Sau khi hoàn tất công tác ở thành phố C, Đỗ Thiên Trạch rốt cuộc cũng có thời gian rảnh để đón tụi Đại Bạch, Đại Hoàng và Tiểu Hoàng về nhà. Do lần này Đỗ Thiên Trạch đi công tác quá lâu, vì thế Đậu Que đã quên mất người chủ là cậu rồi. Nhưng khi nó về tới nhà, nó liền nhớ ra đây là nhà của nó, vì thế nó rất kích động, nhảy nhót ở trong ***g một hồi thì lại bắt đầu vượt ngục.
Đại Bạch cũng lâu rồi không có về nhà. Nó dẫn Đại Hoàng và Tiểu Hoàng đi tuần tra khắp nhà một lần, không thấy có gì bất thường thì liền chạy ra cái góc thường trực mà nằm phơi nắng.
Trong khoảng thời gian Đỗ Thiên Trạch tham gia hoạt động tuyên truyền, vấn đề bị hỏi nhiều nhất chính là chuyện xuất quỹ. Dù cậu đã xi-nhan trước với người dẫn chương trình, nhưng vì muốn tăng tỉ lệ xem đài, nên họ vẫn cứ hỏi về chuyện này. Mỗi lần bị hỏi, Đỗ Thiên Trạch đều chống chế cho qua, nói rằng bạn trai không muốn vướng vào chuyện phiền toái nên cậu không muốn nói nhiều.
Nhưng Weibo của cậu thì ngược lại, rất thanh tịnh, cũng có rất ít người mắng chửi cậu. Bởi vì chuyện xuất quỹ mà cậu đã thu hoạch được không ít fan nữ có sức chiến đấu rất mạnh. Cậu đã từng nhìn thấy một cô bé rất khoa trương, mắng hơn một ngàn chữ nhưng chẳng có lấy một từ thô tục nào.
Trong lúc đó, Đỗ Gia Mặc cũng có gọi điện cho cậu, nói ba Đỗ đã bắt đầu lướt xem Weibo của cậu, khi anh đề cập đến chuyện của cậu thì ông cũng không còn tức giận như trước nữa.
Hơn nữa, từ khi Đỗ Thiên Trạch dẫn đám Tiểu Thổ Phỉ đi, mẹ Đỗ đã oán giận rất nhiều lần rằng trong nhà lạnh lẽo quá. Tiểu Huyên cũng hay trách ba Đỗ đã đuổi đám mèo con đi.
Cũng vì chuyện xuất quỹ này mà Đỗ Thiên Trạch nhận được ít kịch bản phim hơn so với trước kia, nhưng nhân khí của cậu lại tăng lên không ít, vì thế so với bình thường thì cậu nhận được nhiều kịch bản tốt hơn. Hoàng Bách Kỳ đã đề cử cậu đóng một bộ phim truyền hình có chủ đề về kháng chiến. Tuy đạo diễn không được nổi tiếng lắm, nhưng kịch bản đúng không tồi. Đỗ Thiên Trạch đã casting thử, đạo diễn rất vừa lòng. Có thể là vì nguyên nhân xuất quỹ của cậu, cho nên đạo diễn vẫn chưa xác định có nên để cậu diễn vai này hay không.
Qua hai ngày nghỉ ngơi tại nhà, tiết mục Siêu cấp kịch truyền hình rốt cục đã quyết định mười ngày sau sẽ khởi quay. Đỗ Thiên Trạch gọi Hải Dương tới nhà, làm cho anh một bữa tiệc lớn, rồi nói cho Hải Dương biết cậu vẫn muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, cậu muốn về nhà tiếp tục phấn đấu.
Hải Dương lật xem lịch trình, sau đó rất hào khí nói với Đỗ Thiên Trạch rằng hiện giờ cậu không có tiết mục gì hết, có quay quảng cáo thì cũng phải nửa tháng sau mới quay, nên Đỗ Thiên Trạch cứ an tâm mà về nhà đi thôi.
Trước khi đi, Đỗ Thiên Trạch có chạy tới cửa hàng thú cưng dắt đám Tiểu Thổ Phỉ đi về theo. Tuy thái độ của ba Đỗ đã có chút buông lơi, nhưng nếu không cho tụi nó đi xung phong, Đỗ Thiên Trạch vẫn cảm thấy hơi lo.
