[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 21



“Tôi chỉ có thể khẳng định. Con Tiểu Thiếu Gia này không phải là giống Thiếu Gia nhà cậu. Về phần cậu có muốn nó hay không, tùy ý đi.”

“Hừ, cho dù nó không phải là con của Thiếu Gia, thì con mèo này chắc chắn cũng có quan hệ huyết thống với Thiếu Gia. Nói đi, lần này anh lại muốn bao nhiêu tiền” Chu Khởi Mộng cực kỳ không tình nguyện mà nói. Tuy gã thích mèo, nhưng cũng có điểm mấu chốt của mình. Nhưng lại trăm triệu lần không ngờ, Phương Nghị so với gã còn không có điểm dừng hơn.

“Con mèo này tôi vất vả lắm mới tìm thấy, vì thế có giá rất đắc. Nếu đưa cho cậu thì mười vạn là được rồi.” Phương Nghị đã sớm biết, Chu Khởi Mộng chắc chắn không buông con Tiểu Thiếu Gia này được. Hơn nữa, nói không chừng con Tiểu Thiếu Gia này thật sự có quan hệ huyết thống với Thiếu Gia, nếu không thì làm sao Chu Khởi Mộng một phát vồ tới chứ.

“Anh điên rồi. Lần sau tôi cũng phải nâng giá.” Không thu được tiền, lại còn bị lừa một khoản, Chu Mộng Khởi không vui chút nào, vẫn giữ gương mặt sa sầm. Trước khi rời khỏi tiệm thú cưng, trong tay gã còn xách theo một đống lớn, nào là ổ mèo bồn cát mèo, thậm chí còn mang theo hai cái giá leo cho mèo. Giá leo trong cửa hàng thú cưng này dù có là cái giá thấp nhất thì chiều cao cũng độ cỡ hai mươi con Tiểu Thiếu Gia xếp chồng lên nhau đó…..

Chu Sùng Văn cũng dắt Đậu Xanh và Đậu Đỏ đi theo Chu Mộng Khởi, nói đã lâu không gặp, nên muốn ôn chuyện với Chu Khởi Mộng, tuy gã trông có vẻ gì gọi là hoan nghênh lắm.

Chỉ còn lại Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch. Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị đã bận rộn suốt cả một ngày, Phương Nghị nghĩ kêu người ta về nhà ngay thì không tốt lắm, cho nên suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Tôi mời cậu đi ăn khuya. Cậu muốn ăn gì”

“Gì cũng được. Tìm nơi có thể uống rượu đi.” Tuy chuyện của Ngao Nhiễm Kỳ đã được giải quyết, nhưng khi nghĩ đến việc trên thế giới còn có rất nhiều người giống như thế, nhất định phải đẩy chó mèo vào chỗ chết, Đỗ Thiên Trạch có làm thế nào cũng không vui vẻ nổi, muốn uống rượu thả lỏng một chút.

“Thịt nướng được không Gần đây có tiệm thịt nướng không tồi.” Phương Nghị suy nghĩ một lát, mới nhớ tới một chỗ khá thích hợp. Kỳ thật bình thường anh đều đến mấy quán ăn nhỏ ven đường, một mình gọi hai phần ăn, uống hai chai bia, chỉ cần bỏ ra mấy chục đồng là ăn no rồi. Chỗ tiệm thịt nướng này có hơi mắc một chút, nếu còn mắc hơn thế nữa thì anh chắc chắn không tới đó ăn đâu.

“Vào thời tiết này mà ăn thịt nướng uống bia ướp lạnh thì vừa lúc. Đi thôi.”

Vốn Vú Em đang nằm ngủ bên cạnh Phương Nghị, nhìn thấy Phương Nghị đi ra ngoài thì liền đứng dậy đi theo.

Nơi Phương Nghị nói là một quán thịt nướng ven đường, chỗ khá rộng, hơn nữa điều kiện cũng khá tốt, chung quanh được quét tước gọn gàng, bộ đồ ăn cũng sạch sẽ.

“Thịt nướng của quán này làm rất ngon. Chúng ta thử ăn vài xâu trước, nếu không ăn được thì đổi quán khác.” Tuy Đỗ Thiên Trạch mặc thường phục, nhưng khí chất của cậu thì lại có chút không hợp với quán thịt nướng lề đường.

“Tôi không kén chọn đâu. Bình thường lúc đi quay ngoại cảnh, còn không được ăn ngon bằng thịt nướng nữa kìa.” Đỗ Thiên Trạch vừa cười vừa nói. Lúc phải quay gấp, có thời gian ăn cơm thì đã may phước lắm rồi, làm gì còn để ý chất lượng bữa cơm chứ.

