Trùng Sinh Chi Tô Gia

Chương 59



… Cũng may thể lực hắn xưa nay không tệ, bằng không đổi lại là người khác phỏng chừng không tài nào thỏa mãn vị gia này.

Người khác? Đường Kiêu lập tức phủi bay ý niệm kia, người khác chạm đến một ngón tay của Tô Gia thôi hắn cũng sẽ chết chìm trong giấm.

—–

Ngoại trừ mấy ngày đầu thuộc hạ của Diệp Tử Ngọ ôm vài phần cảnh giác và địch ý với Tô Gia, sau đó thái độ của họ dù không tính là nhiệt tình nhưng cũng không liên quan tới địch ý, đừng thấy Diệp tử đôi khi khờ khờ khạo khạo mà lầm, có thể ngồi lên vị trí hiện tại không chỉ dựa vào bối cảnh phức tạp thâm hậu, còn nhờ năng lực nổi trội của bản thân hắn.

Có Tô Bạch bên người, Diệp tử rất khẳng khái hào phóng tự móc hầu bao mời các đồng nghiệp dọc đường cùng tạm trú trong khách sạn xa hoa, hình cảnh quốc tế tiền lương không thấp, nhưng cũng không cao đến mức có thể hưởng thụ phục vụ tôn quý mà không chút đau lòng, đại khái là vì lý do này, mọi người cũng không tiện làm khó dễ Tô Bạch.

Phòng của Diệp Tử Ngọ và Tô Bạch có thang máy riêng, trang bị cả quản gia, đầu bếp, tài xế và người hầu tư nhân. Nhằm mục đích khiến họ Tô kia được sinh hoạt thoải mái và đảm bảo vấn đề an toàn, ngoài cửa lúc nào cũng có hai gã vệ sĩ canh gác, về phần có tác dụng giám sát hay không Tô Bạch cũng không biết.

Giữa trưa Diệp tử lại ra ngoài, tuy rằng Diệp tử rất hy vọng Tô Bạch đi theo, bất quá rõ ràng là, Tô Gia không thích cuộc sống bôn ba tứ xứ, bèn mỉm cười tiễn bước Diệp tử, còn mình dưới sự hộ tống của vệ sĩ đi xuống phòng tập thể thao rèn luyện một chút, nghỉ ngơi chốc lát lại tới hồ bơi tư nhân, những khoản chi phí này đương nhiên tính riêng, y đương nhiên cũng không ngại cho Diệp Tử Ngọ nhận hóa đơn.

So với tiêu tiền mình, phung phí tiền người cảm giác luôn đặc biệt đặc biệt sảng khoái.

Vệ sĩ bị cưỡng chế không cho vào hồ bơi, Tô Gia chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen, hai chân vừa nhún lấy đà, thân hình giữa không trung vẽ nên một đường cong ưu mỹ, như tiên cá nhảy vào hồ nước trong vắt thấu đáy, làm bắn lên một loạt bọt nước. Ở dưới nước lặn một hồi, ngay lúc người bên ngoài âm thầm lo lắng liệu có xảy ra chuyện gì chăng, nam nhân kia lại trồi lên mặt nước, cách nơi vừa nhảy xuống rất xa.

Hai tay từ hai bên má vuốt ra sau đầu, khuôn mặt được nước trong rửa qua dị thường sạch sẽ, không bị sợi tóc nào che khuất, ngũ quan thanh lãnh mà sắc sảo, đôi môi ướt át dưới ánh đèn nhu hòa thoạt trông ngon miệng như thạch trái cây, nam nhân hít sâu một hơi lại lặn xuống nước, nhìn từ xa chỉ có thể thấy một thân ảnh mơ hồ nơi đáy nước, giống tiên cá, càng giống thủy yêu.

Bơi tới bơi lui mấy vòng, Tô Bạch mới chậm rãi ngoi lên mặt nước, không có trực tiếp về phòng tắm hay nằm ghế xếp ven hồ, y chỉ ghé bên thành hồ úp mặt vào cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh đèn ấm áp rọi lên tấm lưng trần nuột nà, từng giọt từng giọt nước từ đuôi tóc ướt sũng nhỏ xuống, hồn nhiên nô đùa tranh nhau liếm lưng nam nhân, có lẽ còn muốn tiếp tục chảy xuống phía dưới thêm chút nữa, bất quá cuối cùng chúng đều phải hòa vào bể nước, thầm lặng quấn quýt quanh thân thể nam nhân.

