Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 37: Bổn Vương quyến rũ hắn. Xem ai bại trước! (2)



Hai người một đi quyến rũ, một bị quyến rũ vừa ăn vừa nói chuyện, nói hết trời trăng mây gió. Tiêu Vĩnh Thụy ngày càng hoảng rồi, tại sao hắn không có chút biến sắc hay thất thố gì hết? Tại sao?


Cậu càng hoài nghi năng lực của mình. Một vạt áo không được liền cởi tiếp một vạt! Tiêu Vĩnh Thụy thầm nhủ.


Bữa tối này đối với Tiêu Vĩnh Thụy và Hàn Trạch đúng thật gian nan.


Tiêu Vĩnh Thụy vì nghĩa diệt thân, tuy câu thành ngữ không phải ý như vậy nhưng vẫn có thể dùng như vậy. Hoàng huynh Tiêu Vĩnh Ngôn mà nghe được chắc chắn sẽ khóc ròng vì sự cẩu thả khi dùng từ của cậu. Tiêu Vĩnh Thụy giả bộ ăn lẩu nên thật nóng, liền "hạ" luôn vạt áo bên kìa. Hai khỏa anh đào lộ ra, gặp không khí hơi lạnh nên dựng đứng lên. Hàn Trạch bị cậu "chơi" cho một trận mà muốn chảy máu mũi, cơ thể Tiêu Vĩnh Thụy thật sự rất mê người. Hàn Trạch nhịn không được liên tưởng lung tung, liên tưởng xong lại nhìn xuống hạ thân của mình trồi lên một đống như túp lều, mất mặt bi ai vô cùng. Nói thật, bữa tối này hắn không ăn cũng no, sức hấp dẫn này muốn nghiền áp hắn điên mất thôi.


"Mau mặc áo vào, đừng để bị cảm." Hàn Trạch chính nhân quân tử không thể nhìn nổi bèn nói. Tiêu Vĩnh Thụy cảm thấy sức quyến rũ của bản thân thật phi phàm, vui vui vẻ vẻ nói "Để tôi ăn xong đã rồi mặc đồ sau."


Một lát sau, Hàn Trạch ăn "bữa tiệc thẩm mỹ cơ thể" xong thì Tiêu Vĩnh Thụy cũng ăn xong, cậu đứng dậy dọn dẹp. Lúc quay người lại ai ngờ lại đạp trúng tà áo, chân này đạp chân kia liền ngã sấp mặt xuống sàn.


"Rầm!"


Hàn Trạch bên kia cũng hoảng hốt, hỏi "Tiêu Vĩnh Thụy, cậu bị sao vậy?" Nhưng vừa nói hết câu, Tiêu Vĩnh Thụy đã lồm cồm bò dậy, quay lưng ra đằng sau. Hàn Trạch chỉ thấy tấm lưng, Tiêu Vĩnh Thụy gãi đầu, không mảy may hay biết cái áo tắm của mình đã rời khỏi thân thể của mình từ lúc nào, trên người không một mảnh vải.


"Không sao đâu, bị té chút thôi..." Tiêu Vĩnh Thụy vừa nói vừa đứng dậy, hoàn hảo là Hàn Trạch bên kia nhìn không sót cái gì ở đằng sau, thắt lưng nhỏ mềm, bờ vai nhỏ nhắn, cặp mông rất có thịt còn hơi cong ra, cặp đùi tinh xảo không một vết sẹo. Hàn Trạch nghẹn cứng người, chỗ hạ thân hắn như muốn nổ tung, trong đầu chỉ muốn đè Tiêu Vĩnh Thụy ra mà "đưa đẩy".


Tiêu Vĩnh Thụy phát hiện áo tắm biến mắt, cậu xoay người định nhặt cái áo tắm lên bỗng thấy bản thân mình trần truồng trong màn hình điện thoại. Cậu đơ người ba giây, mặt mày đỏ muốn bốc khói, hoảng hốt la lên như thiếu nữ bị cường bạo. Hàn Trạch thấy được liền nhanh tay tắt máy, không quên nhắn lại lời xin lỗi, vô cùng thân sĩ. Nhắn xong, hắn đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh tự giải tỏa. Tiêu Vĩnh Thụy đúng là ăn hiếp hắn mà. Trong suốt quá trình, đầu Hàn Trạch chỉ nghĩ đến hình ảnh khi nãy, thiếu niên ngây thơ để lộ ra hai khỏa anh đào hồng nhạt, vô tình quyến rũ hắn muốn điên lên, lại bị vấp tà áo té trước mặt hắn, cái gì nên thấy đều thấy hết. Hắn giải tỏa khi nhớ đến hình ảnh cuối cùng, Tiêu Vĩnh Thụy bị té đau nên nước mắt trào ra, hai má ửng hồng còn ngại ngùng la lên, thật sự rất mê mẩn.


