Trùng Sinh Chi Tô Gia

Chương 38



Tô Gia sờ sờ mặt, thật không ngờ có một ngày có hai thằng nhóc đánh nhau vì mình, giờ mình có nên hút điếu thuốc uống hớp rượu ngồi ghế dựa xem kịch vui? Hay là làm ra vẻ chấn kinh xông lên khuyên ngăn “Đừng đánh, các ngươi đừng đánh nữa!” nhưng thật ra trong lòng lại reo hò “Đánh chết hắn đi!”?

——

Gần như đồng thời, Trần Uyên ánh mắt âm lãnh chống lại Đường Kiêu, nếu nói ánh mắt có thể khiến người thật sự sợ hãi, không cần nghi ngờ, Trần Uyên chính là một người chỉ cần dùng ánh mắt thôi đã có thể dọa cho đối thủ không dám nhúc nhích, nhưng trùng hợp là, loại ánh mắt giết người này Đường Kiêu sớm đã quen thuộc hơn nữa cũng chẳng nhằm nhò gì đến hắn.

Hai đại tình địch không phải lần đầu gặp mặt, thậm chí mấy tháng trước họ còn ngồi chung bàn đàm trời luận đất bắt tay hợp tác, nhưng cũng như trời trong không có vĩnh viễn, hôm nay trời đổ mưa, hôm nay bọn họ đại khái đều rất muốn một loạt đạn bắn đối phương ra một trận mưa máu.

“Trần tổng, đã lâu không gặp.” Đường Kiêu dẫn đầu xuất kích, trên thương trường luyện thành da mặt dày, đối diện tình địch cũng một bộ quân tử nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, thập phần có văn hóa.

Ánh mắt dừng lại ở thanh niên ngoại quốc tuấn tú bên cạnh Trần Uyên: “Tân sủng? Trần tổng quả là có phúc.” Ngắn ngủi hai câu nhưng lực công kích trọn vẹn, tạt nguyên chậu nước bẩn lên người Trần Uyên.

Trong mắt ẩn ẩn bùng lửa giận, Trần Uyên lạnh lùng liếc Đường Kiêu ngoài cười trong không cười, tầm mắt chuyển hướng Tô Bạch, hỏa nhiệt nơi đáy mắt có thể đốt người thành tro.

“Ta rất nhớ ngài.”

“Vậy sao, ta cũng rất nhớ ngươi.” Tô Gia thản nhiên mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh như giếng cổ.

Tiến lên một bước, Trần Uyên đẩy cánh tay ôm eo Tô Gia của Đường Kiêu ra, Đường Kiêu vung tay hất ngược lại Trần Uyên, Trần Uyên lập tức một quyền đấm tới, Đường Kiêu không thể không buông Tô Bạch ứng phó thế công quá mức đột ngột của Trần Uyên, Trần Uyên mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo âm độc rất có phong phạm của Tô Gia, bất quá Đường Kiêu cũng không phải ăn chay, tuy rằng dáng dấp nhân sĩ thượng lưu giày da Âu phục nhưng hễ động thủ liền đậm phong cách thực chiến, từng quyền nổi gió.

Hai lão đại mạc danh kỳ diệu đóng phim bạo lực, phần lớn quan khách đều giữ thái độ đứng một bên làm người qua đường, chỉ có người của Trần gia rối rắm không biết nên làm gì, bất luận Đường Kiêu hay Trần Uyên đều là người bọn họ không thể đắc tội, nhưng nơi này dù sao cũng là linh đường, thế nào lại đột nhiên ẩu đả.

Tô Gia sờ sờ mặt, thật không ngờ có một ngày có hai thằng nhóc đánh nhau vì mình, giờ mình có nên hút điếu thuốc uống hớp rượu ngồi ghế dựa xem kịch vui? Hay là làm ra vẻ chấn kinh xông lên khuyên ngăn “Đừng đánh, các ngươi đừng đánh nữa!” nhưng thật ra trong lòng lại reo hò “Đánh chết hắn đi!”?

