Sau tân niên, chi nhánh bên kia của Tô ký khai trương, lúc này sinh viên còn đang nghỉ, tình hình kinh doanh của cửa hàng bên này khá vắng vẻ, Tô Kiến Quân vì đi đứng bất tiện nên ở lại đây, trong khoảng thời gian này mình ông có thể đối phó với công việc của quán cũ được. Lý Đạt Phát và Tô Trân cùng tới của hàng mới hỗ trợ. Hai có gái mới tuyển đợt cuối năm trước cũng đã chính thức vào làm, Lưu Hà khá ổn trọng thì được phân công tới cửa hàng cũ giúp Tô Kiến Quân, Từ Quyên ở lại của hàng mới làm việc. Trước khi khai trương chi nhánh này, Tô Thần để tranh được nhiều nguồn khách đã cho in một ít tờ rơi quảng cáo đem phát ở các tòa nhà thương nghiệp gần đó, mấy ngày đầu chỉ bán được vài suất cơm, việc kinh doanh thưa thớt đến nỗi khiến mọi người đều nản. Song sau đó, vì món ăn hương vị ngon, giá cả lại hợp lí, khách quen ngày càng nhiều, tiếng tăm của Tô ký ngày càng lan xa, sau đó một thời gian ngắn, việc kinh doanh ngày càng tốt, thời điểm ăn trưa, trong quán luôn kín chỗ, điện thoại gọi cơm mang tới nơi cũng vang liên tục. Vừa chạy việc trong bếp vừa chạy việc đưa cơm, Tô Thần thật không lo hết, cho dù có Lý Đạt Phát hỗ trợ cũng không xong, thường xuyên có khách cằn nhằn vì mang cơm tới muộn. Tô Thần cũng chịu, đành ra chợ lao động tuyển hai người chuyên đưa cơm, tiền lương tính theo thời gian, lúc này tình hình mới đỡ căng.
Bất quá, có điều này khiến Tô Thần thực phiền muộn, đó là tòa thương vụ bên cạnh chi nhánh té ra là trụ sở chính của Hoàn Vũ quốc tế tại Bắc Kinh. Kết quả lúc Tô Thần tới phát tờ rơi đã đụng phải cái đinh to tướng, bị bảo vệ chặn ngay ở cửa, nói rằng bọn họ có căn tin riêng rồi, không cần đặt cơm ngoài. Vì thế Tô Thần bé nhỏ há hốc mồm, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn thần tài trước mặt mà chảy nước miếng, không có biện pháp kiếm được đồng nào từ trên người lão cả.
Nhắc đến Hoàn Vũ quốc tế sẽ khiến Tô Thần nhớ tới người cậu mới gặp một lần kia – Sở Thiên Dương. Con cá sấu bự của thương giới ngày sau kia không khiến Tô Thần xa lạ. Kiếp trước vì có liên quan tới công tác, Tô Thần đã từng đọc những câu chuyện về con cá sấu này, trong đó đề cập tới lịch sử làm giàu của gia tộc họ Sở, xem xong không ai không cảm thán.
Tổ tiên Sở gia là một vị thám hoa thời tiền Thanh, sau khi triều Thanh sụp đổ liền trôi dạt tới Bắc Mỹ, dựa vào sản nghiệp mang theo mà lập nghiệp kinh doanh, sau đó trở thành gia tộc thương nghiệp nổi tiếng trong giới Hoa kiều. Tới đời ông nội của Sở Thiên Dương là Sở Hùng thì danh tiếng Sở thị đã lên đến đỉnh cao nhất. Sở Hùng là kỳ tài kinh doanh, đã khéo léo chỉnh hợp lại cơ nghiệp tổ tiên, một tay sáng lập Hoàn Vũ quốc tế. Mà Sở Lâu – cha Sở Thiên Dương lại không có hứng thú với kinh doanh, Sở lão gia tử cugx thật thất vọng vì đứa con độc nhất này, từ lúc Sở Lâu 20 mươi tuổi thi vào nhạc viện đã áp dụng chế độ nuôi thả (aka cậu muốn làm gì thì làm). Đợi đến lúc Sở Thiên Dương ra đời, Sở Hùng liền cướp về bên người tự tay chuyên tâm nuôi dạy đứa cháu này. Sở Thiên Dương cũng không khiến ông thất vọng, tư chất thông minnh, chăm chỉ hiếu học. 18 tuổi, cầm 1000USD Sở Hùng đưa, tới phố Wall hoạt động, trong mấy tháng ngắn ngủi kiếm được số tiền đầu đời là 100 vạn. Sau đó anh hợp tác với bạn đại học sáng lập một công ty mậu dịch, làm việc ở phương tây nhưng vẫn theo dõi thái độ của Trung Quốc, Sở Thiên Dương làm ngược, lợi dụng làn gió đổi mới của Trung Quốc kiếm được một món lời to. Hai mươi tuổi chính thức tiếp nhận tập đoàn Hoàn Vũ, kết hợp với công ty mậu dịch kia, sáng lập ra Hoàn Vũ quốc tế, trụ sở chính lập tại thủ đô Bắc Kinh - Trung Quốc.