Phương Nghị cũng đã nhắc nhở mèo con và chó con một trận. Mèo con vẫn còn chưa bớt giận nên nó cứ dùng mông mà nói chuyện với Phương Nghị. Cái người này chính là cái người lấy chuột của nó nhưng lại không cho nó đồ ăn nè.
Đỗ Thiên Trạch nghe mẹ Đỗ nói ba Đỗ rất thích rượu cậu mua lần trước, hễ rảnh rỗi là cứ lôi ra uống hai ly, sắp uống hết rồi. Vì thế Đỗ Thiên Trạch cố ý chạy tới nhà Hải Dương, cướp hai bình rượu đang cất trong nhà Hải Dương đem tặng cho người nhà mình.
Đỗ Thiên Trạch về đến nhà thì đã nửa đêm. Căn hộ cũng được dọn dẹp sạch sẽ, không có mùi gì lạ, vừa thấy liền biết là thường xuyên có người tới dọn dẹp. Đỗ Thiên Trạch không thuê người dọn dẹp, cho nên người quét tước phòng ốc cho cậu chỉ có mỗi mình mẹ Đỗ mà thôi.
Sau khi sắp xếp chỗ cho tụi Tiểu Thổ Phỉ xong, Đỗ Thiên Trạch nằm lên giường, nhìn qua tầng lầu đối diện, âm thầm cầu nguyện hi vọng ngày mai có thể ăn được một bữa cơm gia đình.
Sáng hôm sau, mẹ Đỗ nghe thấy tiếng chó sủa, nhưng lại tưởng mình bị ảo giác. Cuối cùng ba Đỗ không chịu nổi đành phải nhắc nhở bà, lúc này bà mới chạy ra mở cửa.
Tụi Tiểu Thổ Phỉ quen thuộc mà đưa quà tới trước mặt ba Đỗ. Chờ ba Đỗ nhận quà xong, Tiểu Thổ Phỉ liền nhảy nhót đi tìm mẹ Đỗ, chó con cũng tung ta tung tăng chạy theo.
Mèo con thì lại leo lên đùi ba Đỗ rồi bán manh với ông. Kể từ khi về lại cửa hàng thú cưng, tụi nó không còn được ăn ngon nữa. Mỗi ngày trừ bỏ thức ăn cho mèo cho chó và đồ hộp ra, Phương Nghị chả cho tụi nó ăn gì thêm. Tiểu Thổ Phỉ cũng bị hạn chế số lượng cà rốt.
Dưới con mắt của đám Tiểu Thổ Phỉ, mẹ Đỗ ba Đỗ chính là hóa thân của các loại đồ ăn a. Bán manh với họ thì sẽ có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon đó.
Ba Đỗ và mẹ Đỗ quả nhiên bị tụi nó manh chết rồi. Cả hai lập tức chạy tới nhà bếp lấy một củ cà rốt đã được rửa sạch sẽ đưa cho Tiểu Thổ Phỉ ăn, lại làm một chút cơm chan canh thịt cho chó con ăn. Sau khi đám chó con đi, mẹ Đỗ đã dấy lên tâm tư muốn nuôi thú cưng, cũng đã lên mạng tra không ít kiến thức về chó mèo. Biết chó không thể ăn mặn, nên bà chỉ múc vài muỗng canh thịt rưới lên cơm thôi. Chó con ngửi ngửi tô cơm một hồi thấy không giống mùi nó thích ăn liền buồn bã bỏ đi.
Mẹ Đỗ thấy chó con không thích ăn, liền biết đã rưới ít canh thịt quá, vì thế bà kiên quyết chan thêm hai muỗng canh nữa, lại lấy thêm vài miếng thịt rửa qua nước nóng cho nhạt bớt rồi bỏ vào trong tô cơm của chó con.
Chó con nhìn thấy thức ăn trong tô đã thay đổi thành mùi vị nó thích ăn thì hết sức cao hứng mà gâu gâu vài tiếng, sau đó ụp mặt vào bát rồi táp lấy táp để, không thèm ngẩng mặt lên lần nào.
Ở bên kia, ba Đỗ đang cho mèo con ăn. Mèo con lập tức túm lấy ông, tỏ vẻ cao hứng cực kỳ.
Lúc mẹ Đỗ tra tư liệu, cũng thường hay để ba Đỗ xem chung, cho nên ba Đỗ cũng biết một vài thường thức cơ bản. Ông biết mèo con không được ăn quá no, nhưng nó cứ dùng đôi mắt ngập nước đó mà nhìn ông mãi, khiến ông không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của mèo con được.
