Trần gia ở Hong Kong chủ yếu hành nghề buôn lậu, mấy năm qua theo đà phát triển của kinh tế đại lục, Trần gia bắt đầu để mắt tới khối thị trường nội địa khổng lồ này. Tống gia căn cơ ở khu vực đông bắc đại lục, có thể cung cấp đường dây buôn lậu cho Trần gia, mà Trần gia ở Hương Cảng nhiều năm, có được khá nhiều nguồn hàng cố định.
Một có đường dây, một có đầu nậu.
“Chính diện đối kháng Trần gia sẽ hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, chúng ta phải từ cửa hông từng bước một công hãm Trần gia, mối hợp tác giữa Trần gia và Tống Sở Vân là do Trần Thiên Hà dùng Trần Dư đánh đổi, giao dịch hai nhà Trần Tống cũng góp phần tăng thêm cân nặng cho địa vị của Trần Thiên Hà ở Trần gia. Chúng ta xuất phát theo hai con đường, một là phá hoại quan hệ hợp tác giữa Trần Thiên Hà và Tống Sở Vân; hai là ta ra mặt chủ động đề xuất hợp tác với một nguyên lão ở Trần gia.”
Trên bàn hội nghị cỡ nhỏ, Đường Kiêu bắt đầu phân công nhiệm vụ.
“A Tạp, ngày mốt Trần Thiên Hà có một chuyến buôn lậu ô tô từ cảng vận chuyển đi Huệ Châu, cậu hãy báo một tiếng với người của tổng cục hải quan, bán họ một tin tức, kiếm một hồi nhân tình.”
Mười ngón đan nhau trước ngực, Tô Bạch âm thầm hạ một đánh giá không tệ về Đường Kiêu, đối phó kẻ địch tương lai triệt để đả kích không hề nương tay, còn có thể thuận đường tạo chút giao tình với bạch đạo, chỉ huy tối cao của tổ chức lính đánh thuê quả nhiên không phải hư danh.
“Không thành vấn đề! Cứ giao cho em!” Đường Tạp tiêu sái hồi đáp.
“Con đường còn lại để dành ta và Tô Mặc.” Đường Kiêu nhìn sang Tô Gia.
Đường Tạp tuy ngày thường hay nói nhảm, nhưng làm chính sự ngược lại rất dứt khoát lưu loát, lĩnh nhiệm vụ xong lập tức bắt đầu triển khai với thủ hạ, trong thư phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Đường Tô.
“Tô Gia hẳn còn chuyện muốn nói.”
“Người mưu bất quá một chữ lợi, muốn đả kích thì phải đả kích cho đủ triệt để.” Tô Gia khẽ mỉm cười, “Trần gia căn cơ ở buôn lậu, buôn lậu thắng ở nguồn hàng, hai mưu kế của ngươi đều rất khá, bất quá chặt đứt luôn nguồn hàng của họ, Trần gia muốn không chết cũng khó.”
“Trần gia ở Hong Kong lịch sử lâu đời, muốn động tới nguồn hàng của họ không dễ.”
“So với Tô gia thế lực trải khắp Âu Á, ngươi cảm thấy bọn đầu nậu sẽ chọn ai?” Nhẹ nhàng buông một câu.
Đường Kiêu cau mày: “Ta biết nước phù sa không để cho ruộng người dưng, nhưng hiện giờ ngươi làm vậy chỉ càng củng cố thế lực Trần Uyên ở Tô gia.”
Đứng dậy đi qua vỗ vai Đường Kiêu, Tô Gia ý vị sâu xa nói: “Chuyện này ngươi không cần lo thay ta, nếu ta đã có thể nghĩ ra biện pháp này tự nhiên còn có thủ đoạn kế tiếp.”
“Tô Gia, ta thừa nhận ngươi rất thông minh, nhưng vẫn không thể không nhắc ngươi, ngươi từng gục ngã dưới tay Trần Uyên.” Hơn nữa còn chết hết một lần, câu sau Đường Kiêu thức thời không nói ra miệng.