Thịt nướng được đem lên, hương vị quả thật không tồi. Phương Nghị chia một nửa cho Đỗ Thiên Trạch, sau đó anh vừa ăn vài ngụm liền xong luôn cả phần của mình. Tuy tốc độ ăn của Đỗ Thiên Trạch không chậm, nhưng lại không thể so sánh nổi với tốc độ của anh, chỉ vừa mới ăn hết một nửa thôi.

Ăn thịt nướng xong, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy mùi vị thịt nướng quả thật rất ngon. Không chỉ là mùi vị ngon, mà nguyên liệu nấu ăn cũng rất là mới mẻ. Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị lại gọi thêm mấy chục xâu thịt nướng và mấy chai bia.

Nốc một hơi hết nửa chai bia, Đỗ Thiên Trạch khà ra một hơi, cơn giận trong lòng cũng vơi đi không ít.

Vú Em vẫn cứ đảo quanh bên cạnh Phương Nghị, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng kêu.

Phương Nghị chọn cả nửa này, mới chọn được một xâu thịt nướng chỉ được quét một ít gia vị cho Vú Em ăn.

Ăn xong thịt nướng cũng đã là một giờ sáng rồi. Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch đều có chút say. Hai người liền đỡ lấy nhau mà nghiêng ngả lảo đảo về lại cửa hàng thú cưng.

Về tới cửa hàng thì Đỗ Thiên Trạch chống đỡ không nổi nữa, lập tức ngã nhào vào ghế salon mà ngủ.

Tửu lượng của Phương Nghị tốt hơn cậu, hơn nữa cũng không uống nhiều lắm, vừa nãy đi hết một đường, ngược lại tỉnh táo không ít. Lo Đỗ Thiên Trạch nằm ngủ trên ghế salon sẽ cảm thấy khó chịu, nên anh đành ôm Đỗ Thiên Trạch lên lầu.

Hôm sau, Đỗ Thiên Trạch bị một tiếng gào thét đánh thức. Cậu vừa mới mở mắt ra, còn không biết mình đang ở đâu, chợt nghe thấy tiếng ‘ô ô ô’ của Vú Em, hình như là đang khóc.

Đỗ Thiên Trạch cảm thấy có chút đau đầu, nhưng vẫn ý thức được bản thân có thể là đã qua đêm ở cửa hàng thú cưng, nhưng cậu lại không hiểu tình huống bây giờ lẳm. Vú Em được xem như là bảo vật trấn ***, ai dám ăn hiếp nó chứ

Mở cửa ra, Đỗ Thiên Trạch liếc mắt một cái liền thấy tình cảnh bên ngoài. Quả thật là có người đang bắt nạt Vú Em. Phương Nghị đang giúp nó đánh răng, Vú Em giãy dụa không ngừng, nhưng lại không dám giãy dụa quá mức. Nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch đi ra, Vú Em liền giãy dụa ghê hơn, tiếng kêu cũng thảm thiết hơn trước. Thừa lúc Phương Nghị không chú ý, liền vùng ra khỏi tay Phương Nghị, trốn ra đằng sau Đỗ Thiên Trạch, còn không quên cụp đuôi lại.

Đỗ Thiên Trạch…

Lần đầu tiên được Vú Em tín nhiệm như vậy, có chút cảm động nha.

“Lại đây.” Phương Nghị nghiêm mặt, gọi Vú Em.

Vú Em len lén lộ nửa bên mặt ra, phát hiện Phương Nghị hình như là tức giận thật rồi, đành phải bước ra khỏi phía sau Đỗ Thiên Trạch, dịch dịch bước nhỏ đến bên người Phương Nghị. Chỉ cách có vài bước chân, vậy mà Vú Em phải kéo tới năm phút đồng hồ mới đến. Nơi nó đã đi qua, sàn nhà đã sạch sẽ đến mức khỏi cần lau nữa.

Phương Nghị chờ Vú Em tới gần, mới bắt lấy Vú Em rồi tiếp tục đánh răng cho nó. Vừa giúp nó đánh răng, anh còn vừa oán trách Vú Em thật là mất vệ sinh, hai ngày không đánh răng, thở ra thối muốn chết. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng sẽ an ủi Vú Em, nói đánh răng không đau, rất thoải mái là đằng khác.

Lần đầu tiên Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy Phương Nghị cũng có lúc lảm nhảm như vậy, cảm thấy rất mới lạ, đứng ở tại chỗ nghe một hồi, chờ đến khi Phương Nghị đánh sạch răng của Vú Em xong mới bước lên nói cảm ơn với Phương Nghị.

“Cũng đâu có gì phiền phức. Dù sao giường cũng lớn, cậu nằm cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ.” Phương Nghị rất không để ý mà khoát tay, thu dọn lại đồ dùng đánh răng của Vú Em.

