Trùng Sinh Chi Tô Gia

Chương 40



“Ngươi có kế sách nhất tiễn song điêu, ta cũng có chiêu giương đông kích tây.” Nam nhân chớp chớp mắt, ẩn giấu vài phần giảo hoạt, “Chê cơm chiên ta làm? Nếu là Trần Uyên tuyệt đối sẽ không chút do dự ăn hết toàn bộ.”

—–

Hong Kong bốn giờ sáng, Berlin chín giờ tối.

“Edward, ba ngày sau mở hội nghị ở Tây Âu, báo với các thanh viên quan trọng ở châu Âu phải tham dự.”

Cúp máy, Đường Kiêu mặc áo ngủ ra khỏi thư phòng, tắt đèn khóa cửa, đi qua hành lang, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, đèn đầu giường ngủ đang sáng, trên chiếc giường rộng lớn ngoài một tấm chăn có vẻ bừa bộn ra không một bóng người.

Nam nhân còn ngủ say lúc Đường Kiêu rời phòng giờ đang tùy ý khoác chiếc áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, trong tay là một ly rượu vừa rót, bất quá xem ra Tô Bạch chẳng mấy có hứng uống rượu, chỉ cầm trong tay.

“Ta đánh thức ngươi?” Đường Kiêu đi qua, ngữ điệu ôn nhu lại thân mật kia nếu như để Đường Tạp nghe được phỏng chừng sẽ lớn tiếng hò hét, T nhà hắn xưa nay thiết thủ vô tình lý trí quá độ cư nhiên cũng có ngày lộ ra thần thái sủng nịch, hoàn hoàn toàn toàn là hai thái cực, hoặc rất vô tình, hoặc đột nhiên rất dụng tình.

Có lẽ Đường Tạp sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể tiếp thu sự thật lão đại nhà hắn đã chính thức rơi vào bể tình.

Về phần bản thân Đường Kiêu, hắn trước giờ cũng không biết rơi vào bể tình lại khiến người trầm luân mà cảm thấy tuyệt vời đến vậy, ít nhất hiện tại khi hắn bắt gặp Tô Bạch mặc áo ngủ lười biếng ngồi trên sô pha trong phòng, khung cảnh ấy mang đến cảm giác ấm áp vô hạn, cho dù thời gian cứ thế dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này, hắn cũng không có gì tiếc nuối.

“Ta đói.” Bụng rỗng uống rượu không có lợi, Tô Gia nhấp hai ngụm nhỏ liền buông ly.

Tuy rằng Tô Bạch nói rất tự nhiên uyển chuyển, Đường Kiêu vẫn nghe ra được chân tướng che đậy bên dưới lời của nam nhân, Tô Bạch bị đói mới tỉnh, bất quá đối phương nói như vậy làm Đường Kiêu bỗng dưng cũng thấy hơi đói.

Trận chiến kịch liệt trên xe cơ hồ tiêu hao toàn bộ tinh lực của hai người, cả buổi chiều không có ăn cơm liền song song ngã xuống giường ôm nhau ngủ, giữa khuya đói bụng là chuyện bình thường.

Đường Kiêu xắn tay áo lên: “Ta đi xem dưới bếp còn gì có thể cho vào chảo không.”

“Ngươi tự động thủ?” Ai đó hoài nghi liếc sang.

Trong tủ lạnh còn một ít nguyên liệu nấu ăn đơn giản, Đường Kiêu ngồi xuống chọn vài thứ nhìn tương đối tươi, Tô Bạch khoanh tay trước ngực nhìn nam nhân ôm đống rau dưa và thịt vào bếp, y cũng theo sau đứng tựa ngay cửa buồng, Đường Kiêu vặn vòi nước bắt đầu rửa, động tác thành thạo hoàn toàn không giống lần đầu nấu ăn.

“Nhìn không ra ngươi còn là mẫu đàn ông của gia đình.” Tô Gia ban đầu tưởng Đường Kiêu chỉ cố ý thể hiện trước mặt y, bây giờ xem ra không phải như vậy.