Đối với nhân vật như vậy, Tô Thần thật ao ước, người đàn ông nào chẳng mong muốn có được thành tựu như Sở Thiên Dương, thế nhưng cậu cũng tỉnh táo mà hiểu rằng, cậu căn bản không làm được. Mặt ngoài nhìn vào mà nói, Sở Thiên Dương dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, thế nhưng, nếu sau lưng không có tập đoàn Hoàn Vũ chống đỡ, sự nghiệp của anh không có khả năng phát triển thuận lợi như vậy, mỗi ngành nghiệp đều tồn tại một số qui tắc, người có khả năng có thể cứ thế mà tiến vui vui vẻ vẻ, người không đua nổi chỉ đành tình nguyện cô đơn quạnh quẽ.
“Anh Thần, ngây người cái gì a?” Từ Quyên xua xua tay trước mặt Tô Thần, sau đó đưa tới trước mặt cậu một tờ yêu cầu, “Sườn xào chua ngọt, mai khô nhồi thịt, rau xào, trứng xào cà chua, bàn số 16 muốn mang về, phiền anh Thần làm 5 phần mang về nhé.”
“Đồ sẵn có bán hết rồi à?”
“Vâng, bàn khách này là hai chị gái từ tòa nhà kia ra, ban đầu chỉ gọi sườn xào chua ngọt, thế mà vài miếng liền ăn sạch, nhìn không ra nhé, người gầy mà ăn nhiều thế chứ.”
“Anh nói thật nha, em ăn cũng không ít đâu.”
“Cũng tại anh làm ngon quá thôi.” Từ Quyên lè lưỡi.
Tô Thần lắc đầu, cô nhóc này!
Hoàn Vũ quốc tế tầng 19, phòng chủ tịch.
Sở Thiên Dương đnag chăm chú nhìn kế hoạch, thư kí Sheena gõ gõ cửa, “Tổng giám đốc, hôm nay đầu bếp căn tin xin nghỉ, tôi mua một phần cơm bên ngoài cho anh.”
“Ừ” Sở Thiên Dương gật đầu, “Cứ để đó”.
Sheena đi khỏi, Sở Thiên Dương bỏ kính, hơi mệt mỏi nhắm mắt, sau đó nới cổ áo, anh thực sự không có tâm trạng ăn uống, mở hộp đồ ăn, sườn xào chua ngọt, mai khô nhồi thịt, đều là món anh thích. Những người bên cạnh anh đều biết, vị tổng giám đốc nói năng thận trọng này là một động vật ăn thịt không hơn. Cơm canh vẫn còn ấm, Sở Thiên Dương gắp một miếng sườn gặm gặm, thịt nấu vừa đủ độ, thơm nồng mà mềm ngon, vị có vẻ ngon hơn nhiều so với đồ ăn căn tin, không khỏi hứng thú ăn uống lên cao.
Phòng làm việc của thư kí sát vách, bốn mỹ nữ giỏi giang đang tranh phần sườn xào cuối cùng.
“Alise, không phải chị đang muốn ăn uống điều độ à? Calo trong thịt lơn cao lắm đó.”
“Từ hôm nay, chị quyết định trở lại vòng tay ôm ấp của mỹ thực.”
“Nói thật, Sheena, mấy món này chị mua ở đâu? So với căn tin thì ngon hơn nhiều á.”
“Hình như là Tô ký bên cạnh thì phải, chị tưởng là một quán cơm nhỏ, không ngờ ngon như vậy. Hơn nữa,” Sheena trợn mắt, “Ông chủ nhỏ nhìn rất được nha.”
Tô Thần đang quét rác thì hắt hơi một cái, nghi hoặc xoa xoa mũi, lại sờ sờ trán, bị cảm? Không nóng a.