Gần đây rèn luyện chẳng ra sao, thể lực giảm sút rõ rệt, mới bơi vài vòng đã thở hổn hển. Tô Gia không khỏi ảo não, đang chuẩn bị lên bờ uống ly nước nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục, trong nước đột nhiên có người bắt lấy chân y kéo toàn thân y xuống.

Tõm—

Nhất thời không kịp đề phòng, Tô Bạch bị ghìm xuống nước, y theo bản năng lập tức mở mắt, nắm đấm vung tới bóng đen trong nước, đáng chết, từ lúc nào có người lẻn vào, lại còn phục kích ngay trong hồ bơi, y cư nhiên nửa điểm cũng không phát giác.

Trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, nam nhân nín thở ở trong nước triền đấu với đối phương. Người nọ hiển nhiên là một cao thủ, kinh nghiệm mười phần, trong nước nhìn không rõ diện mạo đối phương, chỉ là khoảnh khắc kẻ đánh lén kia một phát véo mông y, Tô Gia linh quang chợt lóe, lập tức nổi giận, nếu không phải đang ở dưới nước y thật muốn phóng thanh mắng xối xả.

Cuối cùng trước khi Tô Bạch thiếu oxy mà chết, kẻ tập kích ôm eo nam nhân bơi lên trên, theo bọt nước văng tứ tung, hai người bởi vì cận chiến mà dán sát nhau đồng thời trồi lên mặt nước.

Hô hấp chưa thông liền không tài nào nói chuyện, Tô Gia một tay phất tới mặt đối phương, một bên quát: “Đường……” Chữ sau chưa kịp bật ra khỏi miệng.

Không hề né tránh, sững sững bất động trúng một cái tát, ai đó liền ấn gáy Tô Bạch phủ lên, dùng miệng mình gắt gao bịt miệng nam nhân. Như mãnh thú nguyên thủy nhất bá đạo cướp đoạt tất cả, đầu lưỡi như mũi kiếm bén nhọn cắm vào trong miệng Tô Gia, mang đến một nụ hôn sâu cuồng loạn như vũ bão.

Đường Kiêu cảm thấy mình sắp điên rồi, hắn đã bị Tô Bạch tàn nhẫn lại lãnh khốc này triệt để bức điên rồi! Trước giờ chưa từng có người hay vật gì mà hắn chiếm không được; nhưng giờ xuất hiện một thứ, hắn có được lại căn bản không thể nắm chắc trong tay. Tô Bạch chính là như vậy, trước khi chưa chạm tới Tô Bạch hắn cũng biết rõ nam nhân này là loại thuốc phiện đáng sợ nhất trên đời, hấp dẫn trí mạng lại cường liệt nguy hiểm.

Còn không bằng ngay từ đầu chỉ ở xa xa mà nhìn mà ngắm, vẫn tốt hơn bây giờ đã triệt để nghiện, vĩnh viễn không thể buông bỏ.

Quả thật không cai được, có tức giận, có oán hận đến đâu, thảy đều tan biến không còn trong giây phút hắn nhìn thấy nam nhân. Không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể biểu đạt tâm tình phức tạp của hắn lúc này, cả trái tim cũng đang run rẩy, chỉ nhìn thấy Tô Bạch thôi hắn liền vô pháp áp chế cơn run, đáy lòng có một ngọn lửa đáng sợ mang tên dục vọng điên cuồng thiêu đốt, mãi đến khi cái tát kia chân chân thực thực đáp bên má hắn, hắn lại muốn cười ra tiếng, đây mới là Tô Bạch Tô Gia mà hắn quen thuộc. (Đường Đường có tiềm năng M =.+)

Chậm rãi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Đường Kiêu tham lam nhìn người trước mặt, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ bảo hắn từ bỏ nam nhân này? Đó là tuyệt đối không thể.