Ngón tay nâng cằm nam nhân, Tô Gia nheo đôi mắt phượng, đáy mắt lướt qua vài phần âm hàn: “Cùng một sai lầm, ta sẽ không phạm phải lần thứ hai.”
Nếu không nhờ lần đó máy bay gặp sự cố, Tô Gia hiện tại có lẽ vẫn bị Trần Uyên gắt gao nắm trong tay.
Sai lầm lần trước, là thua ở chỗ không đủ nhẫn tâm diệt Trần Uyên, là bại ở chỗ y “giáo dục” đám trẻ mình nhặt về quá tốt, đứa nào cũng giở thủ đoạn y dạy năm xưa đi đối phó ngược lại y.
Từ túi áo lấy ra một tấm danh thiếp tinh xảo, Tô Gia phe phẩy trước mặt Đường Kiêu: “Trần Uyên mời ta đêm nay dùng bữa tối.”
“Ngươi muốn đi?” Tuy đã đoán được Tô Bạch sớm muộn gì cũng sẽ tiếp xúc Trần Uyên, Đường Kiêu trong lòng vẫn thập phần không thoải mái, không chỉ vì lo cho Tô Gia, có gã đàn ông nào vui nổi khi người mình thích đi dùng bữa tối với tình địch.
“Ta cũng nên gặp hắn.” Ngón tay nhẹ nhàng xoa giãn hàng mày nhíu chặt của Đường Kiêu, khiêu khích câu khóe môi, “Sao vậy, Đường tổng ghen à?”
“Chúng ta còn chưa cùng ăn tối lần nào.” Ở Hàn Xá thành phố A không tính, lần đó là cùng ăn trưa.
“Ngươi định chờ ta mở miệng hẹn ngươi?”
“Không biết đêm mai, ta có được vinh hạnh cùng ngài dùng bữa tối riêng hai người?” Lập tức đưa ra lời mời.
Đối phương cũng đã ám chỉ, thừa biết là kỹ xảo Tô Gia quen dùng để cám dỗ lòng người, nhưng nó vẫn hung hăng thọc trúng yếu huyệt của Đường Kiêu, cho dù là Tô Gia cố ý cám dỗ thì đã sao, hắn còn ước gì vị gia này mỗi ngày đều cám dỗ hắn.
“Ta thích vị trí có thể ngắm cảnh.”
“Giờ phải ra ngoài?”
“Tối nay không cần tới đón ta.” Quay lưng đi tới cửa.
“Ta phái người theo bảo vệ ngươi.”
“Không cần, ta đã tìm được vệ sĩ tốt nhất.”
Tô Bạch đi rồi, Đường Kiêu nhìn cửa thư phòng khép chặt than một tiếng: “Tô Gia, có phải ngay từ lúc ta nói với ngươi muốn lấy con chip ngươi đã bắt đầu dòm ngó Trần gia?”
Hắn mở laptop bắt đầu xử lý công việc của T, muốn theo đuổi Tô Gia phải có đủ vốn liếng để đứng bên cạnh người đó.
Vệ sĩ tốt nhất? Hừ, trên thế giới này còn ai có thể làm bodyguard tốt hơn T ta.
……
……
Hôm nay trời trong gió mát, là một ngày thích hợp vui chơi hẹn hò.
Bên ngoài cánh cổng sắt biệt thự Đường gia, đã sớm có người vì Tô Gia chuẩn bị sẵn công cụ di chuyển thay thế đôi chân, Tô Bạch từ xa liền thấy được khuôn mặt tươi cười xán lạn mấy tháng không gặp kia, Diệp Tử Ngọ vẫn sung mãn vị đạo dương quang sạch sẽ, đến gần mới phát hiện hình như đen đi một chút, xem ra mấy tháng nay bận rong ruổi chạy án bên ngoài.
“Tô lão sư!” Như một con Samoyed cỡ bự hoạt bát giang tay nghênh đón, Tô Gia liền bị hắn ôm thật chặt, lòng nhiệt tình của Diệp Tử Ngọ vẫn trước sau như một a.
