[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 68



“Sao vậy” Đỗ Thiên Trạch thấy mèo con ngã nhào vào lòng ba Đỗ thì liền kinh hoảng cực kỳ. Mèo con còn nhỏ, chắc sẽ không có chuyện gì chứ Nếu không cứu mèo con kịp, cả đời Đỗ Thiên Trạch cũng sẽ không yên lòng.

“Không biết. Tôi từng xử lý chuyện chó uống say, nhưng chưa từng gặp mèo uống say. Chúng ta qua đó nhìn xem sao. Rượu dính trên người nó không nhiều lắm, chắc là không sao đâu.” Phương Nghị nói xong liền đỡ Đỗ Thiên Trạch dậy, chuẩn bị qua bên kia.

“Tôi… Tôi không đi đâu.” Đỗ Thiên Trạch có chút do dự. Hôm nay tinh thần của cậu không được tốt lắm, sợ không chịu đựng nổi.

“Không sao đâu mà. Giờ cậu rất tốt. Sớm muộn gì cũng phải qua đó thôi.” Phương Nghị kéo Đỗ Thiên Trạch đi ra ngoài. Đỗ Thiên Trạch rất gầy, lại còn đang bị bệnh, nhìn có vẻ rất suy yếu, giống như gió vừa thổi qua một cái liền thổi cậu bay đi mất vậy. Phương Nghị không tin Đỗ Thiên Trạch đã thành ra như vậy mà ba Đỗ còn có thể xuống tay đuổi Đỗ Thiên Trạch ra khỏi nhà.

Bên nhà họ Đỗ. Ba Đỗ vươn tay ra thử, phát hiện mèo con vẫn còn đang hô hấp thì thở phào ra một hơi, định nói mẹ Đỗ mang mèo con đi khám bệnh thì Tiểu Huyên đã chạy tới, cẩn thận ôm lấy mèo con trong ngực ba Đỗ, sau đó mới lộ vẻ tức giận, nói với ba Đỗ: “Ông nội xấu, ăn hiếp mèo con. Con không cho nó chơi với ông nữa. Con cũng không chơi với ông nữa.”

“Này…” Ba Đỗ cảm thấy mình oan uổng quá. Ông đâu có bắt mèo con uống rượu đâu.

“Ông tự nhìn đi. Nhìn coi ông hại mèo con thành cái dạng gì rồi này.” Mẹ Đỗ cũng đứng dậy rời đi.

Chó con chạy theo mèo con, Tiểu Thổ Phỉ cũng chạy theo mèo con, trong phút chốc, chung quanh ba Đỗ yên tĩnh hơn nhiều, nhưng ba Đỗ lại có chút không quen.

Mẹ Đỗ gọi điện thoại cho Đỗ Gia Mặc, bảo anh tới đưa mèo con đi khám bệnh. Điện thoại vừa mới thông, thì tiếng chuông cửa đã vang lên.

“Các con sao….” Mẹ Đỗ vừa mở cửa, liền nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch, hốc mắt liền đỏ cả lên.

“Con chào dì. Thiên Trạch nhớ dì nên muốn tới thăm. Tụi con có thể vào không” Phương Nghị chào hỏi rất lễ phép. Anh vẫn còn nhớ không thể lộ chuyện camera cho mẹ Đỗ biết được.

“Được được được. Các con mau vào đi. Mèo con vừa đưa rượu sáng nay mới bị ngất. Các con mau tới xem xem thế nào” Mẹ Đỗ nghênh đón hai người vào nhà.

“Để cho tụi nó vào làm cái gì!” Ba Đỗ nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch thì tức giận hết sức, chỉ thẳng vào cửa mà đuổi cậu đi.

“Đây là người tôi mời tới khám cho mèo con. Ông đuổi tụi nó đi thì ai khám cho mèo con hả Mèo con đã bị ông hại thành ra như vậy, ông còn ngại không đủ sao Thật sự muốn hại chết nó luôn hả” Mẹ Đỗ cũng rống lại ba Đỗ.

“Chú ơi, chú biết khám bệnh thật sao Mèo con sẽ chết sao” Tiểu Huyên vốn rất sợ Phương Nghị, nhưng thấy chó con và Tiểu Thổ Phỉ đều chủ động chạy tới chỗ Phương Nghị, mà tụi nó cũng không tỏ vẻ sợ hãi gì, nên cô nhóc cũng chạy tới trước mặt Phương Nghị, đưa mèo con cho Phương Nghị xem.