Ngủ….cùng một chỗ! Đợi đến lúc Đỗ Thiên Trạch kịp phản ứng lại, mặt liền đỏ bừng lên. Kỳ thật Đỗ Thiên Trạch rất ghét chạm phải đồ vật của người khác. Nhưng lần này cậu lại không ghét khi phải ngủ trên giường của Phương Nghị, chỉ là tim đập có chút nhanh.

Đỗ Thiên Trạch không phải là người ngu ngốc, rất nhanh đã hiểu ra được nguyên nhân, vì thế liền trốn vào trong phòng vệ sinh để mình bình tĩnh lại một chút.

Cậu không ngồi ngốc ở trong đó lâu, rất nhanh đã đi ra. Ngày hôm qua cậu đi ra ngoài, chỉ để lại phần thức ăn một ngày, ba con mèo trong nhà có thể đã đói bụng rồi.

Lúc Đỗ Thiên Trạch đi, Vú Em còn đang nằm ngay cửa, lộ vẻ mặt có sống cũng chẳng còn gì luyến tiếc nữa. Mấy con mèo con chó con vây quanh nó, muốn tìm nó chơi, nó lại làm ra bộ dáng mất tinh thần. Đại Hoàng ở bên cạnh thấy vậy, liền ngậm mèo con chó con đi ra chỗ khác.

Về đến nhà, Đại Bạch quả nhiên tức giận, cầm đầu Đại Hoàng Tiểu Hoàng cào vài lỗ trên ghế sôpha. Áo sơmi của Đỗ Thiên Trạch cũng đã nằm chết ở trên sàn nhà, tử trạng cực kỳ khủng khiếp, nát bấy.

Đại Bạch thấy Đỗ Thiên Trạch về, hết sức tức giận, lôi kéo Đại Hoàng Tiểu Hoàng quay lưng lại, chỉ chừa ba cái mông tròn tròn cho cậu. Tiểu Hoàng có chút ngạc nhiên, muốn quay lại nhìn lại bị Đại Bạch kéo quay về.

Đỗ Thiên Trạch phải dùng một hộp đồ ăn mới dụ được Đại Bạch, bỏ thêm thức ăn, dọn dẹp cát mèo, cuối cùng mới được phép dừng lại nghỉ một lát.

Ba con mèo ăn cơm xong, đều nhảy lên ghế salon, chơi đùa xung quanh Đỗ Thiên Trạch. Đại Bạch duỗi chân nằm liếm lông trên ghế, thuận tiện ôm Tiểu Hoàng vào ngực, thỉnh thoảng giúp Tiểu Hoàng liếm lông. Đại Hoàng thì lại đang quậy quọ trên người Đỗ Thiên Trạch.

Đại Hoàng leo lên quần áo của Đỗ Thiên Trạch, rất nhanh đã leo đến trên mặt cậu. Đỗ Thiên Trạch không để ý, bắt Đại Hoàng bỏ vào lòng Đại Bạch, tiếp tục ngồi ngẩn người trên ghế.

Trước kia, cũng đã rất lâu rồi, khi Đỗ Thiên Trạch xem tạp chí, đã phát hiện một chuyện rất là đau xót, cậu thích đàn ông.

Qua hai năm, Đỗ Thiên Trạch lại phát hiện thêm một chuyện càng bi thảm hơn nữa: cậu là tên nghiện cơ bắp, cực thích mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng.

Hình dáng của Phương Nghị vừa cao to vừa lực lưỡng, dù có mặc quần áo vào cũng không thể che hết được cơ bắp trên người anh, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Phương Nghị, tuy không biết nhiều về anh, nhưng cậu đã khẳng định anh chính là loại hình mà cậu thích. Đến khi biết thêm về anh, cậu đã nảy sinh tình cảm với Phương Nghị rồi.

Lúc Đỗ Thiên Trạch vào đại học, đã bắt đầu đóng phim. Lúc đó, cậu cũng gặp được người mình thích. Vì để có thể quang minh chính đại theo đuổi người mình thích, Đỗ Thiên Trạch dứt khoát xuất quỹ* với người trong nhà. Cha mẹ của cậu đều là giáo sư, thế hệ bậc trên như ông nội bà nội chú bác cũng đều là giáo sư, là dòng dõi thư hương chân chính, đương nhiên không thể chấp nhận chuyện bại hoại gia phong như vậy. Thấy Đỗ Thiên Trạch vẫn kiên quyết như cũ, cha mẹ cậu liền áp dụng phương pháp thông thường nhất: đuổi cậu ra khỏi nhà. Cho đến bây giờ đã hơn bảy năm rồi, Đỗ Thiên Trạch chưa từng về nhà một lần nào. Mỗi tháng, Đỗ Thiên Trạch đều gọi điện cho người trong nhà, nhưng đáp lại cậu, chỉ là một mảnh lặng im.

