em đã hiểu lầm anh rồi, nếu thật sự là anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em đi kết hôn với vị hôn thê gì gì đó đâu. Anh thực sự rất nhớ em nha! Từ sau khi 《Cực quang》 đóng máy anh và em chưa gặp được lần nào nữa, em cũng không liên hệ với anh, thực sự là khiến anh thương tâm quá mà.”
Xem bộ dạng đùa giỡn dở hơi của Bạch Kỳ Nhiên, Sở Ngôn cũng lười để ý, chỉ vứt qua một cái trợn trắng cho đối phương rồi cất bước rời đi, Bạch Kỳ Nhiên lập tức chạy chậm đuổi theo. Đến lúc này nam 2 và nam 3 của đoàn phim 《Tinh Quang》 đều đã vào chỗ, dưới sự chỉ thị của nhân viên trang điểm bắt đầu xác định tạo hình.
Mà Sở Ngôn tự nhiên không biết, ngay lúc này, tại một khu sân bay tư nhân rộng lớn của Thủ đô tinh, một chiếc phi thuyền hắc sắc xinh đẹp đang chậm rãi cất cánh nhanh chóng lao vút vào tầng mây, xuyên qua lớp khí quyển của Thủ đô tinh, thẳng tắp hướng về phía tinh cầu điện ảnh A-17.
Chiếc phi thuyền này là chiếc có tốc độ nhanh nhất mà Hạ Bách Thâm sở hữu, từ Thủ đô tinh đến tinh cầu điện ảnh A-17 chỉ tốn vài giờ đồng hồ mà thôi.