“Nó không sao. Nghỉ hai ngày thì sẽ tốt thôi.” Phương Nghị kiểm tra cho mèo con, phát hiện nhịp hô hấp và nhịp tim của nó vẫn bình thường, không nghiêm trọng như anh nghĩ, nên cẩn thận ôm mèo con vào lòng.

“Thật sao Vậy nó hết bệnh rồi thì có thể tới đây chơi với con không” Tiểu Huyên lộ vẻ cực kỳ chờ mong.

“Tiểu Huyên muốn nó tới đây chơi cùng với con sao Nhưng mà ông nội của con hình như không đồng ý thì phải.” Phương Nghị cố ý nhìn ba Đỗ mà nói.

Quả nhiên, ba Đỗ liền gào lên người lạ không được phép vào nhà ông.

“Ông nội là người xấu. Chúng ta không chơi với ông nội nữa. Chú cho mèo con tới tìm con là được rồi. Con sẽ chơi với nó.” Tiểu Huyên nói khiến ba Đỗ bị nghẹn không thốt được nên lời. Tiểu Huyên là cháu gái đầu tiên của ông, ông cưng như châu như báu, giờ lại vì một con mèo mà nói ông là người xấu.

“Phải đó. Ông nội là người xấu. Chúng ta không chơi với ông ấy nữa. Các con chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ. Sáng nay mẹ đã nấu rất nhiều cháo. Các con tới ăn chút đi.” Mẹ Đỗ biết Đỗ Thiên Trạch sinh bệnh, thấy bộ dáng này của cậu thì rất là đau lòng.

“Mẹ, đừng gấp, tụi con ăn rồi, giờ nên mang mèo còn về nhà trước, chờ vài ngày nữa con lại qua đây.” Đỗ Thiên Trạch nãy giờ vẫn trộm ngắm sắc mặt của ba Đỗ, phát hiện ba Đỗ đang lộ vẻ mặt khó coi, cậu không muốn để ba Đỗ tức giận nữa, nên chủ động rời đi.

Tiểu Thổ Phỉ thấy Phương Nghị đi ra cửa, liền nhảy tới bên người ba Đỗ, khẽ vỗ vỗ ông, bảo ông lấy rượu xuống xe hết đi, nó muốn đẩy xe về. Thổ Phỉ đã dạy Tiểu Thổ Phỉ rằng có thể tặng đồ cho người ta, nhưng không được cho người lạ. Ba Đỗ là người lạ, vì thế phải mang xe về nhà.

Ba Đỗ xoay người lại, không hiểu Tiểu Thổ Phỉ đang muốn làm gì. Mẹ Đỗ thì lại hiểu ý tứ của Tiểu Thổ Phỉ, bà lấy hết chai rượu đặt ở trên xe xuống, sau đó đưa xe cho Phương Nghị, nhỏ giọng nói với anh: “Mấy con vật này vẫn còn nhỏ, đừng bắt chúng chở nặng như vậy.”

“Dạ, lần sau con sẽ chú ý.” Phương Nghị gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Thổ Phỉ giả đò non tơ. Mèo con và chó con đúng là còn rất nhỏ, nhưng Tiểu Thổ Phỉ thì tuyệt không nhỏ chút nào. Ngày nào cũng ỷ vào hình thể nhỏ thó của mình mà giả vờ non tơ, so với mèo con chó con thì càng chịu khó bán manh hơn.

Lúc quay về, Phương Nghị vì phải ôm nhiều đồ, nên không thể đỡ Đỗ Thiên Trạch được. Đỗ Thiên Trạch chậm chạp đi theo Phương Nghị về nhà, không hề quay đầu nhìn lại, cho nên không phát hiện mẹ Đỗ vẫn luôn đứng ngay trên hành lang mà nhìn bọn cậu đi về nhà.

“Sao rồi” Vào nhà, Đỗ Thiên Trạch liền mang túi cấp cứu của Phương Nghị ra đưa cho anh.

“Không cần thứ này đâu.” Phương Nghị nhận lấy túi: “Nó không liếm nhiều rượu lắm. Chờ nó tỉnh rồi thì cho nó uống chút sữa, bắt nó uống nhiều nước, qua hai ngày là không sao nữa.” Phương Nghị nhét túi cấp cứu về chỗ cũ, sau đó lấy sữa bột đặt lên bàn, chờ mèo con tỉnh dậy thì liền đi pha sữa cho nó uống.