Nước, từ trên trán chảy xuống mi, treo lơ lửng sắp rơi, cuối cùng vỡ vụn ngay lúc nam nhân bỗng nhiên mở mắt.

Bị hôn đến thiếu chút nữa nghẹt thở, Tô Gia trừng mắt nhìn Đường Kiêu đột nhiên xuất hiện trước mặt, bờ ngực theo hô hấp mà kịch liệt phập phồng, phân không rõ là nhịp tim ai kích thích ai, ai trấn an ai, giữa một mảnh yên tĩnh, hai mắt y chuyên chú nhìn hắn, hơi thở dần ổn định, nhịp tim dần vững vàng.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt má Tô Bạch, động tác cẩn thận như đang chạm vào một món đồ cổ tinh xảo dễ vỡ, Đường Kiêu đáy mắt u lam ánh lên ý cười nồng đậm, câu khóe môi: “Nhớ ta không?”

“Muốn giết ngươi.” Ngón trỏ dùng sức ấn lên khuôn ngực rắn chắc của Đường Kiêu, chọt chọt, lại vẽ vòng tròn.

“Được chết trong tay ngươi là giấc mộng của đời ta, địa điểm tốt nhất là trên giường.” Bàn tay không an phận luồn ra sau thắt lưng mềm dẻo của nam nhân mơn trớn, Đường Kiêu trên người còn mặc áo quần đầy đủ, như đang trình diễn ảo thuật từ trong nước mò ra một lọ tinh dầu, cầm trong tay huơ huơ trước Tô Bạch, “Mùi dâu tây.”

Nếu không nhờ khuôn mặt điển trai đến quá phận của Đường Kiêu, động tác này đổi lại là bất cứ người nào khác liền thành tiếp thị viên chính tông, bất quá hiện tại hắn cũng coi như đang đi tiếp thị, tiếp thị bản thân hắn.

Lẳng lặng nhìn Đường Kiêu hồi lâu, Tô Gia ngả người dựa ra sau, hai tay giang rộng khoát lên thành hồ, hơi mím môi, khóe mắt ẩn ẩn ý cười.

Đã dâng tới cửa, không phiêu thì uổng phí.

Nước trong hồ nhiệt độ ổn định, ngâm lâu cũng không thấy khó chịu, thỉnh thoảng có vài giọt nước theo động tác của hai nam nhân trong hồ mà bắn lên thành hồ.

Ngửa đầu hít nhẹ một hơi, hai tay Tô Gia như có như không vuốt ve tấm lưng rộng của Đường Kiêu, đột nhiên, nam nhân vẫn luôn ở dưới nước cánh tay dùng sức ôm Tô Bạch trồi lên mặt nước, giây trước còn ngâm trong nước giây sau Tô Gia đã được đẩy lên bờ ngồi, cặp chân trắng nõn thon dài hữu lực lại trong tư thế dạng ra.

Tư thế này xưa nay tuyệt không phải loại tư thế văn nhã gì, chỉ là phối với cặp mắt sắc muốn khống chế mọi thứ của Tô Bạch, lại thấu lộ vị đạo cấm dục không thể vấy bẩn.

Phun một ngụm nước sang bên cạnh, Đường Kiêu vẫy mạnh đầu, hai tay nắm mắt cá chân nam nhân, đoạn, cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy dục vọng của đối phương, đây gần như là khúc dạo đầu bắt buộc phải có mỗi lần họ chung giường.

Tùy tiện lên giường với người khác hắn có thể trực tiếp vào đề, nhưng với vị gia này, không hầu hạ đối phương thư thái trước thì đừng hòng chạm đến một ngón tay của Tô Bạch, chỉ là khi đã yêu một người đến tận tâm can xương tủy, ngay cả quá trình hạ mình phục vụ đối phương cũng có vẻ đặc biệt tuyệt vời.