“Rảnh rỗi ở nhà không muốn ra ngoài ăn, lâu lâu cũng tự mình động thủ thử làm một bữa, may là khiếu lắc chảo của ta không tệ, trước mắt chưa từng có tiền án làm cháy nhà bếp, hiện tại tay nghề tuy không thể sánh với siêu đầu bếp, nhưng cũng không đến nỗi khó nuốt.” Đường Kiêu rửa rau củ xong bỏ lên thớt, cầm dao liền xắt, “Trời còn quá sớm, người làm không ở đây, chỉ đành mong ngươi thông cảm.”

Tô Gia đứng một bên quan sát một hồi, Đường Kiêu động tác thuần thục sạch sẽ lưu loát, hệt như tác phong của nam nhân phảng phất một loại vị đạo khoái đao trảm loạn ma, y xem đi xem lại, đột nhiên nổi hứng muốn thử.

“Để ta giúp một tay.” Xắn tay áo lên, Tô Gia vào bếp. Trung thành với tôn chỉ “quân tử xa nhà bếp”, mấy chục năm trong quá khứ y chưa từng đặt chân tới phòng bếp nửa bước, cho dù sau khi trùng sinh bắt đầu một cuộc sống mới, cũng có Xuân Yến nấu cơm cho y.

Đường Kiêu hoài nghi nhìn nam nhân, cười nói: “Ngươi ra ngoài ngồi đợi một lát, ta làm xong ngay thôi.”

“Thế nào, cảm thấy ta không giúp được?” Trước đó không lâu vừa mới “thất thân”, Tô Gia trừng ai kia đang cầm dao, bước qua không chút khách sáo đẩy đối phương khỏi thớt, đoạt hung khí trong tay Đường Kiêu, chỉ vào củ khoai tây đã xắt được một nửa trên thớt, “Xắt thành khối thôi chứ gì?”

Biết vị gia này lại lên cơn kích thích, Đường Kiêu thức thời nhường vị trí của mình ngoan ngoãn lùi sang một bên chỉ đạo Tô Bạch.

“Đúng, khoai tây chỉ cần xắt thành khối là được.”

Sự thật chứng minh, người chơi súng giỏi không nhất định có thể chế tạo súng ống, còn Tô Gia đao thuật không tồi cũng không hẳn biết dùng dao. Đối diện đống khoai tây bị phân thây thảm liệt lớn nhỏ không đều, Đường Kiêu chỉ có thể trái lương tâm dựng ngón cái với Tô Gia. Ai dè Tô Bạch ngược lại càng thêm phấn khích, tàn nhẫn băm vằm các loại nguyên liệu xong, bảo Đường Kiêu dạy mình chiên cơm.

“Rót dầu vào…… Khụ, hình như rót hơi nhiều rồi.” Nguyên bình dầu ăn rót có một phần ba thôi.

“Rót trở ra không phải xong ngay sao?” Tô Gia nghiêng chảo trực tiếp đổ dầu dư xuống bồn rửa chén, Đường Kiêu khóe miệng bắt đầu run rẩy.

“Sau đó thêm……” Đường Kiêu đang định tiếp tục chỉ đạo, bên kia gia đã thập phần mất kiên nhẫn, cho toàn bộ nguyên liệu đã xắt vào trong nồi rốt ráo xào lên.

“Ta biết rồi, ném vào xào chín là xong, ngươi nghĩ ta ngay cả chuyện này cũng không biết à?” Tô Gia có xem qua trên TV, tuy rằng những gì đọng lại trong trí nhớ của y chỉ có một màn là bếp trưởng đổ hết nguyên liệu vào chảo.

Đường Kiêu trầm mặc nhìn Tô Bạch trút cả thìa canh muối vào chảo, lại lỡ tay rót hơi nhiều dấm và xì dầu, đợi một đống cơm chiên đen sì rời chảo, Tô Gia đưa đĩa cơm chiên đầy vung cho Đường Kiêu, trưng ra một nụ cười ôn nhu ngọt ngào: “Đây là ta cố ý làm riêng cho ngươi, ngàn vạn lần không được bỏ mứa.”