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi, Phương Nghị lấy điện thoại ra, bắt đầu dạy dỗ người. Đỗ Thiên Trạch ở bên cạnh nghe xong mới hiểu, hóa ra Phương Nghị đang trách Chu Sùng Văn dạy mèo con quá mức, mèo bình thường sẽ không chủ động liếm những đồ vật có chất kích thích, nhưng Chu Sùng Văn dạy mèo lại có một tật xấu, anh ta thích dạy mèo phải biết liếm lông cho thật sạch sẽ. Con mèo này nhất định đã bị Chu Sùng Văn dạy cho cái tật xấu này rồi, cho dù phải liếm mấy thứ mùi khó ngửi cũng không thể để da lông của mình dơ bẩn được.

Phương Nghị giáo huấn Chu Sùng Văn xong, liền mang mèo con vào phòng tắm rửa hết vết rượu còn dính trên người nó, sau đó dùng khăn mặt lau khô cho nó, rồi mang đặt mèo con lên salon, vừa xem tivi vừa chờ nó tỉnh lại.

Dáng người của Phương Nghị rất cường tráng. Nếu người ta không biết anh, đa phần sẽ cho rằng tay chân anh rất vụng về. Nhưng có rất nhiều lúc, Phương Nghị làm việc rất cẩn thận. Lúc cúi đầu lau khô lông cho mèo con, động tác của anh rất nhẹ, hơn nữa còn rất nghiêm túc, giống như là đang làm một công việc cần phải có rất nhiều sự khéo léo vậy. Đỗ Thiên Trạch ở bên cạnh nhìn tới ngây người.

Tới trưa, mèo con tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên nó làm chính là tự mình rửa mặt, sau đó khẽ meo meo vài tiếng, tỏ vẻ bản thân rất khó chịu.

Phương Nghị vừa luyên thuyên dạy dỗ nó, vừa đút nó uống nước trong cái ống tiêm. Chờ cho nó có tinh thần hơn thì lại pha một chén sữa nhỏ cho nó.

Sau khi mèo con uống sữa xong, tinh thần có tốt hơn một chút, nhưng lúc đi vẫn cứ nghiêng nghiêng vẹo vẹo, lại còn đòi nhảy xuống đất mà đi. Phương Nghị thả mèo con xuống, thấy nó đi ẹo qua trái một chút, lại lộn qua phải một chốc, nghiêng ngả lảo đảo đi qua chỗ đặt thức ăn cho mèo.

Chó con đã thấy mèo con tỉnh từ lâu, vừa thấy nó xuống đất thì liền cẩn thận đi theo sau nó. Thấy mèo con sắp sửa ngã nhào ra tới nơi, chó con liền chạy lên dùng thân mình đỡ cho nó, sau lại phát hiện mục tiêu của mèo con là thức ăn cho mèo, liền ủn thức ăn cho chó lên trước mặt mèo con. Mèo con ngửi ngửi một hồi, ăn thử một viên, chắc là cảm thấy ăn không ngon, nên dùng chân đá thức ăn cho chó qua một bên, tiếp tục chạy tới chỗ thức ăn dành cho mèo.

Phương Nghị thấy mèo con đói bụng, liền lấy mười viên thức ăn ra, dùng nước ấm ngâm cho nở rồi mới đặt ở trước mặt mèo con. Mèo con ăn xong lại còn muốn ăn nữa, vì thế lười biến làm ra vài cái động tác dễ thương cho Phương Nghị nhìn. Nhưng không có hiệu quả, nó bị Phương Nghị bắt bỏ vào trong ***g. Anh sợ mèo con vẫn còn đang bị choáng đầu, ăn nhiều thì sẽ càng khó chịu thêm.

Hôm sau, mèo con đã tỉnh rượu không ít, có thể chạy chơi ở trong phòng như bình thường, nhưng tinh thần vẫn không được tốt lắm. Chó con vẫn luôn tận chức tận trách mà chơi cùng nó.

Đỗ Thiên Trạch biết mèo con không sao nữa, liền trốn trong phòng cả buổi sáng không thèm đi ra ngoài. Chờ đến giờ cơm trưa, cậu mới kéo Phương Nghị ra khỏi nhà, nói là muốn dẫn Phương Nghị đi tham quan chợ, sau đó sẽ nấu cơm trưa cho Phương Nghị.