*xuất quỹ = come out: nói thật với người trong nhà về tính hướng của mình

Đỗ Thiên Trạch cuối cùng cũng không theo đuổi người kia nữa, bởi vì anh ta đã kết hôn.

Từ khi xuất quỹ cho đến giờ, cũng đã bảy năm rưỡi rồi. Năm đầu tiên bị đuổi khỏi nhà, mỗi tháng Đỗ Thiên Trạch đều gọi điện thoại về nhà. Không lâu sau, người trong nhà đổi số. Sau này, số lần Đỗ Thiên Trạch gọi điện về nhà cũng giảm đi nhiều, cũng không nói chuyện với bên kia nữa, chỉ lẳng lặng nghe tiếng ồn ào ở bên kia rồi tự nghĩ xem trong nhà đang có ai.

Dần dần, Đỗ Thiên Trạch tuyệt vọng, người nhà không thích cậu, vậy còn có ai thích cậu

Cho nên, lúc gặp được Đại Bạch, Đỗ Thiên Trạch rất vui, bởi vì Đại Bạch nhìn cậu bằng ánh mắt rất ấm áp, cũng bởi vì Đại Bạch thích cậu, không cần biết cậu là người nào, nên dù nghề nghiệp của cậu rất không thích hợp cho việc nuôi thú cưng, Đỗ Thiên Trạch cũng vẫn muốn nuôi như cũ.

Từ sau khi nuôi Đại Bạch, Đỗ Thiên Trạch càng lúc càng hiểu thêm về chó mèo, đồng thời càng thích mấy con động vật nhỏ hơn trước. Cậu thậm chí còn nghĩ, chờ đến lúc già rồi, sẽ đến nông thôn mua một căn nhà, nuôi vài con chó mèo. Có đám chó mèo ở chung, cậu về già cũng sẽ không thê thảm lắm.

Sau này, cậu gặp được Phương Nghị, không chỉ diện mạo dáng người của Phương Nghị cực kỳ phù hợp với con mắt thẩm mỹ của cậu, mà cuộc sống của Phương Nghị cũng chính là giấc mơ mà cậu mong muốn. Nhưng Phương Nghị so với trong tưởng tượng của cậu thì càng vĩ đại hơn, chỉ dựa vào sức lực của một người mà đã cứu giúp được nhiều động vật như vậy. Con người như vậy, cậu làm sao có thể không động tâm

Bất quá…

Đỗ Thiên Trạch ôm ba con mèo vào lòng, chôn mặt lên người Đại Bạch. Cậu nhìn ra được, Phương Nghị không thích đàn ông.

Đại Bạch rất dịu dàng kêu lên hai tiếng, đầu lưỡi ấm áp liếm lên mặt Đỗ Thiên Trạch, an ủi cậu.

“Tao không sao….” Đỗ Thiên Trạch cọ cọ lên người Đại Bạch một hồi, ngẩng đầu, ánh mắt trong veo: “Có mấy đứa ở bên cạnh tao, tao đã hạnh phúc lắm rồi.”

Được ba con mèo an ủi cùng một lúc, tâm tình của Đỗ Thiên Trạch rất nhanh đã bình thường trở lại. Đang định về phòng ngủ một giấc, thuận tiện than khóc cho mối tình chưa kịp xuất sư đã chết yểu của mình một chút, thì di động đột nhiên vang lên. Là của Lý Nghiêu gọi tới.

Lý Nghiêu nói mấy ngày trước ông mới về lại B thị, hôm nay rảnh rỗi nên định tới cửa hàng thú cưng nhìn xem, hỏi Đỗ Thiên Trạch có thể đi cùng hay không.

Dù không rảnh thì Đỗ Thiên Trạch cũng phải bớt thời giờ a, cậu liền đồng ý với ông, phỏng chừng lại phải ở trong cửa hàng thú cưng cả ngày, vì thế Đỗ Thiên Trạch quyết định mang ba con mèo đi luôn.

Vú Em nằm ở ngay cửa ra sân sau, vẫn là cái vẻ mặt sống không bằng chết đó. Chung quanh nó đầy nhóc mèo con đang đạp tới đạp lui trên người nó, sắp sửa chôn luôn Vú Em rồi. Phương Nghị thì không ngừng đưa mấy con chó con tới bên người Vú Em, ý đồ muốn để Vú Em nguôi giận. Đại Hoàng vẫn đang ở bên cạnh, ra sức liếm tai Vú Em, phỏng chừng là muốn làm cho nó phấn chấn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.