Lên xe, Diệp Tử Ngọ hễ rảnh rỗi liền nhìn sang nam nhân ngồi trên ghế phó lái, đường cong nơi khóe miệng càng mở rộng thêm vài phần.
“Tuy rằng tôi biết mình anh tuấn tiêu sái, tuấn mỹ vô song, Diệp tử cậu cũng không cần nhìn tôi chằm chằm như vậy.” Khuỷu tay tỳ lên cửa kính chống cằm, Tô Gia cười ôn hòa.
“Đó là tại Tô lão sư sau khi giảm béo trở nên quá đẹp.”
“Nga, tức là hồi tôi còn mập thì quá xấu?”
“Đương nhiên không phải!” Diệp Tử Ngọ lập tức phủ nhận, cuống quýt giải thích, “Tô lão sư ú ú thì đáng yêu, gầy gầy lại rất đẹp, mặc kệ là Tô Mặc béo hay Tô Mặc ốm em đều thích.”
Tô Gia làm ra vẻ miễn cưỡng cười.
“Tô lão sư, thầy vẫn còn phiền não chuyện Trần Uyên sao?” Diệp Tử Ngọ đỗ xe ven đường, rẽ qua quốc lộ chính là một cõi hải dương xanh thẳm, lúc trước cũng ở bờ biển, hắn và Tô Mặc mập mạp ngày nào cũng vừa chạy bộ vừa tán gẫu.
Tháng ngày ấy tuy ngắn ngủi lại giản đơn, nhưng đã khiến Diệp Tử Ngọ hoài niệm suốt một mùa hè, sau đó nhờ điều tra sự cố máy bay của Tô Bạch quay lại Trung Quốc hắn lập tức chạy đến thành phố A muốn gặp Tô Mặc lần nữa, kết quả đến biệt thự núi Lạc Dương chỉ nhìn thấy Xuân Yến đang quét tước, mới hay Tô Mặc sau khi trường học nghỉ hè không lâu liền theo Đường Kiêu đi Hong Kong.
Là một phú hào gia thế trong sạch kiêm viên kim cương độc thân của châu Á, Đường Kiêu thế nào lại đồng hành cùng Tô Mặc?
Không lâu sau, tổng bộ đưa tin thẻ nhớ trong hộp đen trên máy bay của Tô Bạch bị Simon.D đánh cắp, Trần Uyên của Tô gia cũng từ châu Âu một đường thẳng tiến Hong Kong, Diệp Tử Ngọ vì thế cũng đến xứ cảng thơm này.
Hắn vốn định tìm Tô Mặc, nhưng nhiệm vụ đầy mình, nguyên bản còn đang rối rắm muốn chết, phen này thì hay, nếu những kẻ hắn cần điều tra toàn bộ đều đã ở Hong Kong hắn liền có thể thuận đường tìm Tô Mặc.
“Tôi…… tôi chỉ là không ngờ gầy đi lại gặp phải phiền phức như vậy.” Dáng vẻ vô tội nhờ nhìn gương luyện tập lâu ngày rốt cuộc cũng phát huy tác dụng, “khuôn mặt thánh thiện” này của Tô Mặc thích hợp nhất chính là trưng ra biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa phiền não như bây giờ.
Cho dù Tô Mặc có điểm tương tự Tô Bạch hồi trẻ, nhưng so với ngũ quan lạnh lùng sắc sảo của Tô Bạch, khuôn mặt Tô Mặc có vẻ thân thiện nhu hòa hơn.
Diệp Tử Ngọ hàng mày nhíu chặt, sau khi hắn đến Hong Kong liền dùng chút chức quyền chiếm được phương thức liên lạc với Tô Mặc, chỉ là nghe điện thoại xong, Diệp Tử Ngọ không ngờ nguyên nhân Tô Mặc bị Đường Kiêu đưa đi Hong Kong cư nhiên là do Tô Mặc tướng mạo giống Tô Bạch thời trẻ, Trần Uyên liền vì thế mà bám riết Tô Mặc, còn Tô Mặc vì né tránh Trần Uyên không thể không theo Đường Kiêu tới Hong Kong.