Cảm giác được có người vẫn luôn kín đáo quan sát mình, Tô Gia theo đường nhìn trông qua, ánh mắt rơi trên thân người nọ, y mím đôi môi mỏng: “Tiểu Hải, nhìn thấy ân nhân dưỡng dục ngươi, không định chào hỏi một tiếng sao?”

Thanh niên bỗng dưng trố mắt, như gặp phải quỷ quái gắt gao trừng Tô Bạch, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nặn ra được một chữ.

Không thể nào, không thể nào……

Tô Bạch đã chết, sao có thể sống lại? Người này ắt hẳn chỉ là tướng mạo giống Tô Bạch, hoặc giả được ai đó âm thầm chiếu theo ngữ khí nói chuyện của Tô Bạch mà huấn luyện thôi, không phải Tô Bạch, không phải!

Cho dù tự nhủ như thế, Tiểu Hải chẳng qua vì tò mò về Tô Mặc nên đi theo Trần Uyên, giờ lại bắt đầu bồn chồn, giống như trước kia khi hắn đứng trước mặt Tô Bạch Tô Gia, khẩn trương, bất an.

“Đủ rồi, hai người các ngươi!” Tô Gia lạnh lùng khiển trách một tiếng, bước lên đẩy trái đẩy phải tách hai nam nhân đang đánh đấm túi bụi, bây giờ không phải lúc thi đấu quyền anh.

Đường Kiêu kéo kéo cà vạt, vệ sĩ bên người lập tức tiến lên chỉnh chu lại bộ vest cho lão đại, y phục thượng hạng chính là có ưu điểm này, phủi bụi xong liền thẳng tắp tiêu sái như cũ, một phút trước còn đang lăn xả, Đường lão đại nháy mắt biến thân thành kim lĩnh cấp cao, vẻ tao nhã lịch lãm kia Tô Gia nhìn mà muốn xé áo Đường Kiêu nện hai quyền.

Bên kia Trần Uyên cũng nhanh chóng khôi phục lãnh khốc, Tiểu Hải hậu tri hậu giác tiến lên xem Trần Uyên có bị thương không, đối phương tỏ vẻ lạnh nhạt đẩy hắn ra.

“Vẫn không ngoan như vậy, ta có cho ngươi động thủ đánh người sao?” Tô Gia liếc nhìn Trần Uyên.

“Tô Gia, xin lỗi.” Cúi đầu, ngay trước mặt đại chúng.

Tiểu Hải âm thầm siết tay, lại thế nữa, giọng điệu bề trên y như đúc, thái độ cao ngạo y như đúc, trước kia là Tô Bạch, hiện tại là ai?

Trần ca của hắn, tại sao phải chịu nhục như vậy?

“Ngươi tưởng ngươi là ai, dám ăn nói kiểu đó với Trần ca?” Hừ lạnh một tiếng, hắn rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, cơn xúc động lần này một nửa xuất phát từ bảo hộ Trần Uyên, một nửa vì hắn cố gắng thoát khỏi ánh nhìn sắc bén của nam nhân tên Tô Mặc, hắn không phải sợ hãi, sao lại phải sợ hãi?

“Nói hay lắm, ta cũng muốn biết ngươi tưởng ngươi là ai, ta và Trần Uyên nói chuyện đến phiên ngươi chen vào?” Cười lạnh một tiếng, Tô Bạch đột nhiên sấn tới một bước bất ngờ vung tay tát lên mặt thanh niên.

“Ngươi dám — A!”

Còn chưa nói xong lại tiếp một bạt tai, một bạt tai chưa đủ, Tô Gia một cước không hề lưu tình đá vào bụng Tiểu Hải, đối phương chật vật khuỵu xuống đất, ánh mắt dữ tợn hung hăng trừng Tô Bạch.

“Tiểu Hải.” Trần Uyên chỉ thản nhiên nhìn Tiểu Hải té ngã, mang theo vài phần cảnh cáo.

“Trần ca, hắn căn bản không phải Tô Bạch.” Ôm bụng, Tiểu Hải cắn chặt môi dưới, cả người tức giận đến phát run, lại có chút ủy khuất.