Đường Kiêu thích hình ảnh nam nhân thủy chung cao cao tại thượng này mất đi lý trí in lại trong đáy mắt mình, cho dù chỉ mất một tia lý trí thôi cũng đủ để hắn hoài niệm thật lâu, Tô Bạch lúc động tình vành tai sẽ ửng hồng, quang mang trong mắt cũng sẽ không còn lạnh lùng nghiêm cẩn như bình thường, mà phủ kín một lớp sương mong manh, cư nhiên tạo nên ảo giác y có vài phần yếu đuối.

Cũng chỉ là ảo giác.

Theo động tác thành thạo của Đường Kiêu, nam nhân hai chân giẫm lên vai đối phương, gan bàn chân nhẵn nhụi thoắt mạnh thoắt nhẹ cọ cọ bờ vai, lồng ngực lẫn cổ Đường Kiêu, nếu không nhờ Đường Kiêu kiên cường, hắn thậm chí tin rằng chỉ cần Tô Gia tùy tiện đạp nhẹ ngực hắn hai phát, hắn cũng có thể lên đỉnh.

Có lẽ tương lai khi họ đều già nua chuyện ấy không làm nổi nữa, thử áp dụng cách này xem sao.

Nghĩ quá xa, ngay tại một khắc thả hồn của Đường Kiêu, Tô Bạch nhấp môi phát ra một tiếng rên ngắn ngủi mà kích tình, khoang miệng hắn lập tức tràn ngập hương vị của đối phương.

Cao trào qua đi thân thể như dây cung vừa tiễn gót mũi tên nhọn, từng chút từng chút một thả lỏng, lần nào thỏa mãn xong thân thể cũng mềm nhũn như bùn, Tô Gia hai tay tì hai bên để mình từ từ nằm xuống, một bóng đen bỗng dưng xuất hiện phía trên, y lười biếng ngước mắt: “Đừng đè lên người ta.”

Đường Kiêu sủng nịch mỉm cười, tư thế Tô Bạch không thích nhất là nằm trên giường bị hắn đè, tư thế thích nhất là ngồi trên người hắn, nhưng nam nhân này lại quá lười căn bản không chịu nhúc nhích gì cả, cũng may thể lực hắn xưa nay không tệ, bằng không đổi lại là người khác phỏng chừng không tài nào thỏa mãn vị gia này.

Người khác? Đường Kiêu lập tức phủi bay ý niệm kia, người khác chạm đến một ngón tay của Tô Gia thôi hắn cũng sẽ chết chìm trong giấm.

Cúi đầu, Đường Kiêu mân mê hôn môi ai đó đã mơ màng buồn ngủ không muốn động đậy, bọn họ thích những nụ hôn sâu kịch liệt mang ý vị của chinh phục, cũng thích những nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu, hắn ngậm cả môi dưới của Tô Bạch, cứ như vậy đối phương sẽ không thể khép miệng lại, mà hắn còn có thể thỉnh thoảng trêu đùa đầu lưỡi của Tô Gia.

Thừa dịp Tô Bạch nằm bất động chưa khôi phục thể lực, Đường Kiêu vươn tay vơ lấy lọ tinh dầu mùi dâu tây ở một bên, tùy tiện trút nửa lọ vào lòng bàn tay, toàn bộ thoa loạn lên bụng nam nhân, bàn tay thấm tinh dầu dùng lực đạo thích hợp mát xa phần bụng cùng phía dưới của Tô Bạch, cảm giác thoải mái dẫn dụ nam nhân chủ động tách hai chân.

Ngoại trừ lần đầu Đường Kiêu nôn nóng cường ngạnh thượng Tô Bạch, những lần sau đó không phải thể lực cùng não lực song hành, ý tưởng của Đường Kiêu chỉ đơn giản như vậy, hầu hạ cho Tô Bạch triệt triệt để để thoải mái, khiến nam nhân này không quên được sự ôn nhu chu đáo của mình.

Đã nói, con người có thể bỏ thuốc bỏ rượu, nhưng khó bỏ được thói quen.

Ngón tay trên cặp mông thập phần đàn hồi liên tục xoa ấn, từng li từng tí từ ngoài vào trong, nhưng thủy chung chỉ bồi hồi bên huyệt khẩu không chịu đi vào, mãi đến khi bị Tô Bạch đạp một cước lên ngực, Đường Kiêu mới nhịn cười nạp một ngón tay, giống như vặn lửa nhỏ từ từ nấu cháo, từ hạt kê và nước trong ban đầu dần nồng nàn thành một mảnh tình dục quánh đặc.