Chợ vẫn như xưa, đã nhiều năm rồi vậy mà không hề thay đổi gì. Đỗ Thiên Trạch mua vài loại rau, thế nhưng chỉ vì một chút tiền mà giằng co với người bán cả nửa ngày trời.

“Nhìn cậu lớn lên giống minh tinh, thôi bán rẻ món này cho cậu vậy.” Chị bán đồ vừa cười vừa nói.

“Vậy thì cám ơn chị nha.” Đỗ Thiên Trạch vui vẻ nhét tiền lẻ được thối lại vào trong túi áo. Trên đường về nhà, Đỗ Thiên Trạch lộ vẻ cực kỳ tự hào mà nói với Phương Nghị rằng lúc trước cậu thường xuyên bị mẹ Đỗ sai đi ra mua đồ ăn, thường hay mặc cả trả giá với người bán, vì thế công phu mặc cả rất lợi hại.

Ăn cơm trưa xong, Phương Nghị nhắc tới chuyện rời đi, bệnh của Đỗ Thiên Trạch đã đỡ nhiều, mèo con cũng không có gì đáng lo, anh cũng nên về rồi. Đợt này anh đã đi hết mấy ngày, Vú Em nhất định sẽ nhớ anh lắm.

“Có thể ở thêm hai ngày nữa không Tôi có chuyện muốn nhờ anh.” Đỗ Thiên Trạch trầm mặc thật lâu, sau lại cố lấy dũng khí mà nói với Phương Nghị.

“Chuyện gì Tôi không chắc sẽ giúp được đâu.” Ngoại trừ chuyện của tụi Tiểu Thổ Phỉ, Phương Nghị không nghĩ ra được chuyện gì anh có thể giúp được.

“Tôi muốn công khai.” Đỗ Thiên Trạch có chút khẩn trương mà nói.

“Công khai Công khai cái gì” Phương Nghị bị lời nói của Đỗ Thiên Trạch làm cho không hiểu ra sao.

“Công khai ra bên ngoài, chuyện tôi là gay.” Lời đã nói ra khỏi miệng, Đỗ Thiên Trạch phát hiện bản thân cũng không khẩn trương lắm.

“Cậu là minh tinh. Công khai chuyện này ra hình như không được tốt lắm.” Phương Nghị nghe Đỗ Thiên Trạch nói, liền lộ vẻ ngưng trọng mà ngồi trở lại vị trí. Cho dù là người bình thường, nếu bản thân là gay thì cũng muốn gạt người khác. Đỗ Thiên Trạch là một minh tinh, không những không muốn giấu, mà còn muốn công khai. Sao đầu óc của cậu còn không tốt bằng anh vậy.

“Khúc mắc của ba tôi với hai người bạn học kia không giống như bây giờ. Bây giờ mọi người đã cởi mở hơn nhiều. Cho dù mọi người biết tôi là gay, cũng sẽ không làm ra chuyện quá phận gì. Tôi muốn để ba tôi thấy, cho dù tôi có xuất quỹ* thì cũng sẽ không giống như người bạn học của ông.” Đây là kết quả của việc suy nghĩ suốt cả một đêm của Đỗ Thiên Trạch. Chuyện hai người bạn cùng phòng kia e rằng đã để lại một bóng ma quá lớn cho ba Đỗ khiến ông cảm thấy, chỉ cần là đồng tính luyến ái thì sẽ bị người ta phỉ nhổ, hậu thế không dung, cuối cùng sẽ không có kết cục tốt.

*xuất quỹ = come out = nói ra lời thật lòng bản thân là đồng tính

Xã hội bây giờ đã không giống như xưa. Đồng tính luyến ái không phải là cái tội, lại càng không gây trở ngại cho người khác, chắc sẽ không ai vì chuyện này mà gây phiền toái cho cậu. Huống chi trong giới giải trí, loại chuyện này rất bình thường. Nhân duyên của cậu ở trong làng giải trí cũng rất tốt. Mọi người chắc sẽ không lấy chuyện này ra để công kích cậu.