Quay lại phía Tiêu Vĩnh Thụy, cậu quả thật có hơi rươm rướm nước mắt do bị té đau, còn hoảng hốt la lên. Giờ cậu đang ăn mặc chỉnh chu, ngồi trên giường ngẩn người, hai má vẫn chưa hết đỏ. Lần này cậu đúng là thắng thảm mà. Đọc đi đọc lại tin nhắn Hàn Trạch vừa gửi để xin lỗi. Cậu thầm nghĩ, hắn thì có lỗi gì chứ cậu mới là người nên xin lỗi đây này. Cũng tại cậu muốn quyến rũ hắn nên mới sảy ra sự việc dở khóc dở cười khi nãy. Mà Hàn Trạch còn không ghét, còn nhắn tin xin lỗi cậu...


Thật là một người ôn nhu lại còn chu đáo...


Cậu thực thích...


Hắn là của Tiêu Vĩnh Thụy cậu.


Là của cậu.


Không thể để ai cướp mất được.


Tiêu Vĩnh Thụy ấm no là lăn ra ngủ, cậu lăn qua lăn lại tự chơi tự vui một lúc rồi ngủ lúc nào không hay...


Ở một khía cạnh khác...


Khi Hàn Tiểu Hạo bị anh trai nạt đến độ nước mắt lưng tròng, mặt trời nhỏ của chúng ta liền lên mạng làm nũng với "thê tử" trong game của mình. Hàn Tiểu Hạo hì hục hì hục cáo trạng tội danh của anh hai với "thê tử" qua tin nhắn riêng, tội từ mười tám ngàn năm trước cũng lôi ra cho được, nói không ra bò ra heo. Đúng là một đứa em có hiếu =)))


Hàn Tiểu Hạo: Tiểu Dạ! Bảo bảo vừa bị anh hai bắt nạt! Hu hu hu mau đòi lại công bằng cho bảo bảo. Bảo bảo vô cùng ấm ức.


Vị "thê tử" mới vừa về nhà liền nhận được tin nhắn, không thèm thay áo vest liền ngồi trên sô pha bấm điện thoại.


Nguyệt Dạ: Sao vậy? Nói em nghe xem nào? Em đòi lại công bằng cho bảo bối cưng cưng nà.


Hàn Tiểu Hạo: Bảo bảo chỉ chơi game với thằng cháu một chút thôi, cũng tại thằng cháu nó nham hiểu quá, cứ rủ bảo bảo chơi nên... nên...


Nguyệt Dạ: Nên bị anh hai của anh bắt gặp?


"Thê tử" có thể đoán luôn được vế sau, khẽ cười, đúng là ngốc hết thuốc chữa, mỗi lần nhắn tin là đều than trời trách đất về anh hai.


Hàn Tiểu Hạo: Phải phải! Còn ép bảo bảo làm nhiều việc nữa. Bảo bảo không muốn sống nữa hu hu hu. Bảo bảo đi chết cho em xem.


Nguyệt Dạ: Nói hay lắm! Vậy anh thử đi chết đi, em ngồi xem. À nhớ chụp hình lại nha để còn làm ảnh thờ.


Hàn Tiểu Hạo: ...


Hàn Tiểu Hạo: [Icon mặt khóc] Oa oa oa em cũng ăn hiếp anh! Anh hờn! Anh dỗi!


"Thê tử" nhìn dòng tin nhắn, bật cười, đúng là nhắn với tên này thì mọi buồn phiền đều bay đi mất hút. Ánh mắt hiện lên sự cưng chiều rõ rệt. Bỗng nhiên, một giọng nói từ phòng bếp vọng ra.


"Nam Cung Dạ! Mày cút đi thay đồ rồi xuống đây ăn cơm!" Mẹ của Nam Cung Dạ làm xong đồ ăn, thấy thằng con mới đi làm về, quần áo chưa thay đã lo bấm điện thoại.


"Đây... đi ngay đây, Vương Mẫu nương nương." Vị "thê tử" này chính là Nam Cung Dạ trong miệng mẹ. Một lát sau, một chàng trai anh tuấn ngất trời, ngọc thụ lâm phong mặc áo thun và quần jean từ từ đi xuống, ngồi vào bàn ăn. Nam Cung phu nhân đặt đồ ăn lên bàn, thấy thằng con của mình suốt ngày cắm mặt vào điện thoại, tò mò hỏi.