“Nhanh lên……” Có đôi khi sự ân cần thái quá của Đường Kiêu làm Tô Bạch nổi đóa.

Như để trấn an nam nhân đã mất kiên nhẫn, Đường Kiêu hai tay bế Tô Bạch kéo xuống nước một lần nữa, nương theo sức nổi của nước, hắn có thể thoải mái cố định hai chân nam nhân bên hông mình, mặt đối mặt nhìn nhau, hạ thân dưới nước lại gắt gao dung hợp.

Đây cũng là khoảng cách giữa họ, khi xa khi gần, thoạt nhìn chặt chẽ tương liên nhưng thủy chung không thể chân chính trói buộc cùng một chỗ.

Trán nhẹ nhàng thiếp vào trán đối phương, Đường Kiêu nỉ non một câu: “Ta yêu ngươi……”

Theo sau vô số lần tỏ tình bằng thanh âm trầm thấp gợi cảm, hắn ôm chặt thân thể nam nhân, đâm vào, bên tai vang lên tiếng Tô Bạch vì đau đớn mà hít khí, chân thật mà hung mãnh.

Cõi mềm mại ấy đang gắt gao bao phủ hắn, từng chút từng chút mở ra mặc cho hắn xâm nhập mặc cho hắn thảo phạt rong ruổi, nháy mắt, trong ngực bị một loại tình tố rót đầy đến sắp tràn ra, kìm lòng không đậu một lần lại một lần gọi tên người yêu: “Tô Bạch, Tô Bạch……”

Nhục thể va chạm kéo theo rung động trên mặt nước, phách phách mấy hồi lại từng làn từng làn sóng đánh vào bờ hồ tung tóe vô số bọt nước, tiếng rên rỉ thở dốc trầm thấp tràn ngập trong không khí vấn vương vô tận.

Trút bỏ quần áo, hai nam nhân như mãnh thú nguyên thủy đắm chìm trong khoái cảm do tình ái mang đến. Hung hăng lay động thân thể đối phương, Đường Kiêu sau khi chút ôn nhu ban đầu qua đi, triệt để bộc lộ dã tính của sói, dường như muốn vùi dập cho Tô Bạch tan vỡ, ra sức xỏ xuyên, mỗi một lần đều nhắm ngay điểm nhạy cảm nhất của nam nhân, vừa chuẩn vừa độc mà xung kích.

“A ân –” Kiệt lực thở dốc, dưới kích thích quá mạnh, Tô Gia nhịn không được nhíu mày, hai tay trả thù rạch ra mười vệt đỏ dài ngoằng trên lưng Đường Kiêu, lý trí quả thực sắp bị Đường Kiêu đính bay rồi.

Mà thứ Đường Kiêu muốn chính là hiệu quả này, hắn muốn Tô Bạch hoàn toàn trầm luân trong tình ái của hai người họ, chỉ có hai người họ, chỉ cần hai người họ.

Duy trì luật động chín cạn một sâu tốc độ đều đều, tay hắn lại mò tới tiểu Tô Bạch đã hơi ngẩng đầu, kích thích song song khiến nam nhân dần dần không thể khống chế chính mình, đứt quãng rên rỉ, tiếng rên êm tai mà động tình không ngừng phân tán theo khóe miệng, Đường Kiêu được cổ vũ càng thêm hăng hái, thừa thắng xông lên.

“Đủ rồi…… Dừng lại…… A…… Ngươi, ngươi là đồ…. Ân a!” Khoái cảm cực hạn rốt cuộc công phá phòng tuyến của Tô Gia.

Vương bát đản Đường Kiêu ngươi chết chắc rồi!

Nhìn người trước mặt bị làm đến hồ đồ mất kiểm soát bản thân, Đường Kiêu trong lòng thầm đắc ý, lâu lâu cũng nên cho hắn phiêu gia một lần chứ nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.