Về phần Tô Mặc làm sao quen biết Đường Kiêu, Tô Mặc qua điện thoại nói rằng em trai Tô Dịch Dương là ngôi sao của Hoàn Vũ Entertainment, sau khi tình cờ gặp được Đường Kiêu đối phương đề xuất có thể bảo hộ Tô Mặc.
“Tô lão sư, thầy theo em về Lyon ở Pháp đi, đến chừng đó Trần Uyên tuyệt đối sẽ không dám động tới một sợi tóc của thầy, em chính là cận vệ của thầy!” Thanh niên tràn đầy lòng tin vỗ ngực cam đoan.
Tô Gia bị bộ dạng khoa trương của Diệp Tử Ngọ chọc cười: “Có cậu làm cận vệ cho tôi, người nên lo lắng phải là Trần Uyên.”
“Tô lão sư, đừng nói là thầy nhận lời tên hỗn đản đó chứ? Ngàn vạn lần đừng để bị những kẻ này lừa, bọn chúng rất nguy hiểm, là một ổ rắn độc!” Không chút khách khí công kích.
“Diệp tử, tôi đã nhận lời mời của Trần Uyên,” Tô Bạch cắn cắn môi dưới, thật thà nói, “Tôi cảm thấy có lẽ bởi vì sự ra đi đột ngột của Tô Bạch khiến hắn chịu một cú sốc lớn, thấy tôi khá giống Tô Bạch nên xem tôi thành thế thân, tôi muốn giáp mặt nói rõ với hắn, trước đó cũng rất muốn, nhưng tôi có hơi sợ.”
Tô Gia ngẩng đầu nhìn Diệp Tử Ngọ, dưới ánh nắng đôi mắt như long lanh (!): “Có lẽ sau khi tôi nói chuyện với hắn xong hắn sẽ buông tha cho tôi, cậu nói có đúng không?”
Đương nhiên không, rắn độc làm sao biết nói lý, huống chi đây còn là tên điên Trần Uyên.
“Ân, Tô lão sư muốn đi cứ đi, có em đi cùng hắn sẽ không dám động tới thầy.” Nhìn vào đôi mắt thanh thuần trong sáng kia (?), Diệp Tử Ngọ không nhẫn tâm dập tắt hy vọng của Tô Mặc, nam nhân này chỉ là quá đơn giản, quá ngây ngô, nên lúc trước mới bị kẻ xấu lừa gạt thương tâm tuyệt vọng nhảy xuống biển tự sát.
“Diệp tử, cậu gặp Tô Gia chưa?”
“Gặp qua rồi, có chuyện gì?”
“Tôi và ngài ấy, giống nhau lắm sao?”
Diệp Tử Ngọ dán mắt vào mặt Tô Gia nhìn một hồi, tỏ vẻ thâm trầm nói: “Thật ra không phải giống đến thế, Tô Bạch lúc nào cũng âm âm trầm trầm, hai người chỉ tương đối giống ở đôi mắt thôi, hơn nữa Tô lão sư thầy trẻ hơn lão già Tô Bạch đó nhiều.”
Lão già —
Tô Gia cảm thấy một góc nào đó trong nội tâm bắt đầu sụp đổ, lão già! Tiểu tử thối Diệp Tử Ngọ cư nhiên nói y là lão già, cho dù y đã qua bốn mươi nhưng một chút cũng không thấy già!
“Tô lão sư, sắc mặt thầy sao lại kém thế, vẫn còn lo lắng chuyện buổi tối gặp Trần Uyên? Yên tâm đi, cứ giao cho em! Coi vậy chứ em là siêu cấp hình cảnh quốc tế nha, Trần Uyên tuyệt đối không dám động tới một ngón tay của thầy.” Hoàn toàn hiểu sai lòng người.
“Ân, cám ơn cậu, Diệp tử.” Hoàn toàn khẩu thị tâm phi.