“Tiểu Hải!” Trần Uyên lớn tiếng lặp lại một lần nữa.

Một bên vệ sĩ vội đi qua dìu Tiểu Hải đứng lên. Như bị kích thích, Tiểu Hải dùng sức một tay xô đẩy người dìu hắn: “Cút đi! Thứ cặn bã các ngươi đừng chạm vào ta!”

“Một tên điếm cả ngàn người cưỡi cả vạn người đè cũng bày đặt giả thanh cao?” Đạm mạc nhìn đứa trẻ mình từng thu dưỡng, Tô Gia cũng không ngần ngại ánh mắt của người ngoài, hoặc giả có thể nói là cố ý trước mặt Trần Uyên, người khiến Tiểu Hải phản bội y, vạch trần vết sẹo cũ của con rắn độc này.

Thân thể Tiểu Hải bỗng nhiên cứng đờ, xung quanh phảng phất có vô số ánh mắt tụ trên người hắn, không dám nhìn tới biểu tình Trần Uyên, ngực như bị ai đó róc đi một mảng thịt trống hoác đến lợi hại, toàn thân không ngừng run rẩy, có bi phẫn, có oán hận, nhưng càng nhiều là hoảng sợ và không dám tin.

“Câm miệng! Ngươi nói bậy cái gì!” Không thể nào, không thể nào, Tô Bạch đã chết, không ai biết quá khứ của hắn, kẻ này chỉ đang dựng chuyện, đúng, kẻ này chỉ đang dựng chuyện mà thôi.

Từng hơi từng hơi thở hổn hển, Tiểu Hải không biết bây giờ mình có bao nhiêu bàng hoàng bất an.

Đường Kiêu nháy mắt với người bên cạnh, vài gã vệ sĩ bắt đầu “mời” khách ra ngoài, Trần Tam thấy thế cũng phụ sơ tán quần chúng, cửa vừa khép, linh đường chỉ còn lại người của hai phe Đường Kiêu và Trần Uyên, không nên nghe những chuyện không nên biết là tốt nhất, đám người Trần Tam đã sớm di cư sang phòng lân cận chờ đợi, lão Trần trúng gió cũng bị Trần Dư đẩy đi.

“Tiểu Hải, chẳng lẽ ngươi quên gia rồi? Không sao, ta có thể làm ngươi nhớ lại, năm đó ngươi phạm lỗi ở nhà lão Ngô, bị một đám đàn ông khi dễ, gia thấy ngươi đáng thương như búp bê vải rách rưới mới mở lời bảo lão Ngô tha cho ngươi, ngươi liền như một con chó quỳ xuống trước mặt ta van xin ta cứu ngươi, còn nhớ lúc ấy ngươi đã nói gì không?” Tô Bạch chậm rãi kể từng câu từng chữ.

Tiểu Hải bịt tai lắc đầu: “Ngươi nói bậy, ngươi bịa đặt lung tung!”

“Trần ca, em không có, là hắn thêu dệt……” Tiểu Hải hoang mang nhìn Trần Uyên sắc mặt băng giá.

“Ngươi lại quên nữa rồi, vậy để gia nói thay ngươi, ngươi nói ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta, chỉ cần ta cứu ngươi, ngươi sẽ làm chó theo ta cả đời, hảo hảo báo đáp ta.” Ánh mắt lạnh buốt nhìn thanh niên đã sắp không chống đỡ nổi thân thể, Tô Gia ôn hòa cười, “Ta cứu ngươi, cho ngươi đến ngôi trường tốt nhất, cho ngươi học thầy cô giỏi nhất, cho ngươi tiền mua những thứ ngươi muốn, thậm chí còn đắc tội lão Ngô giết đám cầm thú cưỡng hiếp ngươi năm xưa.”

“Tiểu Hải, giờ đã nhớ ra gia chưa?”

“Không được nói nữa, không được nói nữa!” Gào lên một tiếng, Tiểu Hải đột nhiên đánh về phía nam nhân, Trần Uyên trầm mặt chắn trước Tô Bạch một tay đẩy Tiểu Hải.