Chuông cửa vang lên, Tô Bạch cầm khăn lau lau tay: “Đồ ăn ngoài của ta có rồi, ngươi từ từ mà dùng.” Xoay người liền rời bếp.

Lặng lẽ nhận đĩa cơm, Đường Kiêu giờ đã hiểu Tô Bạch cố ý chơi hắn, trả thù chuyện trong xe hồi chiều? Hắn chỉ có thể âm thầm cười khổ.

Bưng “cơm chiên tình yêu hiệu Tô Gia” đến phòng khách, vị gia nào đó đang cầm hộp đồ ăn ngoài ngồi trên sô pha ngoắc hắn qua.

“Cho ngươi này.” Tô Bạch xé bao đũa, ngoài một đôi đũa ra bên trong còn có một con chip.

“Ta hầu như mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi, nhưng không biết ngươi lúc nào tiếp xúc với Simon.” Khom người nhận con chip, Đường Kiêu nhìn thoáng qua liền nắm trong tay, “Cám ơn.”

“Giao dịch cũ chấm dứt, hợp tác mới bắt đầu.” Hai chân bắt chéo, nam nhân tùy ý dựa vào sô pha, bên trong cổ áo hơi rộng mở có thể thấy được bờ ngực lấm tấm vết hôn.

Đường Kiêu ngồi đối diện nam nhân, cơm chiên khét lẹt đặt trên bàn, khóe miệng cong lên: “Ta nghĩ sau khi chúng ta đã tiến thêm một bước liền có thể tín nhiệm nhau hơn nữa.”

“Nghĩ nhiều quá không tốt, đừng nói là ngươi cảm thấy ta nhất thời sơ ý lên giường với ngươi, thì nhất định phải như liệt nữ cả đời nép bên người ngươi, đòi ngươi chịu trách nhiệm?” Tô Bạch buồn cười châm chọc.

“Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”

“Ta không cần.”

“Vậy chúng ta bàn chuyện hợp tác.”

“Này thì được.”

“Trần Uyên không ngốc, hắn rất nhanh sẽ có hành động.” Đường Kiêu cầm thìa, do dự có nên nếm thử cơm chiên tình yêu của Tô Gia hay không, cũng không biết ăn rồi có bị độc chết hay không.

“Ngươi có kế sách nhất tiễn song điêu, ta cũng có chiêu giương đông kích tây.” Nam nhân chớp chớp mắt, ẩn giấu vài phần giảo hoạt, “Chê cơm chiên ta làm? Nếu là Trần Uyên tuyệt đối sẽ không chút do dự ăn hết toàn bộ.”

Đáy mắt lướt qua một tia phẫn nộ, Đường Kiêu ngốn một thìa cơm, không đến nỗi nào, kỳ thực trừ có chút nặng mùi ra cũng không quá khó ăn, hắn diện vô biểu tình nuốt xuống, còn có thể lấy Trần Uyên ra đùa chứng tỏ Tô Bạch đã điều tiết tâm lý ổn định, thừa biết đối phương cố ý khích mình, hắn vẫn một lòng vì nghĩa không chùn bước.

“Hương vị quả thật không tệ.” Đường Kiêu đưa ra lời khen nhiệt tình dành cho Tô Bạch, “Mọi thứ của ngươi ta đều thích.”

Kiềm nén xung động một cước đạp ngay bản mặt nịnh nọt của Đường Kiêu, Tô Gia ác ý phản kích một câu: “Kỹ thuật của ngươi chẳng ra sao cả.”

“Chúng ta có thể luyện tập nhiều hơn, một bên tâm tình, một bên bàn hợp tác, tăng cường giao lưu và hiểu biết lẫn nhau.” Đề tài dần dà phát triển theo hướng đêm khuya thiếu nhi không nên học hỏi.

“Ba ngày sau đi Berlin.” Biện pháp ứng phó tốt nhất không phải phản kích mà là xoay người bỏ đi, Tô Gia ăn no rồi tùy tay mở tủ lạnh lấy một lon bia đi lên lầu, thuận tiện hảo tâm nhắc nhở Đường Kiêu, “Nhớ ăn cho hết, không được lãng phí lương thực.”