“Tôi có thể giúp cậu chuyện gì” Phương Nghị nghe Đỗ Thiên Trạch nói xong, cảm thấy phân tích của Đỗ Thiên Trạch cũng rất đúng. Nếu Đỗ Thiên Trạch công khai xuất quỹ, lại không bị dân chúng chỉ trích, vậy nỗi sợ hãi của ba Đỗ sẽ không còn nữa. Ba Đỗ sẽ không còn lý do gì để không tha thứ cho Đỗ Thiên Trạch.

“Cái kia… Nhờ anh chụp chung với tôi một tấm, tôi sẽ post lên Weibo.” Đỗ Thiên Trạch thấy Phương Nghị nhíu mày liền vội vàng nói: “Anh yên tâm. Không chụp mặt đâu. Chỉ chụp tay anh và tay tôi thôi. Để cho người ta vừa liếc mắt một cái liền biết người yêu tôi là đàn ông là được rồi.”

“Không thành vấn đề.” Nghe thấy không cần lộ mặt, Phương Nghị liền sảng khoái mà đồng ý.

“Cái kia… chờ cho chuyện này ầm ĩ lên rồi, có thể sẽ cần anh theo tôi về nhà một lần, tạm thời giả làm bạn trai của tôi một chút.”

“A…” Phương Nghị đờ ra, lại còn muốn đóng giả nữa hả. Này hình như không được tốt lắm, nhưng mà anh đã đồng ý chụp chung với Đỗ Thiên Trạch rồi.

“Nếu anh không chịu cũng không sao. Tôi tìm người khác cũng được.” Đỗ Thiên Trạch không muốn làm Phương Nghị khó xử, thấy sắc mặt của anh liền biết anh không chịu rồi.

“Cũng không phải là không được a. Nếu cậu tìm người thì phải lãng phí thêm không ít thời gian. Cậu định chừng nào tới gặp ba mẹ Nếu lâu hơn thì tôi muốn về trước vài ngày đã. Lúc tôi đi đã nói với Vú Em chỉ đi có hai ngày thôi. Giờ đã đi rất nhiều ngày rồi. Vú Em sẽ mất hứng.” Phương Nghị gãi đầu, quyết định giúp cậu một phen. Hơn nữa anh cũng đã từng tới nhà Đỗ Thiên Trạch rồi. Nếu đổi người khác, Đỗ Thiên Trạch sẽ không giải thích với người nhà được.

“Trước chụp tấm ảnh đã. Chờ cho mọi chuyện ầm ĩ lên rồi thì xem tình hình sau đó mới quyết định lúc nào về nhà. Lát nữa chúng ta ra ngoài mua một cặp nhẫn. Chụp xong thì anh về nhà trước. Chừng nào cần phải về nhà gặp ba mẹ thì tôi sẽ điện thoại cho anh, được không” Đỗ Thiên Trạch thấy Phương Nghị đồng ý, liền tươi cười không dứt.

“Được. Nhưng mà, mua nhẫn lãng phí quá!” Phương Nghị cảm thấy chụp một tấm nắm tay nhau là được rồi.

“Không mua nhẫn thì người ta sẽ tưởng nói giỡn. Còn nữa, mua không lãng phí chút nào. Sau này có thể dùng tiếp được mà.” Đỗ Thiên Trạch cảm thấy, cho dù ba cậu không tha thứ cho cậu, nhưng chuyến này vẫn rất đáng giá.

“À.” Phương Nghị gật đầu, một chút cũng không hề phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của Đỗ Thiên Trạch.

Nhẫn làm theo yêu cầu muốn nhanh nhất cũng phải mất một ngày. Phương Nghị thấy mèo con còn chưa khỏe, liền đơn giản ở đây thêm một ngày nữa, vừa chờ nhẫn làm xong, vừa chăm sóc cho mèo con.

Ngày hôm sau, nhẫn đã tới tay. Đỗ Thiên Trạch nắm lấy tay Phương Nghị bày ra vài tư thế, nói muốn chụp ra một tấm đẹp nhất để post lên mạng. Phương Nghị cũng không biết làm thế nào mới đẹp, đành tùy ý để Đỗ Thiên Trạch nắm tay anh tạo dáng.

Chụp xong, Phương Nghị liền gọi điện cho Phương Duyệt thông báo một chút rằng anh sắp về, hỏi Phương Duyệt muốn ăn đặc sản gì không.

Phương Duyệt hỏi Đỗ Thiên Trạch có về hay không, sau đó mới bảo Phương Nghị mau về nhà, bởi vì anh rời đi quá lâu, cho nên Vú Em hắc hóa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.