Lần này camera được gắn trên người mèo con. Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy ba Đỗ đang luống cuống tay chân gắp đồ ăn cho mèo con thì khóe miệng bất giác cong lên tạo thành một nụ cười mỉm. Cậu cảm thấy ngày cậu được về nhà đã không còn xa nữa.
Đỗ Thiên Trạch ở trong phòng cả một tuần. Sáng đưa tụi Tiểu Thổ Phỉ tới trước cửa nhà họ Đỗ, đến tối thì lại đón tụi nó về. Ban đầu ba Đỗ không chịu gặp Đỗ Thiên Trạch, nhưng tới một ngày, lúc Đỗ Thiên Trạch sắp về thì ba Đỗ đột nhiên phụng phịu bảo cậu không được bỏ đói mèo con.
Qua ngày hôm sau, Đỗ Thiên Trạch bảo với mẹ Đỗ rằng đừng cho tụi Tiểu Thổ Phỉ ăn nhiều đồ ăn vặt quá, rồi lại đưa bà một ít thức ăn cho chó mèo và thỏ. Tuy mẹ Đỗ đã rất kiềm chế, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi những cặp mắt to tròn kia, vì thế bà cứ thừa dịp Đỗ Thiên Trạch không có ở đây mà lén cho tụi nó ăn không ít đồ.
Lúc phải về lại bên kia, Đỗ Thiên Trạch đã cố ý chọn ngay lúc ăn cơm trưa để tới đón tụi Tiểu Thổ Phỉ. Đỗ Gia Mặc cũng đang có mặt ở nhà. Tiểu Huyên biết Đỗ Thiên Trạch tới đón tụi Tiểu Thổ Phỉ thì cô nhóc bật khóc. Đỗ Gia Mặc ‘bất đắc dĩ’ đành phải giữ Đỗ Thiên Trạch ở lại ăn một bữa cơm. Đỗ Thiên Trạch xem sắc mặt của ba Đỗ rồi từ chối, buổi chiều cậu sẽ quay lại qua đón tụi nó sau, nhưng cậu bị mẹ Đỗ kéo lại, bà lấy chén đũa cho cậu, rồi bắt cậu ngồi xuống cái ghế cạnh bên Đỗ Gia Mặc.
Ba Đỗ rõ ràng rất là không vui với cách sắp xếp này, nhưng ông lo nếu Đỗ Thiên Trạch đi thì đám thú này cũng sẽ bị mang đi. Đến lúc đó, Tiểu Huyên nhất định sẽ vừa khóc vừa tìm ông hỏi tội. Hơn nữa, mèo con vẫn còn đang đứng ở trên bàn ăn, nhìn chằm chằm vào bát cơm, chờ ông gắp đồ ăn ngon cho nó kia kìa.
Bởi vì phải gắp đồ ăn cho mèo con, vẻ mặt nghiêm túc của ba Đỗ thoạt nhìn có lẫn chút nét vui vẻ. Mọi người cũng đã quen với hành động của ba Đỗ rồi, nhưng Đỗ Thiên Trạch lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mèo con giờ đã có một cái bát cho riêng mình. Là một cái bát ăn nhỏ dành cho mèo rất là đáng yêu. Mèo con đứng ở trên bàn, ôm lấy cái bát nhỏ của nó, thấy thích món nào thì vỗ vỗ lên tay ba Đỗ, rồi dùng móng chỉa chỉa vào món ấy. Nếu ba Đỗ gắp đúng, mèo còn sẽ meo một tiếng xem như là khen ngợi.
Ăn cơm trưa xong, mẹ Đỗ kéo Đỗ Thiên Trạch ra ghế salon ngồi nói chuyện. Ba Đỗ thì đọc tạp chí cách đó không xa.
Những chuyện mẹ Đỗ hỏi đều là công việc của Đỗ Thiên Trạch, nhất là thái độ của mọi người về chuyện cậu xuất quỹ. Đỗ Thiên Trạch đương nhiên chọn cách nói tốt. Cậu còn lấy cuốn kịch bản cậu vừa nhận diễn cho mẹ Đỗ xem, là phim truyền hình đề tài kháng chiến, nam nhân vật chính đã được quyết định sẽ do cậu đóng.