“Ta cứu ngươi ra khỏi địa ngục, đổi lại ngươi báo đáp ta như thế?” Ném một câu cuối cùng, Tô Gia cười lạnh xoay người bỏ đi, Đường Kiêu liếc nhìn Trần Uyên và Tiểu Hải, rồi nhanh nhẹn theo sau.

Ngay lúc họ vừa ra khỏi cổng, trong tòa nhà bỗng dưng vang lên hai tiếng súng.

Tô Bạch thân thể thoáng cương một chút, lẳng lặng đi dưới mưa to, bị xối ướt cũng không phát giác, Đường Kiêu không nói câu nào sánh bước bên nam nhân, vài vệ sĩ canh chừng xa xa không có mệnh lệnh cũng không dám tiến tới.

Nước mưa lạnh lẽo từ đỉnh đầu chảy xuống gương mặt, phảng phất như đang rơi lệ.

“Ha ha –” Đi đến ven đường Tô Bạch dừng lại, tầm mắt không biết lạc ở nơi nào, như lẩm bẩm một mình, lại như đang nói với Đường Kiêu.

“Thẻ nhớ trong hộp đen trên máy bay, hai ngày trước ta đã nhờ người đưa tới chỗ Trần Uyên, không phải nguyên nhân thời tiết gì cả, mà là trên máy bay có đặt bom.”

“Trần Uyên không ngốc, hắn có lẽ đã biết là ai cố ý cài bom trên chuyến bay của ta.”

“Tiểu Hải là một trong ba đứa bé ta mang về dưỡng dục, Trần Uyên biết Tiểu Hải giết ta nên hôm nay dẫn Tiểu Hải đến đây, nực cười thay, Tiểu Hải giết ta thật ra là vì Trần Uyên.”

“Cho dù là một con chó nuôi mười mấy năm cũng sẽ có cảm tình, huống chi là con người, ta thà năm đó chết dưới súng kẻ thù chứ không phải dưới tay người do chính mình vun bồi nhiều năm như vậy, lý do ma quỷ, tình yêu chó má.”

Mưa tấp vào mặt, có chút rát, có chút đau, Tô Gia dường như cảm thấy thập phần buồn cười, cười to hai tiếng: “Cuối cùng ta vẫn phải từng bước từng bước thu thập đám trẻ ta nuôi lớn.”

Đường Kiêu cởi áo khoác phủ lên người nam nhân, hắn nắm tay Tô Bạch, lạnh lẽo đến quá phận.

“Về thôi.”

Ôm nam nhân, Đường Kiêu mang người lên xe, toàn thân cả hai đều ướt sũng.

Điểm tốt nhất của ô tô dài chính là nội thất xe và ghế lái được ngăn cách không nhìn thấy nhau, Đường Kiêu cởi y phục bị ướt ra, hắn nhìn qua nam nhân còn lại trong xe.

Tô Bạch hoàn toàn không phản ứng ngồi trên băng ghế, áo sơ mi trắng dính sát vào da lộ ra phong cảnh như ẩn như hiện, môi mím chặt, tóc ướt sũng, trên mặt chưa khô nước mưa, đột nhiên khiến nam nhân luôn mạnh mẽ đến bất khả xâm phạm này có vài phần yếu đuối, Đường Kiêu không hiểu sao lại trỗi lên một cỗ tình tố mang tên đau lòng.

Suy cho cùng, chẳng qua cũng là một con người bằng xương bằng thịt biết đau biết xót mà thôi.

“Nghe nói một người vào thời điểm yếu đuối thường dễ bị công hãm nhất, Tô Bạch, ta muốn hôn ngươi.” Xích lõa nửa thân trên, Đường Kiêu bán quỳ bên cạnh nam nhân, hai tay bắt lấy cánh tay Tô Bạch, cách lớp sơmi ướt đẫm băng lãnh, sức nóng bốc lửa dưới lòng bàn tay kia khiến người khó có thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.