"Này, dạo này sao mày cứ cầm điện thoại nhắn tin suốt vậy? Đang quen cô nào à?"


"Có quen ai đâu, công việc thôi." Nam Cung Dạ trả lời qua loa.


"Công việc công việc công việc! Suốt ngày công việc! Con trai yêu dấu à, mau ra ngoài đi chơi với cô nào đi, không là mày ế ra đấy!" Nam Cung phu nhân than thở.


Nam Cung Dạ ngẩng đầu nhìn mẹ mình, đang nghiêm túc bỗng nhiên nở nụ cười rất có sức quyến rũ, nói "Mẹ, mẹ thấy con trai thế này mà ế được à?"


Nam Cung phu nhân bị con trai đánh sập gần hết thanh máu, mặt mày cau có nói "Mày cũng 25 rồi đấy. Công việc ổn định rồi thì phải nghĩ đến việc lập gia đình chứ."


"Mẹ nghĩ con thích cô nào à?" Nam Cung Dạ hỏi.


"Mẹ mày cũng nghĩ với cái tính khỉ gió của mày thì chẳng cô nào chịu nổi đâu. Giờ mong ai rước mày đi là tao mừng rồi. Hên là nhà vẫn còn đứa khác ôn hòa dễ gần." Nam Cung phu nhân lải nhải than vãn, Nam Cung gia có ba nam, chồng bà, con trai trưởng và con trai thứ. Con trai trưởng là Nam Cung Dạ, con trai thứ là Nam Cung Viễn. Tính nết hai đứa khác nhau một trời một vực như dân tự nhiên và dân xã hội vậy. Một đứa suốt ngày trưng ra cái mặt mâm, tuy đẹp trai đấy, mà quá lạnh không ai gần nổi, hoa gặp hoa héo. Một đứa thì hiền như bụt, lúc nào cũng thân thiện dễ mến, hoa gặp hoa nở.


"Nam hay nữ gì cũng được?" Nam Cung Dạ nhướng mày hỏi.


"Ừm, có là tao mừng rồi." Nam Cung phu nhân là một bà mẹ vô cùng FASHION, rất biết nắm bắt thời thế như nắm bắt mẫu quần áo mới nhất vậy. Không mảy may hay biết thằng con mất nết đã ghi âm hết lại.


"Mẹ, con muốn về Trung Quốc... mang con dâu diện kiến mẹ." Nam Cung Dạ thong thả ném một quả bom.


Nam Cung phu nhân giật bắn của mình, kinh ngạc nhìn thằng con. Sao tự nhiên nó muốn về vậy nhỉ? Bà hỏi, "Cho mẹ lý do?"


"Thì đấy, con mang con dâu về cho mẹ." Nam Cung Dạ điềm nhiên nói.


"Uầy, mày quen đứa nào bên đó vậy?"


"Từ đã, con vẫn chưa bắt được cô ấy đâu, mẹ cứ bình tĩnh, con chắc chắn mang về cho mẹ xem, chắc chắn mẹ vừa lòng." Nam Cung Dạ nói.


"Ừm... nhớ thông báo với cha con." Nam Cung phu nhân tin ngay, thằng con có đối tượng thì đương nhiên phải mừng, xua xua bảo anh lên lầu.


Nam Cung Dạ đứng dậy, đi lên lầu, thầm nghĩ. Lão cha kia sủng mẹ đến quên trời quên đất, thật là thê nô mà, thông báo làm chi, thông báo cho mẹ biết là được. Và anh vẫn không hề biết rằng, mai mốt anh chạy thật nhanh không bao giờ quay đầu lại trên con đường thê nô công.


Hàn Tiểu Hạo thấy "thê tử" không trả lời, lo lắng tưởng cô ấy cũng giận mình luôn. Bèn liến thoắn nhắn lại.


Hàn Tiểu Hạo: Tiểu Dạ? Tiểu Dạ?


Hàn Tiểu Hạo: Giận anh hả? Đừng giận nữa mà....


Hàn Tiểu Hạo: Bảo bối đừng giận anh mà, anh chỉ nhất thời nóng giận thôi. Xin lỗi xin lỗi xin lỗi. Anh không bao giờ hờn dỗi nữa đâu QAQ Mau mau quay lại đây nhắn với anh đi.


--- Hết chương 37 ---


Kiều: Tui thật muốn đập đầu vào cục gạch! Cặp chính chưa đâu vào đâu lại còn ôm đồm cặp phụ! Mau mau cho Kiều bảo bảo "ngôi sao" đi để cùng ngồi cắn hạt dưa hóng cặp phụ Da Hạo nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.