Mẹ Đỗ hỏi hết những chuyện mà ba Đỗ muốn hỏi xong thì lại hỏi về cuộc sống của Đỗ Thiên Trạch, nói chuyện tới tận ba bốn giờ chiều, sau khi cậu nhận được vài cuộc điện thoại hối thúc của Hải Dương thì mới về. Lúc cậu đi, Tiểu Huyên vẫn cứ bám lấy cậu, không cho cậu mang đám Tiểu Thổ Phỉ đi.
“Thiên Trạch à, nếu không thì để chó con mèo con ở lại đây đi. Năm sau mẹ về hưu rồi, ngày nào cũng phải ở nhà một mình, chả có ai nói chuyện cả. Nuôi tụi nó ở nhà cũng có tiếng động để mà nghe.” Nuôi chó con mèo con mới có vài ngày mà mẹ Đỗ không muốn cho tụi nó đi một chút nào.
“Mấy đứa nó không phải của con, để con gọi điện hỏi một chút xem sao.” Đỗ Thiên Trạch đi qua bên cạnh, gọi điện hỏi Phương Nghị có thể để mèo con và chó con ở lại được không.
Phương Nghị lập tức nói không được bởi vì mèo con và chó con chưa được tiêm phòng và kiểm tra sức khỏe. Vì thế anh bảo Đỗ Thiên Trạch phải mang tụi nó về nhà, để anh kiểm tra cho tụi nó xong thì mới cho đến ở nhà họ Đỗ.
Qua một tháng nữa là sẽ sang năm mới. Đỗ Thiên Trạch đoán cậu sẽ có thời gian rảnh để về nhà. Đến lúc đó, cậu sẽ đưa tụi mèo con và chó con về nhà, chắc cậu sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà đâu ha, năm mới mà. Vì thế, Đỗ Thiên Trạch giải thích vài câu với mẹ Đỗ xong thì mang ***g đi.
“Cái ông này.” Mẹ Đỗ nhéo ba Đỗ một cái. Nếu cái người này không bảo thủ như vậy thì con trai cũng đâu cần phải lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy chứ. Mèo con và chó con cũng sẽ không phải đi.
“Là do tôi không đúng, được chưa.” Ba Đỗ buông thõng tay xuống rồi nói. Để đám Tiểu Thổ Phỉ đi, ông cũng tiếc nuối lắm. Ông rất thích mèo con, đáng tiếc lại bị Đỗ Thiên Trạch mang đi mất rồi. Vừa nãy Đỗ Thiên Trạch có nói năm mới sẽ mang chó mèo về thì ông liền hiểu Đỗ Thiên Trạch muốn về nhà đón năm mới. Nhưng ông vì mèo con cho nên ông mới không phản đối. Đương nhiên, nếu không phải thấy Đỗ Thiên Trạch tuy đã xuất quỹ, nhưng vẫn sống tốt giải quyết hơn phân nửa khúc mắc trong lòng của ông thì dù Đỗ Thiên Trạch có mang về mười con mèo con cũng vô dụng thôi.
Đỗ Thiên Trạch biết chắc ba Đỗ đã hiểu ra ý tứ của cậu. Nếu ông đã không phản bác thì chắc chắn đã đồng ý cho cậu về rồi. Đỗ Thiên Trạch lòng vui như muốn nở hoa, cảm thấy trong chuyến đi này, mèo con đã lập được không ít công lao, lại còn cải tạo ba Đỗ thành cái máy gắp đồ ăn nữa chứ.
Lúc chó con đi, mẹ Đỗ có mua cho nó một quả cầu. Sau khi Đỗ Thiên Trạch thả nó về lại sân sau, nó vừa ngậm quả cầu vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên người chó mẹ, rất là tự hào mà đặt quả cầu xuống rồi sủa gâu gâu. Chó mẹ thân mật liếm vài cái lên đầu chó con, rồi ngậm quả cầu đi chơi, còn chó con thì vui vẻ chui vào ổ ngủ.
Ở bên kia, Tiểu Thổ Phỉ ngậm một củ cà rốt đã bị gặm dở từ trong ***g đưa cho Thổ Phỉ. Thổ Phỉ hết sức vui mừng nhận lấy. Còn mèo con thì chẳng mang về cái gì cả, vì thế Đỗ Thiên Trạch phải mở trừng con mắt lên mà nhìn cái cảnh nó bị mèo mẹ dùng chân tát bạt mạng. Vẻ mặt của mèo con lúc đó rất là ủy khuất.