Đường Kiêu nheo mắt nhìn theo bóng lưng nam nhân biến mất sau đầu thang, Tô Bạch ban nãy ở trong phòng làm hai hớp Whisky, bây giờ lại uống bia, họ Đường nào đó khóe miệng giương lên, hắn nhanh nhảu cúi đầu gió cuốn mây tan chén sạch “cơm độc dược hiệu Tô Gia”, phỏng chừng lúc này có người do uống cồn hỗn hợp đã say ngã trên giường rồi.

……

……

Trời sáng hẳn, Tô Gia mặt lạnh từ trên lầu đi xuống.

“Chậc, Tô lão sư, hôm nay còn có thể đi đứng a, có cần nghỉ ngơi thêm một lát?” Đường Tạp ở trong phòng khách từ sớm, ngồi chéo chân chế nhạo nhìn nam nhân.

Tô Bạch thập phần “ôn hòa” mỉm cười với Đường Tạp: “Hôm nay bàn kinh doanh với Trần gia, cậu đi.”

“Tại sao?” Khóe miệng méo xệch, Đường Tạp tỏ vẻ không bằng lòng, “Chuyện làm ăn của Trần gia vẫn luôn do lão đại phụ trách.”

“Hôm nay hắn không thể ra ngoài.” Ngồi xuống sô pha, đầy tớ ở một bên nhanh nhẹn dâng lên cà phê thơm phức vừa pha.

Đường Tạp một câu “tại sao” còn chưa hỏi ra đã nhìn thấy đáp án, Đường Kiêu Đường lão đại khóe miệng bầm xanh tiêu sái đi xuống, đêm qua không cẩn thận sập bẫy “uống hỗn hợp rượu” của Tô Gia, ăn sạch cơm tình yêu độc dược đã đành, sau đó chạy lên lầu, đón tiếp hắn không phải một Tô Bạch đã xụi lơ trên giường chờ hắn yêu thương, mà là một Tô Gia ăn uống no say có sức đánh người.

“Lão đại, lại bị mèo quào sao?” Đường Tạp nhịn cười.

Đường Kiêu trừng gã em họ đang nghẹn cười nghẹn đến đau khổ, nghiêm giọng ra lệnh: “Hôm nay cậu theo Tô Mặc tới Trần gia.”

Đường Tạp xụ mặt bắt đầu phát biểu linh tinh, chẳng hạn “Vợ chồng hai người đánh nhau cũng đừng vạ lây cả cá trong chậu” gì đó.

Đường Kiêu trực tiếp đi tới bên cạnh Tô Bạch ngồi xuống, dán vào tai nam nhân nhỏ giọng thủ thỉ: “Cho dù đóng kịch cũng không cần dùng sức vậy chứ, ba hôm nữa ta còn phải đi gặp bộ hạ.”

“Mượn kem che khuyết điểm của Anna.” Tô Gia vươn ngón trỏ nựng nựng chiếc cằm kiên nghị của nam nhân.

“Không bằng ngươi thơm ta một cái, hiệu quả nhất định còn tốt hơn kem che khuyết điểm.” Mỉm cười cúi đầu hôn ngón tay đối phương.

Triệt để bị xem như không khí, Đường Tạp chịu hết nổi, nhảy dựng khỏi sô pha: “Làm ơn đi, mới sáng sớm hai người thu liễm một chút có được không, mắt tôi sắp đui luôn rồi!” Ồn ào tháo chạy ra ngoài.

“Lần sau hẵng tính.” Đẩy Đường Kiêu đang dựa tới, Tô Bạch xoay người đi theo Đường Tạp.

Anna từ túi xách tay bới ra một thỏi kem che khuyết điểm huơ huơ trước mặt Đường Kiêu, đá lông nheo cười nói: “Đường tổng, kem che khuyết điểm nè, có cần không?”

Đường Kiêu bất đắc dĩ trừng Anna, quay đầu, sau đó ôm bụng chạy lên lầu, so với kem che khuyết điểm, bây giờ hắn cần một bác sĩ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.